Edit: Winterwind 0207
Suốt đêm không nói chuyện.
Lúc tỉnh lại trời đã sáng choang, Lâm Hành vẫn mơ mơ màng màng ở trong phòng nhìn một vòng, thế nhưng lại không phát hiện hình bóng của Nam Úc Thành.
Tối hôm qua đến nửa đêm, cậu cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, mà tựa hồ ngủ cũng sâu, ngay cả khi Nam Úc Thành rời đi, một điểm động tĩnh cũng không thể đánh thức cậu.
Cậu lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, bây giờ là sáng sớm chín giờ mười phút. Trên điện thoại di động hiển thị hai tin nhắn chưa đọc.
Vừa mở ra nhìn, tin nhắn thứ nhất người gửi là Nam Úc Thành, nửa giờ trước gửi đến.
"Tôi đi ra ngoài một chút. Cậu ở trong phòng chờ tôi, trong vòng một tiếng tôi sẽ về."
Lâm Hành mím mím môi. Trải qua sự kiện con chuột tối hôm qua, người này tựa hồ quản lý mình chặt hơn. Lẽ nào anh ta thật sự coi mình thành kẻ nhát gan như vậy? Lâm Hành có chút bất mãn, mà suy nghĩ một chút, từ khi biết Nam Úc Thành cho tới nay, biểu hiện của cậu quả thực là rất nhát gan sao?
Lâm Hành lúng túng ho khan một tiếng, không muốn nghĩ sâu, lại tiếp tục mở ra tin nhắn thứ hai.
Tin nhắn thứ hai được gửi vào ba giờ đêm hôm qua, người gửi là Cố Kỳ Viễn.
Nhìn thấy tên Cố Kỳ Viễn, ngón tay Lâm Hành dừng lại, suy nghĩ một chút, mở ra tin nhắn của cậu ta.
Từ lần trước nói cho Cố Kỳ Viễn, cậu muốn từ trường học rời ra ngoài đến ở cùng Nam Úc Thành, Cố Kỳ Viễn biểu hiện phi thường bất mãn, ý giận ngút trời, lúc đó còn đang nói chuyện điện thoại với cậu ta Lâm Hành chỉ biết câm như hến, sau đó hai người chiến tranh lạnh hơn một tháng, cuối cùng vẫn là Lâm Hành chủ động lấy dũng khí tìm đối phương nói chuyện, quan hệ hai người mới chậm rãi hoà hoãn.
Tuy rằng không hiểu Cố Kỳ Viễn đến tột cùng đang tức cái gì, nhưng là vẫn có thể nhìn ra Cố Kỳ Viễn đối với Nam Úc Thành tựa hồ vô cùng khó chịu.
Bởi vậy, mỗi khi nhắc tới Nam Úc Thành, Lâm Hành đều sẽ cẩn thận gấp đôi.
Cố Kỳ Viễn nội dung tin ngắn là: "Về nhà? Cùng Nam Úc Thành?"
Cậu ta làm sao lại biết mình và Nam Úc Thành cùng nhau trở về? Lâm Hành hơi nghi hoặc một chút, mà lại thông minh tránh được đề tài có liên quan Nam Úc Thành. Ngược lại hàm hồ trả lời: "Ừ, tớ về cúng tổ tiên, qua mấy ngày sẽ trở lại."
Cố Kỳ Viễn tốc độ trả lời rất nhanh chóng, không có quá nhiều dây dưa về vấn đề này, ngược lại nói: "Tìm được việc chưa?"
Nhắc tới công tác, Lâm Hành có chút đau đầu.
Thực ra cha của Lâm Hành dự định sau khi cậu tốt nghiệp liền để cậu tiến vào công ty của ông, mà Lâm Hành chết sống không muốn, muốn tự mình đi ra ngoài rèn luyện một phen.
Nhưng mà muốn rèn luyện cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, học lực của cậu không sai, năng lực cũng rất mạnh, thế nhưng cố tình mỗi lần đi phỏng vấn, không phải nơi này có sai lầm chính là chỗ kia có vấn đề, dù cho đối phương có ưa thích cậu thế nào, hoặc là cậu xin được vào công ty yêu thích, cuối cùng đều sẽ có một ít nguyên nhân làm người ta dở khóc dở cười khiến cho cậu không có cách nào thuận lợi nhận lời mời thành công.
Nhớ tới bản thân gần đây trải qua một lần phỏng vấn, công việc rất hợp khẩu vị của cậu, người phỏng vấn cũng rất thưởng thức cậu, nguyên bản đã cùng cậu liên hệ xong, qua mấy ngày có thể chính thức đi làm, không nghĩ tới chờ cậu đúng hạn đúng hẹn xuất hiện ở công ty, lại bị người ta báo cho cậu không được tuyển chọn.
