Nam Thành Gió Nổi

Quyển 5 - Chương 12




Edit: Winterwind0207

Lúc câu chú văn thứ nhất vang lên, Cố Dịch rõ ràng nhận ra được chuyện này có gì đó không đúng.

Đầu tiên là phản ứng "Lâm Hành".

Nguyên bản "Lâm Hành" còn lạnh lùng đứng ở một bên đối với mình châm chọc khiêu khích, sau khi chú văn niệm ra, lập tức cúi người xuống, cả người như đang phải chịu đựng nỗi thống khổ khôn nguôi. Cậu không ngừng run rẩy, tay vịn vào bên cạnh giường kim loại, cắn chặt hàm răng không cho âm thanh lộ ra ngoài. Bởi vì phản ứng của cậu thực sự quá lớn, trong nháy mắt Cố Dịch cơ hồ nghĩ rằng mình đã đọc nhầm chú văn, dưới sự kinh ngạc suýt chút nữa dừng lại.

Nhưng mà một đoạn chú văn này nếu bắt đầu sẽ rất khó tạm dừng, cưỡng ép dừng lại sẽ chỉ làm cho Cố Dịch chịu phản phệ nghiêm trọng. Ông chỉ có thể đưa mắt mà chăm chú nhìn trên người "Lâm Hành", thấy tình huống của cậu tựa hồ càng ngày càng nghiêm trọng, không khỏi có chút bận tâm nhìn về phía Cố Kỳ Viễn.

Ý của Cố Dịch muốn để Cố Kỳ Viễn tiến lên hỗ trợ. Nhưng mà vừa quay đầu lại, lại đúng dịp thấy Cố Kỳ Viễn cùng Nam Úc Thành trao đổi ánh mắt khá có thâm ý nhìn nhau. Ánh mắt ấy khiến trong lòng Cố Dịch nhất thời tăng lên một loại bất an mãnh liệt, lão liền đột nhiên quay đầu lại nhìn "Lâm Hành," chợt phát hiện phản ứng của "Lâm Hành" lúc này, dĩ nhiên giống hệt lúc trước bị ép uống huyết dịch.

Oán linh thể cùng Lâm Hành có bản chất khác nhau, làm oán khí tồn tại mấy ngày năm, oán thể có năng lực chiu đựng thống khổ căn bản không thể so sánh với người thường, đồng thời, trong ghi ghéo của lão tổ tông để lại, Cố Dịch cũng chưa từng nhìn thấy bất kỳ miêu tả nào nói sau khi sử dụng chú văn gọi hồn bản thân oán linh thể sẽ sản sinh ra phản ứng không tốt, thế nhưng tình huống hiện tại xem ra, tựa hồ thần chú này đang mang đến cho oán linh thể nỗi thống khổ khôn nguôi.

Nhưng là... Dưới tình huống nào, mới có thể khiến oán linh thể cảm giác được thống khổ mãnh liệt như thế?

Trong một khắc kia, Cố Dịch thậm chí sinh ra một loại cảm giác người trước mắt này nhưng thật ra là bản thân Lâm Hành.

Là giác sai sao?

Cố Dịch hỏi lại bản thân mình.

Lão nhíu nhíu mày, không có cách nào trả lời.

Nói thật, tuy rằng Cố Dịch từ nhỏ nhìn Lâm Hành lớn lên, Lâm Hành "Sinh ra" cũng là từ một tay kế hoạch của ông, mà trên thực tế Cố Dịch cùng Lâm Hành tiếp xúc cũng không coi là nhiều. Đa phần Cố Dịch đều ở trong bóng tối tiếp thu báo cáo liên quan tới hướng đi của Lâm Hành, còn chân chính mặt đối mặt ở chung với nhau thời gian cũng không lâu lắm.

Tuy rằng Cố Dịch đối với tâm lý trạng thái cùng sinh hoạt của Cố Hành nắm rất rõ trong lòng bàn tay, thế nhưng đối với một ít hành vi cụ thể trong cuộc sống của Lâm Hành ông lại không biết quá rõ.

Nói cách khác, lão căn bản là không có cách nhận biết, người trước mắt làm ra phản ứng kịch liệt này, đến tột cùng là oán linh thể, hay là Lâm Hành?

Lão vừa liếc nhìn Cố Kỳ Viễn, không biết tại sao, Cố Dịch đột nhiên cảm giác thấy Cố Kỳ Viễn có chút sốt sắng.

