Sáng sớm, cánh cửa ký túc khẽ khàng mở ra, 6 đội viên vác hành lý nặng trĩu trên lưng, lặng im từ biệt các đồng đội còn đang say ngủ.
Giang Nhất Chu đi ở cuối cùng. Lúc khép cửa, cậu thoáng nhìn về phía giường tầng của tổ 4, trầm mặc thở dài.
So với các đội viên bị đào thải tại 3 lần sát hạch trước, chắc chắn họ xuất sắc hơn. Nhưng vào khoảnh khắc ra đi, họ không cách nào thẳng lưng lên được.
Sẽ không ai oán trách họ. Nhưng suốt một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, họ sẽ khinh thường chính bản thân mình, hận mình yếu đuối, tự hỏi hết lần này tới lần khác, người khác có thể ở lại, tại sao mày không thể?
Có lẽ sẽ có người sống cả đời trong ân hận, có thể sẽ có người vỡ lẽ muộn màng — mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, từ bỏ chưa hẳn đã không tốt.
Sau hôm đó, đội ngũ huấn luyện tuyển chọn 50 người khi xưa chỉ còn lại 20 người, trong đó tổ 4 có Giang Nhất Chu và Vương Ý Văn ra đi, chỉ còn lại 4 người, 3 tổ còn lại cũng chẳng đủ lập nên một tiểu đội trinh sát nhỏ.
Ý nghĩa của “tổ”, tới đây đã hoàn toàn biến mất.
Quách Chiến vỗ vai 3 người, giọng cảm khái, “Chỉ còn 4 chúng ta thôi.”
Doãn Thiên kéo Chu Tiểu Cát lại phía mình, đẩy Ninh Thành đến bên cạnh Quách Chiến, “Nhớ năm xưa hai người là mũi nhọn trong mũi nhọn, tôi và Gà con là gà nhép trong gà nhép. Thế nào, bây giờ sa đọa đến mức phải làm bạn với gà nhép, tự vả có phải quá đau rồi không?”
Quách Chiến lắc đầu cười, Ninh Thành gấp ngón tay, theo thói quen búng trán Doãn Thiên, nói, “Luận thói hư tật xấu của gà nhép ấy mà — dù đã thành mũi nhọn tiêu chuẩn thì vẫn không quên được mình từng là con gà.”
Doãn Thiên hất tay Ninh Thành ra, “Mài mới là gà!”
Chu Tiểu Cát “cúc cu” một cái, nghiêm túc nói, “Hồi xưa mẹ em nuôi một con gà trống, nó ngang ngược vô cùng nhưng lông đuôi đỏ thắm, ngoại hình xinh đẹp hết ý, giống như ‘anh Ninh Thành của giới gà’ ấy.”
Lông mày Ninh Thành giật một cái.
Chu Tiểu Cát nói tiếp, “Thế nên em cảm giác anh Ninh Thành cứ luôn miệng gà gà gà, có khi kiếp trước anh là một con gà trống xinh đẹp đấy.”
Doãn Thiên búng ngón tay đánh “tách”, giơ tay phải lên giả làm chiếc gương, điệu đà hỏi, “Gương kia ngự ở trên tường, ta có phải anh gà trống xinh đẹp nhất trần đời hay không?”
Vừa dứt lời đã bị cốc đầu.
Ninh Thành cười khẩy một tiếng, “Gà lớn rồi, không vặt lông ăn thịt thì đcm nó lại thành tinh.”
Ba người làm loạn một trận, Quách Chiến đứng xem chốc lát, lẩm bẩm, “Gà mái và gà trống hả? Không tồi, tuyệt phối đấy.”
Sau khi quyết định ở lại, các đội viên phấn chấn quay lại tập luyện. Tần Nhạc bề bộn công việc, thực sự không có sức quan tâm tới họ, so với trước kia, cuộc sống có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Mỗi ngày Doãn Thiên và Ninh Thành đều tới bãi huấn luyện chó, Lạc Diệp trông thấy hai cậu thì rất vui mừng, nhưng đôi mắt vẫn bị bao trùm bởi nỗi bất an và lạc lõng.