Nguyên nhân là do người lúc đó phỏng vấn cậu, là quản lý chi nhánh, bởi vì không cẩn thận đắc tội ông chủ công ty, trong một đêm bị sa thải, mà người mới nhận chức giám đốc liền bởi vì vừa vặn có người thân cần công việc này, liền quyết đoán đá Lâm Hành đi, thay đổi người thân của mình vào vị trí đó.
Biết được chân tướng Lâm Hành buồn bực một lúc lâu. Nhưng mà chuyện như vậy đã không phải lần đầu tiên, cũng không biết là bản thân cậu tự mang vận xui hay là xảy ra chuyện gì, tốt nghiệp đã mấy tháng, phỏng vấn mười mấy công ti, đều sẽ xảy ra vấn đề.
Bởi vậy lúc Cố Kỳ Viễn hỏi vấn đề này, Lâm Hành dằng dặc thở dài, trả lời: "Không có. Tớ cũng đang lo lắng không biết có phải nên về chỗ cha tớ làm không."
Cố Kỳ Viễn trả lời rất nhanh nói: "Có muốn cân nhắc tới chỗ của tớ hay không?"
Đề nghị của cậu ta khiến trong lòng Lâm Hành hơi động, nơi Cố Kỳ Viễn đang làm, là một công ty quảng cáo người mẫu rất nổi danh, dưới trướng có một hàng minh tinh nổi tiếng, cũng là sản nghiệp số một của nhà họ Cố. Sau khi Cố Kỳ Viễn tốt nghiệp, cha của cậu ta liền đem công ty giao cho cậu ta toàn quyền quản lý, cũng coi như để Cố Kỳ Viễn rèn luyện một phen, từng bước học cách tiếp nhận sự nghiệp gia tộc.
Lâm Hành không muốn ở dưới trướng của cha mở ra sự nghiệp của bản thân, cậu muốn dựa vào sức mình dốc sức một phen. Thế nhưng hiện tại xung quanh vấp phải trắc trở không tìm được việc làm, Lâm Hành nhất thời có chút nản lòng. Tuy rằng công ty của Cố Kỳ Viễn cũng là công ty dưới danh nghĩa nhà họ Cố, mà dùng quan hệ của mình với nhà họ Cố, đi vào trong đó làm có chút " bấu víu quan hệ". Mà Cố Kỳ Viễn cũng là lần đầu tiên tiếp nhận sự nghiệp, Lâm Hành đi nói không chắc có thể giúp được cậu ta một ít, không giống như làm việc dưới danh nghĩa của cha, cơ hội lần này cậu có thể chứng tỏ được bản thân.
Đang nghĩ ngợi, Cố Kỳ Viễn lại gửi một tin nhắn tới: "Cậu suy tính một chút, tớ hi vọng cậu có thể tới giúp tớ."
Cố Kỳ Viễn là người rất cậy mạnh, rất ít khi chủ động yếu thế, cậu ta vừa nói như thế, ngược lại khiến Lâm Hành có chút do dự lập tức quyết định, cậu nhanh chóng trả lời: "Được rồi. Chờ tớ trở về liền tới tìm cậu."
Gửi xong tin nhắn, vừa vặn Nam Úc Thành mở cửa trở về.
Lâm Hành có chút cao hứng nhìn anh, lắc lắc điện thoại di động: "Tôi tìm được việc rồi."
Biểu tình Nam Úc Thành lại không hề có một chút buông lỏng, cậu liếc mắt nhìn ngoài cửa, đóng cửa lại, đi tới trước mặt Lâm Hành, từ trong túi tiền móc ra một cái loa cỡ lớn, đưa cho Lâm Hành.
Nam Úc Thành nói: "Giọng nữ tối hôm qua, phát ra từ cái này.
Lâm Hành cả kinh: "Anh phát hiện ở đâu?"
"Ở tình cờ thấy, trong khe ở dưới mái hiên phòng tôi, nơi đó có cái tổ yến, vật này giấu ở phía sau đó." Nam Úc Thành dừng một chút, tiếp tục nói: "Rất bí mật, người bình thường không thể phát hiện."
"Anh làm sao có thể xác định chính là vật này phát ra âm thanh? Nói không chắc chỉ là một chiếc loa bình thường?" Lâm Hành nghi ngờ nói.
"Ai sẽ đem cái loa này giấu ở nơi bí mật như vậy? Huống hồ, sáng sớm hôm nay tôi rời nhà, chính là vì tra xét tình huống xung quanh. Tôi đi xung quanh cái nhà này ba lần, không có nhận ra được bất kỳ khí tức linh hồn nào cả." Nam Úc Thành ánh mắt thâm trầm: "Nơi này cũng không có quỷ hồn chết oan, cho nên âm thanh tối hôm qua, chỉ có thể do cái này tạo thành."
