Trên đường trở về doanh trại chống khủng bố, các đội viên đều có vẻ mệt mỏi. Dù sao nửa đêm bị lôi đi cứu vớt nhân loại, oai phong lẫm liệt cứu vớt xong mới phát hiện hóa ra tất cả chỉ là diễn tập, ai nấy đều không khỏi bực dọc và rệu rã.
Thượng úy Mãi Mãi Đề dùng tiếng phổ thông kém chất lượng xin lỗi mọi người, nhưng có lẽ vì cảm thấy áy náy với đội viên mới quá, nên phát âm không chỉ kỳ quặc mà câu từ cũng lộn xộn hết cả lên.
Doãn Thiên tựa vào vai Ninh Thành, mắt khép hờ, cơ thể rơi vào trạng thái hạ đường huyết vì mệt mỏi sau quá trình căng thẳng tột độ, Ninh Thành cũng không khá hơn là mấy, tuy tấm lưng vẫn thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, tư thế ngồi vững chãi như chuông đồng, nhưng đầu óc cũng rối bời, vẫn đắm chìm trong ảo giác rà soát vây bắt trong hang núi.
Cả hai đều chẳng nghe thấy thượng úy Mãi Mãi Đề đang nói gì, chỉ vô thức dựa sát vào nhau, im lặng cảm nhận hơi ấm thân thể của nhau, cùng nhau chậm rãi điều chỉnh lại nhịp tim.
Ngải Nhĩ Đề kiệt quệ ra mặt, hai mắt đỏ ngầu. Cậu chà xát khuôn mặt, phun một câu tiếng Duy với thượng úy Mãi Mãi Đề.
Thượng úy Mãi Mãi Đề hơi lúng túng, 2 binh sĩ lâu năm trên xe lại bật cười hào sảng.
Nếu dịch câu đó sang tiếng Hán thì sẽ là “Không ngờ Mãi Mãi Đề lại là người như vậy.”
Trong xe yên tĩnh một lát, bất kể là đội viên huấn luyện tuyển chọn Liệp Ưng hay tân binh đặc nhiệm chống khủng bố đều mang bộ dạng bị ba mẹ lừa mất tiền mừng tuổi, Chu Tiểu Cát đột ngột mở miệng, “Đây là điều tốt mà!”
Doãn Thiên lườm cậu một cái, thì thào, “Tốt cái đầu mài chứ tốt!”
Chu Tiểu Cát siết chặt nắm đấm, nói, “Các anh nghĩ lại xem, nếu lần này không phải diễn tập thì chẳng phải rất nhiều tiền bối đã thật sự hi sinh trong vụ nổ rồi sao?”
Thượng úy Mãi Mãi Đề kinh ngạc nhìn cậu, lại thấy cậu mừng rỡ nói, “Bây giờ tốt quá rồi, không ai hi sinh cả, bọn em còn tự cảm nhận được không khí thực chiến, tích lũy kinh nghiệm tác chiến, sau này phải diễn tập như vậy nhiều hơn nữa mới đúng!”
Năm nào đội đặc nhiệm chống khủng bố cũng phải “chỉnh đốn” đội viên mới kiểu này, nhưng thượng úy Mãi Mãi Đề xưa nay chưa từng thấy bất kỳ tân binh nào nói ra những lời như Chu Tiểu Cát.
Kết thúc diễn tập, phần lớn các tân binh đều thấu hiểu, nhưng sự thấu hiểu này chỉ dừng lại ở “Tích lũy kinh nghiệm tác chiến”, còn trọng điểm của Chu Tiểu Cát lại là “May mà các tiền bối không hi sinh”.
Sự lương thiện này khiến bất kỳ ai cũng phải xúc động.
Doãn Thiên thở một hơi thật dài, chép miệng lẩm bẩm, “Thằng ngốc này.”
Ninh Thành khẽ thả lỏng tư thế ngồi, tiện thể gác tay lên đầu Doãn Thiên, nhẹ giọng nói, “Sau này làm lại sẽ không có hiệu quả như hôm nay đâu.”
Trở về ký túc xá thì trời đã sáng, Doãn Thiên rửa mặt qua loa, cho rằng chẳng mấy chốc nữa sẽ bị lôi dậy đi tuần tra thôi. Tần Nhạc lại đến thật sớm, cười nói buổi sáng không cần lên phố đi tuần, cứ ăn uống ngủ bù cho khỏe đi.