Trên đường về ký túc, Doãn Thiên chắp tay sau lưng, cúi đầu lẩm bẩm, “Chẳng biết bác sĩ của đội trưởng Lạc có cho bọn mình đến thăm không nhỉ?”
Ninh Thành không nghe rõ, nhích lại hỏi, “Sao cơ?”
Doãn Thiên ngước lên, “Bệnh viện chiến khu ở thành phố C đúng không? Bọn mình có đi thăm đội trưởng Lạc được không nhỉ?”
Ninh Thành vừa nhìn ánh mắt cậu đã hiểu, “Cậu định đưa Lạc Diệp đi cùng hả?”
Doãn Thiên mím môi, gật đầu đáp, “Ừ!”
Tối hôm đó, hai người bèn đi tìm Tần Nhạc.
Tần Nhạc nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu rồi nói, “Việc này anh cũng chưa rõ, đội trưởng Lạc đã chuyển ra khỏi phòng hồi sức cấp cứu nhưng vẫn chưa tỉnh lại, chẳng biết tình hình này… Thôi vậy đi, anh sẽ xin phép cấp trên, hỏi ý của bệnh viện, nếu được mang chó vào thăm thì hai đứa đưa Lạc Diệp đi, đến tìm đội trưởng Lương.”
Doãn Thiên giật mình, “Đội trưởng Lương đang ở bệnh viện ạ?”
“Ừ, về rồi nhưng chờ không nổi, mấy hôm trước lại vào viện.” Tần Nhạc thở dài, “Anh ấy ở cùng đội trưởng Lạc cũng tốt, đội trưởng Lạc cũng đỡ cô đơn một mình.”
“Sao lại cô đơn?” Ninh Thành hỏi, “Người nhà đội trưởng Lạc chưa biết tin ạ?”
Tần Nhạc lắc đầu, vẻ muốn nói lại thôi, “Để anh gọi điện trước, nếu bệnh viện cho phép thì hai đứa chuẩn bị lên đường đi.”
Bệnh viện quân đội kỷ luật nghiêm ngặt, theo quy định không cho phép thú cưng xuất hiện, phòng bệnh quan trọng còn có cảnh sát vũ trang canh gác, nhưng “Đơn xin tới thăm” của Lạc Diệp lại nhanh chóng được duyệt.
Khóe mắt Tần Nhạc hoe đỏ, anh đuổi theo Doãn Thiên và Ninh Thành trước lúc xuất phát, mặc cho Lạc Diệp chiếc áo ba lỗ của chó quân đội, dịu dàng nói, “Tiểu Diệp đi thăm ba nhé.”
Lúc mặc áo, Lạc Diệp không kêu hay giãy giụa. Trên lưng áo có hai chiếc túi nhỏ màu xanh lam không mấy ăn nhập với vải áo màu đen. Tần Nhạc nói hai chiếc túi này là đội trưởng Lạc tự tay khâu, một bên đựng bình nước, một bên đựng quà vặt Lạc Diệp thích ăn. Đội trưởng Lạc thường ngày bận bịu, thỉnh thoảng đưa Lạc Diệp đến triền núi nhỏ trong doanh trại chơi đều mặc cho nó chiếc áo này. Lạc Diệp thích lắm.
Lạc Diệp phấn khởi mặc áo, hai chân trước đạp tới đạp lui trên mặt đất. Tần Nhạc đưa bình nước và quà vặt đã chuẩn bị sẵn cho Doãn Thiên, “Hai đứa cầm cho nó nhé.”
Từ doanh trại Liệp Ưng lái xe tới thành phố C ước chừng vài tiếng, Lạc Diệp ngồi nghiêm chỉnh trên ghế phụ lái, mắt nhìn thẳng phía trước, không hề làm ồn hay ngọ nguậy lúc xe chạy, nếu xe phải dừng lại vì tắc đường hoặc đèn đỏ, nó sẽ nghiêng người sang, hai móng vuốt cào cào vai Ninh Thành, miệng phát ra tiếng ư ử đầy lo lắng.