"Vậy ai sẽ làm như vậy?" Lâm Hành lẩm bẩm.
"Tôi cũng không biết." Nam Úc Thành cười lạnh: "Nhà các cậu cũng lắm chuyện lạ quá!"
Lâm Hành đột nhiên rùng mình một cái, chợt nhớ tới tối hôm qua nghe được chú hai cùng cô út đối thoại.
Lẽ nào... Chuyện này, thật ra có người đang lợi dụng người phụ nữ năm đó tác quái?
Thế nhưng mục đích làm như vậy là vì cái gì chứ? Chỉ là vì dọa chú hai bọn họ? Hay là nói, chỉ là một trò đùa dai vô tâm?
Nếu như mục đích của người này là vì đe dọa chú hai và cô út, như vậy người này là làm sao biết chuyện của người phụ nữ kia? Đồng thời, người này làm thế nào vô thanh vô thức* đem chiếc loa này giấu ở bên ngoài phòng Nam Úc Thành.
(*Vô thanh vô thức: không có âm thanh, không có hơi thở)
Trong nhà cổ của nhà họ Lâm có nuôi ba con chó săn, buổi tối bảo vệ sẽ đưa chúng nó thả ở trong sân, để chúng nó tự mình tản bộ. Thế nhưng đối phương có thể thần không biết quỷ không hay chạy vào đây, đồng thời ở trên mái hiên bên ngoài phòng Nam Úc Thành giấu đi cái loa, vậy nói rõ người này ít nhất có thể tự so ra vào trong nhà, đồng thời không có người hoài nghi, thậm chí ngay cả chó săn cũng không sủa.
Tình huống như vậy, chỉ có một giải thích: Người này, rất có thể ở bên trong nhà.
Rốt cuộc là trò đùa dai, hay là có ý đồ riêng
Lâm Hành không có cách nào phán đoán.
Cậu suy nghĩ một chút, vẫn không đem nội dung tối qua nghe được nói cho Nam Úc Thành. Chuyện này lộ ra một cỗ quái lạ, không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn thông qua thông tin ngắn như vậy làm ra phán đoán hữu hiệu. Tạm thời đi một bước xem một bước đi.
Lâm Hành ngẩng đầu nhìn Nam Úc Thành:
"Lúc anh rời khỏi phòng, mọi người đều dậy rồi đúng không?"
"Ừm. Cậu muốn đi ra ngoài?" Nam Úc Thành nói.
"Tôi phải đi chào hỏi ông chú nội." Lâm Hành từ trên giường đứng dậy, thay đổi quần áo, đối với Nam Úc Thành nói: "Nếu như anh không muốn đi, thì tự mình ra ngoài tản bộ đi. Tôi lập tức trở về."
Lâm Hành ra cửa, trực tiếp đi lầu hai vào phòng của ông chú nội.
Phòng của ông nằm tại tầng hai nhà chính, từ trong phòng Lâm Hành đi ra ngoài, theo cầu thang quẹo qua một cái góc vuông đi mấy bước là đến.
Nhà họ Lâm, mỗi một căn phòng đều độc lập, trong phòng đều có phòng vệ sinh và phòng rửa tay, ngược lại có điểm tương tự với nhà trọ, mấy căn phòng nối với hành lang bên ngoài, muốn đi qua ngược lại cũng rất thuận tiện.
Lúc Lâm Hành đi qua, Lâm nhị lão gia đã tỉnh rồi, bởi vì gần đây khí trời quá nóng, ăn không ngon, người cũng không có tinh thần, chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi. Trước cửa có một cô bé giúp việc chừng hai mươi tuổi đang ngồi xổm, Lâm Hành nhớ tới năm ngoài khi cậu tới có gặp người này một lần, tên gọi Lý Tuệ Tuệ, là một cô gái đặc biệt lanh lợi hiểu chuyện.
Lý Tuệ Tuệ nhìn thấy cậu đến, lập tức nở nụ cười: "Anh Hành đã trở lại, ông nội nhắc tới anh đã lâu. Mau vào đi."
Một mặt nói, một mặt liền mời Lâm Hành vào phòng.
Phòng của người già, vẫn là có một cỗ mùi mốc nhàn nhạt, hoà lẫn vào vị thảo dược ông chú nội quanh năm sử dụng, ngửi vào phá lệ không thoải mái.
Trong phòng tia sáng rất mờ, xếp đặt rất nhiều đồ vật. Lúc Lâm Hành đi vào bên trong chung quy phải đặc biệt chú ý, tránh khỏi không cẩn thận đụng phải cái gì.