Có lẽ vì để săn sóc các đội viên mới hãy còn “hoảng loạn”, sáng hôm đó hầu như không có bất kỳ tiếng động nào trong doanh trại, các binh sĩ lâu năm đi tập hợp cũng cố gắng hạ thấp giọng hô khẩu hiệu và tiếng bước chân, đến gần khu nhà trệt thì cả tiếng nói cũng lắng xuống.
Tuy nhiên Doãn Thiên vẫn trằn trọc.
Cậu rơi vào ác mộng hỗn loạn không thể tưởng tượng. Trong mộng, Ninh Thành bị phần tử khủng bố đích thực sát hại bằng đủ mọi phương thức, vỡ đầu, thủng tim, nổ mìn… Còn cậu đứng bên cạnh, trong tay vẫn cầm khẩu súng trường đã lên đạn, nhưng toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Thành chết đi hết lần này tới lần khác.
Lần cuối cùng, Ninh Thành bị cởi hết áo, treo lên giá sắt rỉ sét, thân thể chẳng chịt vết roi thấy mà giật mình, đầu gục xuống, mái tóc dính dớp bùn đất và máu đen.
Cậu khản giọng gào thét, điên cuồng muốn chạy tới, nhưng hai chân như giẫm trên chiếc máy chạy bộ, mặc dù chạy rất nhanh, nhưng vẫn không thể tiến lên phía trước.
Lúc vấp ngã, cậu trông thấy một đám đàn ông râu quai nón xúm lại, thô bạo túm tóc Ninh Thành. Khuôn mặt Ninh Thành từ lâu đã bê bết máu, đôi mắt chỉ có thể hé mở thành hai khe hẹp.
Một ngụm nước miếng nhẹ nhàng đáp xuống mặt một gã râu quai nón.
Có lẽ đó là chút sức lực duy nhất mà Ninh Thành có thể sử dụng lúc này.
Gã râu quai nón tát vào mặt Ninh Thành, cao giọng hô đủ thứ tuyên thệ “Đức A La vĩ đại”, 3 gã bịt mặt cầm súng AK bước lên, cười sằng sặc nã đạn vào Ninh Thành.
Giữa tiếng súng ác liệt, Doãn Thiên quỳ rạp dưới đất, tuyệt vọng thét lớn.
Giữa máu lệ tuôn trào, cậu nhìn thấy một gã râu quai nón bước tới, co chân đá vào mặt cậu.
Cậu bừng tỉnh, hoảng sợ tột độ.
Ninh Thành bao trùm bên trên cậu, một bàn tay còn dừng lại trên mặt cậu, nhíu mày hỏi, “Rên gì mà dâm thế, quện nhau với ai trong mộng hả?”
Lúc đó cậu mới biết, hóa ra cậu không bị râu quai nón đạp tỉnh, mà là bị Ninh Thành đánh thức.
Ninh Thành đang ở ngay đây, hai tay chống hai bên người cậu, rõ ràng và chân thật đến vậy, sâu thẳm trong ánh mắt còn phản chiếu bộ dạng hốt hoảng của cậu.
Ninh Thành vẫn khỏe mạnh, giọng điệu vẫn bỉ ổi như thường ngày.
Lồng ngực Doãn Thiên căng cứng, hai mắt đỏ hoe, vành mắt ầng ậng nước.
Những bất an và sợ hãi trong cái đêm liều mạng ấy, cuối cùng mới trào ra như hồng thủy vỡ đê, cậu siết lấy Ninh Thành, tựa đầu vào ngực Ninh Thành, hít thở khó khăn như người hen suyễn.
Ninh Thành sửng sốt một thoáng, chợt đỡ lấy lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ về, ghé vào tai cậu thì thầm, “Không sao rồi nhóc.”
Từ hôm đó trở đi, đêm nào cũng không yên ổn, các đội viên thường xuyên bị mệnh lệnh hành động khẩn cấp dồn lên chiến xa bộ binh, đa số chỉ là luyện tập thực chiến, thỉnh thoảng mới chấp hành nhiệm vụ đích thực.
Gần như lần nào thượng úy Mãi Mãi Đề cũng đích thân chỉ huy, luôn nghiêm túc nói lần này chắc chắn là nhiệm vụ thật, nhưng các đội viên đã tinh tường rồi, có thể dễ dàng phân biệt thực hư.