Loại căng thẳng này khác với căng thẳng lúc trước, loại biểu tình quen thuộc kia, như là lúc Cố Kỳ Viễn còn bé làm sai chuyện chờ đợi trừng phạt cắn răng không nói tiếng nào lại lén lút nắm chặt bàn tay.

Kỳ Viễn đang sốt sắng cái gì? Hoặc là nói... Con trai lão đang chờ đợi cái gì?

Trong lúc Cố Dịch suy tính, bỗng nhiên, "Lâm Hành" đau kêu một tiếng, đột nhiên quỳ xuống mặt đất!

Trong lúc cậu quỳ xuống, Cố Dịch thấy rõ, ở trên đỉnh đầu Lâm Hành, từ từ xuất hiện một cái bóng.

Cái bóng kia bị bao phủ trong một tầng sương mù không có cách nào tiêu tan, tướng mạo có chút mơ hồ, mà vẫn có thể nhìn ra vóc người vô cùng cao to. Người đó đứng ở giữa không trung, trang phục cổ xưa thật dài quét xuống dưới đất, đem nửa người Lâm Hành bao phủ trong một lớp sương mù.

Bóng người kia tựa hồ hết sức phẫn nộ, người kia giãy giụa trái phải, như là muốn tránh khỏi trói buộc vô hình nào đó, nhưng mà vô luận người kia hoạt động ra sao, trước sau không có cách nào chạy ra khỏi không gian kia.

Trong lúc giãy dụa, ánh mắt người kia thoáng nhìn qua Cố Dịch đứng ở một bên đọc chú văn liên tục, trong giây lát như có một sự tức giận kịch liệt từ trong bóng người này thả ra ngoài, khiến cho Cố Dịch theo bản năng mà lui về phía sau môt bước.

"Hậu nhân Cố gia!" Trong sương mù dày đặc, cái bóng người màu xám kia lạnh lùng nói: "Các ngươi lại đối xử với ta như thế?!"

Thanh âm của người kia ở trong đầu Cố Dịch nổ tung, Cố Dịch chấn động trong lòng, liên tưởng đến hoài nghi của bản thân vừa nãy, lại nhanh chóng phản ứng lại tình huống trước mắt, tâm niệm của lão thay đổi thật nhanh, hận đến cắn răng —— chính mình lại bị mấy người này liên thủ lừa gạt.

Nghĩ tới đây, lão lập tức muốn đình chỉ niệm chú văn, nhưng mà, lão chợt phát hiện thân thể của mình dĩ nhiên đã bị khống chế! Chú văn không ngừng từ trong miệng lão đọc ra, cái bóng người màu xám kia cũng càng phát bất an táo bạo, mà ngay tại lúc này, Cố Kỳ Viễn vẫn luôn hờ hững đứng ở một bên, bỗng nhiên mạnh mẽ đem lục lạc trong tay vứt xuống đất!

"Ầm" một tiếng vang giòn, chuông đồng cổ xưa dĩ nhiên liền rơi xuống đất bể thành hai nửa.

Đúng vào lúc này, Cố Dịch cảm giác được bên trong cổ họng của mình là bị người nào đó nhét vào một cái giẻ, lúc trước chú văn điên cuồng từ trong cuống họng không bị không chế tuôn ra bên ngoài, trong nháy mắt lại bị chặn lại, lão theo bản năng mà sặc ho khan vài tiếng, ngẩng đầu lên vừa nhìn, liền thấy chẳng biết, Nam Úc Thành đi lên lúc nào dĩ nhiên đã đến bên người Lâm Hành.

Anh không để ý đến bóng người màu xám lơ lửng giữa không trung, mà là cúi người xuống đem Lâm Hành đã bất lực mà quỳ rạp dưới đất bế lên.

Động tác của anh vô cùng cẩn thận, ôn nhu mà tràn ngập thương tiếc. Lâm Hành lúc này đã thần trí ảm đạm, nhìn thấy Nam Úc Thành tới gần, cậu miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Nam Úc Thành kéo ra nụ cười tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Em... Làm xong."

Nam Úc Thành cúi đầu ở trán của cậu hôn khẽ một cái, vừa cười cười: "Được, nghỉ ngơi đi. Chuyện tiếp theo giao cho anh." Nói xong, anh quay người đem Lâm Hành đưa cho Cố Kỳ Viễn chờ ở một bên.

"Cậu..."

Cố Dịch luôn luôn đứng ở một bên nhìn dần dần phục hồi tinh thần lại, tuy rằng chuyện này cùng sự tưởng tượng của lão cũng không có khác biệt quá lớn, thế nhưng lão làm sao cũng không cách nào nghĩ đến, Lâm Hành đến tột cùng là từ khi nào thì bắt đầu giả bộ?