Lâm lão gia ngồi dựa vào giường lớn bên trong phòng, tinh thần khô tàn, nhìn thấy Lâm Hành đến, cũng chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu, giọng nói khàn khàn gọi Lâm Hành lại đây.
Lâm Hành nhớ tới năm ngoái nhìn thấy ông chú nội, tinh thần của ông còn rất tốt, có lúc thậm chí sẽ cùng bọn họ đánh mạt chược, không nghĩ tới năm nay tinh thần đã chênh lệch rất nhiều, nghe hôm qua Tào Tư Vân nói, lão gia tử gần nửa năm đã không thích ra khỏi phòng, vẫn là ở trong phòng buồn bực, nói là không tinh thần.
Bất quá nói cho cùng, thúc tổ phụ cũng đã hơn tám mươi tuổi.
"Ông chú nội, cháu đến xem ngài." Lâm Hành cười híp mắt đi tới, sát bên bên giường của ông ngồi xuống: "Một năm này thân thể của ông thế nào? Cha cháu còn nói chờ lần sau trở về sẽ cùng ông chơi mạt chược đấy!"
Lâm lão gia ngực phập phồng, lồng ngực vang lên âm thanh giống như trong hang động vọng lại. Mặt của ông đầy nếp nhăn nỗ lực tích tụ ra một nụ cười: "Lão già này sống nửa đời người, cũng sắp vào trong đất rồi, cũng không thể nói là có được hay không. Chỉ ngóng trông các con trở lại thăm ông nhiều một chút." Ông vừa nói, vừa vỗ tay Lâm Hành: "Ba năm không về, cha cháu có phải dự định đến chết cũng không tới nhìn ông một chút?"
Lâm Hành lúng túng, vội vã tươi cười nói: "Ông cũng biết, cha cháu chính là người cuồng công tác. Quanh quanh năm suốt tháng ông ấy bay khắp thế giới, ngay cả cháu muốn gặp ông ấy cũng khó. Ông cũng đừng giận, chờ cha làm xong việc, cháu nhất định nói cho cha tới thăm ông một chút."
"Chờ nó hết bận, ông sợ là mình đã bị Diêm Vương đưa đi rồi!" Lão gia tử thở dài, âm thanh hạ thấp xuống lầm bầm: "Cũng không biết nó muốn ồn ào tới khi nào! Đã nhiều năm như vậy, chút chuyện như vậy nó cũng không bỏ xuống được!"
Lâm Hành nghe đến đó, trong lòng hơi động, vội vã thử thăm dò hỏi: "Chuyện gì vậy ạ, ông nói ra cháu nghe một chút."
Lâm lão gia liếc Lâm Hành liếc mắt một cái, thấy cậu tò mò nhìn ông, gương mặt của cậu trắng nõn thanh tú, khiến trong lòng ông cũng mềm một chút, nghĩ những chuyện này trôi qua nhiều năm như vậy, đứa nhỏ cũng lớn, cho nó biết cũng không sao, nhân tiện nói: "Trước lúc ba và mẹ cháu kết hôn, từng trải qua một quãng thời gian phong lưu. Lúc đó nó coi trọng một cô gái không rõ lai lịch, nhất định phải cùng người phụ nữ kia kết hôn, kết quả sau đó chính là ông đã tố cáo với cha nó, cha nó đứng ra cưỡng ép chia rẽ hai người bọn họ. Đã nhiều năm như vậy, cha cháu vẫn luôn ghi hận ông, cũng là bởi vì chuyện này. Hiện tại ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ông rồi!" Nói lời cuối cùng, Lâm lão gia hơi có chút căm giận, dùng sức vỗ ván giường hai lần.
Lâm Hành vội vã khuyên nhủ: "Ông đừng nóng giận." Vừa nói vừa vỗ ngực cho ông "Cháu cũng là lần đầu tiên nghe nói cha cháu còn có một đoạn ái tình như vậy. Thế nhưng, nếu không phải ngài đứng ra nói cho ông nội, ông nội không chia rẽ bọn họ, sau này sợ rằng cháu cũng không thể xuất hiện trên đời.
Nói tới chỗ này, cận dừng một chút, thanh âm ôn hoà nói: "Đều đã nhiều năm như vậy, cha cháu cháu đã sớm quên mất. Cháu xem ông ấy bình thường từ trước tới nay cũng không nhắc tới chuyện này. Cha không đến thăm ông, bởi vì xác thực bận quá, ông tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều."
Lâm lão gia thở hổn hển, vẫn còn có chút bất mãn. Lâm Hành lại tiếp tục khuyên ngủ, nói chuyện với Lâm lão gia một lúc, thấy ông tựa hồ có hơi mệt mỏi, lúc này mới nói mình còn có chuyện, từ trong phòng lùi ra.