Dường như đang nói — bác tài bác tài, chạy nhanh lên đi!
Doãn Thiên ngồi ghế sau thò tay lên dỗ dành, “Lạc Diệp ngoan, đừng sốt ruột.”
Tới thành phố C đã là buổi chiều, nội thành kẹt xe nghiêm trọng, lối đi xung quanh bị chặn kín để tu sửa tàu điện ngầm. Đoán chừng ít nhất 1 tiếng nữa mới đến bệnh viện chiến khu, Ninh Thành dứt khoát dừng xe ở ven đường, ôm đầu Lạc Diệp nói, “Ăn chút gì lót dạ rồi đi thăm ba mày nhé.”
Lạc Diệp ngoan ngoãn cả buổi sáng, rốt cuộc cũng nhịn hết nổi, uống vài ngụm nước là giở thói ương bướng, không chỉ không ăn quà vặt dâng lên tận miệng mà còn nhiệt tình chen vào ghế lái, một móng vuốt khoác lên tay lái.
Doãn Thiên há hốc mồm, “Nó… nó định tự lái xe hả?”
Ninh Thành bất đắc dĩ, đành phải nổ máy, đẩy Lạc Diệp về ghế phụ lái, “Tao đi tiếp, tao đi tiếp là được chứ gì?”
3 giờ chiều, cuối cùng hai người một chó cũng đến bệnh viện chiến khu.
Tâm trạng Doãn Thiên lập tức nặng nề — Lạc Phong nằm trong đó, các chiến sĩ trọng thương cũng đang ở trong đó, và còn rất nhiều đội viên Liệp Ưng khác đã trút hơi thở cuối cùng tại nơi này.
Chiến hữu liều mạng đưa họ ra khỏi biển lửa, nhân viên y tế trắng đêm cấp cứu, nhưng vẫn không thể giữ được tính mạng họ.
Sắp hết năm rồi, họ kẹt lại trong cái năm thoạt nhìn có vẻ rất bình yên này, vĩnh viễn không thể bước sang năm sau nữa.
Ninh Thành đưa biên bản xác minh cho lính gác, lính gác đọc xong, hai mắt đỏ hoe, giơ tay kính cẩn chào hai cậu, mãi tới khi chiếc xe quẹo vào khúc rẽ mới chậm rãi buông tay xuống.
Lương Chính đứng dưới tòa nhà bệnh xá, đôi mắt đã mất đi vẻ sắc bén ngày xưa, lúc Doãn Thiên bế Lạc Diệp xuống xe, hắn thấp giọng nói, “Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi.”
Lạc Diệp rất hiểu chuyện, tuy vội vã chạy về phía trước nhưng vẫn ngoan ngoãn không gây ồn ào, hình như cũng biết ở bệnh viện không được lớn tiếng.
Phòng bệnh của Lạc Phong ở tầng 6, bên ngoài có cảnh sát vũ trang canh gác, Lương Chính dặn dò họ vài câu, Doãn Thiên và Ninh Thành lập tức được dắt Lạc Diệp vào.
Tại khoảnh khắc trông thấy Lạc Phong, chẳng ngờ Lạc Diệp không nhào lên, chỉ ngồi xếp bằng dưới đất, miệng kêu ư ử.
Nó ngóc đầu nhìn chằm chằm Lạc Phong, cái đuôi rậm rạp loẹt xoẹt quét đất.
Chắc hẳn nó rất sung sướng, nhưng dường như cũng hiểu là không được nhảy lên giường liếm mặt Lạc Phong như ngày xưa.
Sống mũi Doãn Thiên chua xót, thật sự không ngờ Lạc Diệp lại ngoan ngoãn như vậy, tựa hồ chỉ cần được trông thấy Lạc Phong là thỏa mãn rồi.
Lò sưởi trong phòng rất ấm áp, Lạc Phong chỉ đắp một chiếc chăn kẻ sọc mỏng, hai tay đặt bên ngoài, tay trái đeo dây truyền dịch.