Lão liếc mắt nhìn Cố Kỳ Viễn ôm Lâm Hành đi đến trong góc, lại nhìn một chút Nam Úc Thành bình tĩnh trước mắt, lần thứ nhất cảm nhận được một loại sợ hãi không cách nào kiêm chế được.

Lão muốn mở miệng hỏi vừa hỏi Nam Úc Thành, đây tột cùng là chuyện ra sao. Nhưng mà lão chuyển động bước chân, liền phát hiện cả người cứng ở tại chỗ. Cảm giác đê mê từ hai chân của lão nhanh chóng truyền lên trên, rất nhanh mà, lão liền nhận ra được loại cảm giác trì độn kia dần dần lan tràn đến lồng ngực của lão, làm cho lão hô hấp không được.

Lão dùng sức mà thở hào hển hai lần, lão đã bắt đầu cảm thấy được nghẹt thở, từ cổ trở xuống thân thể hoàn toàn cứng ngắc, lão giống như  một pho tượng đá đứng ở tại chỗ, chỉ có gương mặt có thể hơi hoạt động, lão thấy Nam Úc Thành, làm ra một biểu tình dữ tợn mà oán hận, lão há miệng, muốn nói chuyện, muốn quát mắng, nhưng trong một khắc lão hé miệng, loại cảm giác ma tuý kia nhanh chóng lan tràn tới, bao phủ toàn bộ thân thể lão.

Nam Úc Thành thấy cảnh này thở dài, lại không hề nói gì. Quay đầu đi xem Cố Kỳ Viễn liếc mắt một cái.

Cố Kỳ Viễn lúc này đang ở trong góc, cậu ta vừa đem Lâm Hành để trên áo khoác bày sẵn ở dưới đất, đang cúi đầu sửa sang tóc rối trên trán Lâm Hành, cũng không có ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

Nhưng mà Nam Úc Thành lại biết, cho dù đưa lưng về phía nơi này, Cố Kỳ Viễn cũng có thể biết rõ vừa nãy đến tột cùng xảy ra chuyện gì —— Cố Dịch duy trì biểu tình cuối cùng, không khác nào một pho tượng đá, vĩnh viễn bị đông cứng tại chỗ.

Đây là chú văn ngưng hẳn mang tới phản phệ, Cố Dịch chỉ biết một cách đại khái, mà Cố Kỳ Viễn, lại là hoàn toàn hiểu rõ —— cậu ta đại khái cũng đã sớm tiếp nhận kết quả này.

Nam Úc Thành liền thở dài một hơi, ánh mắt từ trên người Lâm Hành nằm bên trong góc lưu luyến nhìn qua, sau đó, rơi trên người oán linh thể lơ lửng giữa không trung.

Bắt đầu từ lúc nãy, oán linh thể vẫn đang không ngừng động đậy, bị phản bội cùng trói buộc làm cho tâm tình y dị thường táo bạo, y điên cuồng muốn phá vỡ vòng vây, nhưng mà chú gọi hồn bị Nam Úc Thành và Cố Kỳ Viễn liên thủ bóp méo, dẫn đến việc y chẳng những không lấy được "cơ thể mới" của mình, trái lại lại bị trói buộc không có cách nào thoát ra.

Y muốn rời khỏi nơi này, khí tức xung quanh làm cho y cảm thấy cực độ bất an, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Cố Dịch hoá đá, một loại cảm giác bất an càng là đạt tới đỉnh điểm trước này chưa từng có.

Ánh mắt của y giống như như đao kiếm, lẫm liệt hướng Nam Úc Thành vọt tới, nỗ lực nhờ vào đó để che dấu bất an của bản thân. Nhưng mà, Nam Úc Thành nhưng không có bất kỳ biểu tình gì.

Anh bình tĩnh mà nhìn oán linh thể, ánh mắt như là xuyên qua chỗ xâu sa nhất của y.

Qua rất lâu, Nam Úc Thành mới mở miệng, nhàn nhạt nói: "Ta rốt cục đợi đến cái ngày này."

Oán linh thể động tác ngừng lại. Ở trong sương mù dày đặc, y không thấy rõ tướng mạo Nam Úc Thành, chỉ có thể căn cứ khí tức trên người đối phương tiến hành phán đoán.

Nam Úc Thành trên người có một loại cảm giác làm cho y khẩn trương, loại cảm giác này làm cho y táo bạo trước nay chưa từng có. Tuy rằng y thật sự tò mò ý tư của đối phương, mà giờ khắc này nguy cơ vô hình cảm giác bức bách khiến oán linh thể không có cách nào nghe Nam Úc Thành nói bất kỳ lời nào.

