Nam Thành Gió Nổi

Quyển 5 - Chương 1-1: {Quyển thứ năm: Bầu trời tràn ngập sương mù} Lời dẫn




Edit: Winterwind0207

Trong nháy mắt rơi vào trong nước, dòng nước lạnh lẽo đến tận xương tuỷ điên cuồng trào vào xoang mũ cùng lỗ tai Lâm Hành, khiến cho cậu cơ hồ không nghe được bất kỳ thanh âm nào.

Dòng nước áp bức lồng ngực cậu, nỗi thống khổ không thể thở nổi làm cho cậu nhíu lông mày —— nhưng mà, cậu không có giãy dụa, mặc cho bản thân dựa vào dòng nước chìm xuống.

Cậu yên tĩnh nhìn đỉnh đầu một mảnh màu xanh lam, ánh nắng hơi nhộn nhạo, cách hồ nước hướng lên trên nhìn lại, bờ bên kia thế giới như là đèn lưu ly lẳng lặng mà chiếu sáng.

Thế giới kia, nhìn qua vô cùng sạch sẽ mà trong suốt, ngược lại hẳn với hoàn cảnh lúc này của cậu.

Sau khi biết bí mật ẩn giấu sau lưng, biết đến mục đích chân thật của tất cả mọi người bên cạnh, Lâm Hành trái lại bình tĩnh. Lúc trước suy đoán cùng hoài nghi, liền phảng phất giống như bóng tối cực lớn bao phủ trên người cậu, từng bước mà ép sát về phía cậu. Trong khoảnh khắc này rơi xuống hồ nước này, cậu trái lại không có nhiều hoang mang cùng chần chờ như vậy.

Cảm giác duy nhất, đại khái chính là: Thì ra là như vậy.

Hết thảy tình yêu thù hận vào đúng lúc này đối với Lâm Hành mà nói không còn quan trọng nữa, cậu thậm chí không nhớ ra được ban đầu nhìn thấy người kia đến tột cùng là bộ dạng gì.

Dưỡng khí chậm rãi từ trong thân thể của cậu trôi đi, đồng thời mang theo hồi ức cùng tình cảm của cậu đối với người kia —— người đàn ông kia làm cho cậu lần đầu gặp gỡ cực kỳ kinh ngạc, nhớ mãi không quên, người đó sau khi mạnh mẽ đoạt đi tính mạng cậu, đoạt đi tất cả tình cảm của cậu, để rồi đến cuối cùng cậu lại nhận được kết quả như vậy.

Tình cảm sâu sắc như vậy, cậu đã từng cho là mãi mãi cũng không có cách nào từ bỏ, cũng không người nào có thể thay thế. Ở trong đêm khuya vô số bởi vì nhớ lại quá khứ mơ hồ khó có thể ngủ —— cậu đã từng thật sự cho là, đó là trí nhớ thuộc về cậu. Mà cuối cùng, chân tướng lại cho cậu một đòn trí mạng.

Cứ như vậy đi.

Lâm Hành nghĩ, quá độ thiếu dưỡng khí khiến đầu óc của cậu đã bắt đầu rơi vào trạng thái mộng mị, cậu không thể tiếp tục nhớ lại, tia sáng đỉnh đầu cũng theo cậu chìm xuống mà dần dầm ảm đạm.

Cậu cảm giác được mình như là nằm ở giữa đám mây trên bầu trời, nhẹ nhàng mà, không trọng lượng cảm giác cả người cậu đều phảng phất nhẹ nhàng, thật giống như... Thật giống như cậu đã rời khỏi thế giới này.

Thần trí của cậu dần dần trở nên mơ hồ, trong đầu lóe lên một ít hình ảnh từ trước: Có khóc có cười, có sợ hãi cũng có vui mừng, cuối cùng cố định ở hình ảnh trên gương mặt tuấn lãng của người này—— cái người kia trên đường phố dòng người rộn ràng, dưới ánh đèn rã rời, không nhịn được quay người, đối với cậu nói ra một câu.

Một khắc kia, Lâm Hành thật giống bỗng nhiên liền tỉnh táo lại. Cậu đột nhiên mở to hai mắt, nhìn bóng người kia trong hư không. Cậu muốn nghe rõ ràng gương mặt không kiên nhẫn của người kia đến tột cùng đang nói cái gì, nhưng là vô luận cậu cố gắng thế nào, bốn phía vẫn cứ trống rỗng, chỉ có âm thanh dòng nước phun trào.

Cậu rốt cuộc không còn biện pháp nghe thấy người kia nói chuyện.

Bất kể là buồn bực, tỉnh táo, êm ái, hoặc là thâm tình... Hết thảy, đều nghe không được.

Lâm Hành đột nhiên cảm giác thấy vô cùng tuyệt vọng, cậu thậm chí lập tức không muốn chết, cậu muốn từ trong nước đi ra ngoài, đi hỏi người kia một chút: Đến tột cùng, tại sao phải làm như vậy?

—— tại sao, đối xử với cậu như thế?

Cậu bắt đầu giằng co, song mà việc thiếu dưỡng khí làm cho cậu giãy dụa trở nên nhỏ bé không đáng kể, cậu thử động đậy thân thể, lại phát hiện cánh tay mình không thể nâng lên. Cậu tuyệt vọng cảm giác ý thức đang từ trong cơ thể hắn biến mất.

Trước khi cậu nhắm mắt lại, cậu nhìn thấy tia sáng trên mặt nước bỗng nhiên tối sầm xuống:

—— cách đó không xa, một bóng người vạch nước mà tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.