Hai mắt anh nhắm chặt, khuôn mặt gầy yếu hơn xưa, có vài vết thương đã được xử lý.
Anh vẫn đẹp như cũ, hệt như đang ngủ say, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại.
Những vết thương chí mạng ác độc bao trùm cơ thể anh, nhưng lại không nhẫn tâm phá hỏng khuôn mặt anh. Khuôn mặt anh chỉ có vài vết xước, không làm tổn hại sự tuấn tú của anh chút nào.
Lương Chính bảo hai cậu ngồi xuống, đứng bên giường gọi Lạc Diệp, “Lại đây cho ba con sờ nào.”
Lạc Diệp nghe lời, đi vòng sang bên phải Lạc Phong, dè dặt đặt chân trước lên giường bệnh. Lương Chính chỉ chỉ mu bàn tay phải của Lạc Phong, nó lập tức gác cằm lên, khe khẽ rên rỉ.
Trái tim Doãn Thiên thót lên một cái.
Từ nhỏ cậu đã biết chó quân đội rất thông minh, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được tận mắt chứng kiến tình cảm sâu đậm của một chú chó quân đội với chủ nhân của mình.
Lạc Phong vẫn lặng thinh, hiển nhiên không biết Lạc Diệp đến thăm. Lạc Diệp ghé vào mu bàn tay của anh một lát, lại thử thăm dò đẩy đẩy bàn tay anh, thấy Lương Chính không ngăn cản, cuối cùng sau ba bốn lần thử, nó cũng đặt được tay anh lên đầu mình, lại rên vài tiếng, cọ cọ như làm nũng.
Giống như Lạc Phong đang dịu dàng xoa đầu nó.
Lương Chính mở rèm, ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu vào cửa kính, lặng yên rót xuống Lạc Diệp và Lạc Phong.
Ninh Thành cũng bước tới, thoáng nhìn hình xăm nho nhỏ trên tay Lạc Phong.
Trước đây cậu và Doãn Thiên cũng từng trông thấy, nhưng bây giờ mới nhìn rõ, đó là hình một chiếc lá phong đỏ thắm.
Lương Chính nhìn theo ánh mắt cậu, cuối cùng thở dài.
Doãn Thiên nhớ tới vẻ muốn nói lại thôi của Tần Nhạc, nhịn không được nói, “Người thân của đội trưởng Lạc…”
Lương Chính trầm ngâm thật lâu, nhìn chiếc lá trên tay Lạc Phong, mãi mới đáp, “Đều ở đó.”
Hắn kể lại chuyện cũ, không dài, Lạc Diệp vểnh tai, dường như bản thân nó cũng hiểu.
“Chiếc lá phong đỏ kia, có lẽ các cậu nghĩ nó tượng trưng cho anh ấy. Nhưng thực ra không phải, đó là vợ và đứa con chưa kịp chào đời của anh ấy.”
“Anh ấy đã kết hôn từ rất nhiều năm trước, vợ anh ấy tên Hồng Niệm, ‘hồng’ trong sắc đỏ. Sau khi Hồng Niệm mang thai, hai người họ đặt tên cho đứa bé, bất kể trai hay gái đều tên là Lạc Diệp.”
“Nhưng anh ấy không chờ được đứa bé ra đời.”
“Năm đó chúng tôi triệt phá một hang ổ buôn ma túy, tịch thu được rất nhiều ma túy, khi ấy ý thức bảo mật truyền thông không mạnh mẽ như bây giờ, vài huynh đệ bị chụp ảnh lại, trong đó có anh ấy.”
“Lũ tội phạm sa lưới không làm được gì anh ấy, chỉ có thể ra tay với người nhà của anh ấy. Tiếc rằng khi đó chúng tôi đều còn rất trẻ, năng lực cảnh giác gần như chưa có. Hồng Niệm mang bầu 7 tháng thì qua đời, Lạc Diệp… cũng qua đời.”