Oán linh thể không nhịn được giật giật thân thể, y không có tâm tình cùng bất luận người nào tán gẫu, y hiện tại chỉ muốn rời khỏi nơi này!

"Đừng phí sức, ngươi không thoát được." Nhìn thấy oán linh thể còn đang nỗ lực giãy dụa, Nam Úc Thành cười cười: "Ta bỏ ra gần một ngàn năm, chờ vô số luân hồi, chính là vì sẽ có một ngày có thể giống như bây giờ đưa ngươi nhốt lại. Ngươi cho rằng, ngươi vẫn có thể dễ dàng chạy đi?"

"Tại sao!" Lại một lần nỗ lực thoát khỏi trói buộc lại thất bại oán linh thể triệt để bạo nộ, y gào thét nói: "Tại sao phải đối xử với ta như vậy! Ngươi rốt cuộc là ai!"

Nam Úc Thành không hề trả lời y, chỉ là nói: "Lúc Cố Trầm Phàm đem ngươi luyện chế ra phải nghĩ tới sẽ có một ngày như thế. Ngươi tuy rằng nhìn rất mạnh mẽ, mà cuối cùng cũng chính là oán khí ngưng tụ lên linh thể mà thôi, nói trắng ra là, ngươi cũng chính là một tia u hồn, nếu như không phải là bởi vì..." Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành âm thanh thấp xuống, có chút nghiến răng nghiến lợi, oán linh thể không hề nghe rõ nội dung anh nói, nhưng mà cách đó không xa Cố Kỳ Viễn lại nghe được.

"... Nếu như không phải là bởi vì ngươi ký túc ở trong cơ thể cậu ấy, ta đã sớm hạ thủ."

"Cậu ấy" trong miệng Nam Úc Thành, chỉ là ai không thể nghi ngờ. Cố Kỳ Viễn cúi đầu liếc mắt nhìn Lâm Hành rơi vào hôn mê, thần sắc có chút phức tạp.

Cho tới nay, Cố Kỳ Viễn tự nhận là ở trên đời này không thể tìm ra người quan tâm Lâm Hành hơn hắn, thậm chí ngay cả cha ruột Lâm Hành cũng không bằng sự quan tâm của Cố Kỳ Viễn. Trong lòng Cố Kỳ Viễn mặc dù chưa bao giờ hắn hướng Lâm Hành biểu lộ, thế nhưng qua nhiều năm như vậy sớm chiều ở bên nhau, cần phải đủ khiến Lâm Hành ý thức được quan hệ giữa hai người bọn họ khác với quan hệ bạn bè bình thường. Cố Kỳ Viễn cũng vẫn cho là chuyện đương nhiên, đợi đến khi tất cả chuyện này được giải quyết, hắn sẽ nói cho Lâm Hành cõi lòng mình, Lâm Hành tất nhiên cũng sẽ đáp ứng.

Bởi vậy lúc Nam Úc Thành bỗng nhiên xuất hiện, đồng thời cướp đi toàn bộ lực chú ý của Lâm Hành, Cố Kỳ Viễn liền cảm thấy vô cùng bất công cùng phẫn nộ.

Hắn không tin người được mình che chở từ nhỏ tới lớn, dĩ nhiên sẽ dễ dàng thích người khác như vậy. Đồng thời, còn kiên quyết mà tàn nhẫn mãi luôn cự tuyệt hắn.

MMột loại nhận thức kia, khiến Cố Kỳ Viễn vô cùng phẫn nộ cùng ủ rũ —— thậm chí có chút oan ức.

Hắn bắt đầu điên cuồng điều tra tất cả về Nam Úc Thành, muốn biết người này đến tột cùng có chỗ nào ưu tú hơn mình? Dựa vào cái gì Lâm Hành cứ như vậy khăng khăng một mực, không phải là Nam Úc Thành thì không thể?

Nhưng mà, theo điều tra thâm nhập, Cố Kỳ Viễn kinh ngạc ý thức được, Nam Úc Thành hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.

Mà trong lúc hắn đang nghĩ có nên nói cho Lâm Hành dị thường của Nam Úc Thành hay không, Nam Úc Thành lại chủ động tìm chính mình, cũng nói cho hắn một kế hoạch kinh người.

Nhớ lại mục đích của kế hoạch này, Cố Kỳ Viễn ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn bóng lưng Nam Úc Thành.

Hết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.