“Anh ấy suy sụp một thời gian, sa sút tới mức râu ria đầy mặt, Hai đứa có tưởng tượng nổi bộ dạng râu ria xồm xoàm của anh ấy không?”
“Về sau anh ấy phấn khởi làm hai việc, một là xăm hình chiếc lá đỏ lên tay phải, đỏ của ‘Hồng’, lá của ‘Diệp’, hai là cắt đứt quan hệ với gia đình.”
“Anh ấy không phải người Tây Nam, quê nhà anh ấy ở phương Bắc nên cha mẹ chưa bị lũ tội phạm ma túy phát hiện. Để cắt đứt nhung nhớ của cha mẹ, thậm chí anh ấy còn ngụy tạo giấy chứng tử. Chuyện này nghe có vẻ trái kỷ luật, nhưng thực ra… không hề hiếm trong giới đặc công.”
“Mấy năm trước cha mẹ anh ấy xuất ngoại, anh ấy mới hoàn toàn yên tâm.”
“Anh ấy đã không còn bất cứ người thân ruột thịt nào, gia đình duy nhất của anh ấy chính là Liệp Ưng.”
Lương Chính siết chặt nắm đấm, đôi môi run rẩy, nghẹn ngào nói, “Bất kể sau này anh ấy biến thành thế nào, Liệp Ưng mãi mãi chào đón anh ấy về nhà.”
Doãn Thiên và Ninh Thành không ngờ lại được nghe câu chuyện này.
Khi trước, biết Lạc Phong đặt tên cho chú chó của mình là Lạc Diệp, hai người còn âm thầm chê bai một trận, nói rằng sao lại cho chó mang họ của mình, lại còn tạo thành “Tổ hợp Phong Diệp”…
Bây giờ mới hay, thì ra bên dưới cái tên “Lạc Diệp” này, là bao nhiêu nhung nhớ và tưởng niệm.
Lương Chính thu xếp cho hai cậu ngủ lại ký túc xá trong bệnh viện quân đội, không để hai cậu vội vã lái xe trở về giữa đêm khuya. Lúc sắp rời khỏi phòng bệnh, Lạc Diệp trở nên ương bướng, làm cách nào cũng không chịu đi.
Doãn Thiên không đành lòng, ra sức kéo, Ninh Thành dụ dỗ, “Cho mày hôn một cái đấy.”
Lạc Diệp nhìn Ninh Thành, lại nhìn Lương Chính, cuối cùng mới thận trọng thè lưỡi, khẽ khàng liếm liếm ngón út bàn tay phải của Lạc Phong.
Chỉ nhẹ nhàng liếm một chút thôi.
Ký túc xá điều kiện bình thường, có phòng vệ sinh riêng nhưng không có phòng tắm. Doãn Thiên ngồi xổm đút Lạc Diệp ăn cơm, Ninh Thành cầm phích đi đun nước nóng.
Lúc đến gần phòng đun nước, cậu thấy một người đàn ông trung niên mặc thường phục bộ binh cũng xách phích nước, hai người thoáng chạm mắt, thậm chí Ninh Thành còn không chú ý tới bông lúa mạch trên quân hàm của người nọ.
Người nọ chợt dừng bước, quay lại khẽ gọi, “Ninh Thành?”
Ninh Thành nghi hoặc ngoái nhìn, xác định không nhận ra người trước mặt.
Đúng lúc đó, Doãn Thiên hô hoán lao ra khỏi phòng, lắc lắc phích nước gọi, “Ê! Sao đi lấy cho mỗi mình mình hả…”
Những lời còn lại kẹt cứng trong cổ họng như bị chặn đứng bởi một chiếc xương cá.
Doãn Thiên kinh ngạc nhìn người đứng giữa cậu và Ninh Thành, phích nước trong tay suýt thì rớt xuống.
Người nọ nhíu mày, nét mặt không rõ vui hay giận.
Doãn Thiên há hốc miệng, mãi mới thấp giọng gọi, “Ba.”Hết chương 62