Nhiệm vụ thoạt nghe rất quan trọng đều là diễn tập, nhiệm vụ có vẻ không quan trọng mới là nhiệm vụ thật.
Đội đặc nhiệm chống khủng bố không dám giao phó nhiệm vụ quan trọng cho tân binh, thứ nhất là để bảo vệ họ, thứ hai cũng vì cân nhắc đến mức độ trưởng thành của họ.
Những người thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm đều là các binh sĩ lâu năm kinh nghiệm phong phú, thân kinh bách chiến. Nhưng dù vậy, thương vong vẫn không thể tránh né.
Phần lớn nhiệm vụ của tân binh là đảm bảo an toàn trật tự cho dân chúng, không quá nguy hiểm, phần tử chống phá lẩn trốn giữa khu dân cư hầu hết chỉ là gián điệp bên ngoài tổ chức, không có súng ống đạn dược, cùng lắm chỉ có dao phay và đạn lửa tự chế, không tạo thành uy hiếp với quân nhân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Doãn Thiên và Ninh Thành thi hành vài nhiệm vụ giống nhau, tuy không kinh hãi chấn động như lần diễn tập đầu tiên, nhưng cũng dần dần tích lũy được nhiều kinh nghiệm thực chiến.
Nhờ những lần hành động ban đêm, tuần tra ban ngày không còn quá căng thẳng. Hơn nửa tháng sau, Doãn Thiên không còn nhìn ai cũng thấy giống phần tử khủng bố, tinh thần được thả lỏng, sức quan sát nhạy bén hơn, đầu óc cũng trấn định không ít.
Đối với xạ thủ bắn tỉa, nhạy bén và trấn định, không thể thiếu một trong hai.
Thỉnh thoảng Ninh Thành sẽ tiện tay xoa nắn khuôn mặt cậu, mừng rỡ nói, “Thằng nhóc nhà mình có triển vọng đấy, ba mừng quá nhóc à.”
Cậu cũng thò tay định xoa mặt Ninh Thành, nhưng lần nào cũng bị bạc tình đập rớt.
Có lần Ninh mỹ nhân khinh bỉ nói, “Mặt của Thành gia há lại để ngữ phàm phu tục tử như ngươi sờ soạng?”
Cậu bất mãn “Xì” một tiếng, đứng dậy định bỏ đi, lẩm bẩm, “Thì thôi, đằng nào mặt mài cũng có độc, sờ mài xong bố lại phải rửa tay!”
Ninh Thành lại bắt lấy cổ tay cậu, mập mờ cười với cậu.
Cậu nổi giận, “Sao?”
Ninh Thành nói, “Tuy không được sờ, nhưng đặc cách cho phàm phu tục tử hôn một cái.”
Rõ là thứ không biết xấu hổ!
Theo lý thuyết, hậu duệ đời thứ ba của một gia tộc quyền thế như cậu hẳn sẽ hùng hồn phất tay áo, dứt khoát cự tuyệt viên đạn bọc đường quyến rũ của giai cấp tư sản, nhưng Doãn Thiên lại dễ dàng bị đạn pháo nổ banh đầu óc, chẳng chút ngại ngần khom lưng, nhấc cằm tên giàu hai đời lên, trơ trẽn hôn một cái.
Hôn xong còn bị tên giàu hai đời ruồng rẫy.
“Doãn Thiên, cậu là cẩu biến thành hả? Bảo cậu hôn lên mặt, cậu lại gặm miệng tôi?”
Doãn Thiên ngâm nga nhạc nền Khai Tâm Tiêu Tiêu Nhạc, dương dương tự đắc phủi đít bỏ đi.
Đúng đúng đúng, cẩu háo sắc không phải cẩu biến thành thì là lợn biến thành chắc?
Hạ tuần tháng 12, đội viên huấn luyện tuyển chọn Liệp Ưng sắp kết thúc khóa huấn luyện đặc biệt ở Tân Cương, chuẩn bị trở về thung lũng Tứ Xuyên, doanh trại chống khủng bố Ca Ba Nhĩ cũng chìm trong không khí âu sầu li biệt.
Có điều không phải bởi vì li biệt họ, mà là li biệt các chiến sĩ chống khủng bố kỳ cựu.
Việc các chiến sĩ kỳ cựu xuất ngũ luôn là chuyện hệ trọng chứa đầy nước mắt, luyến lưu và chúc phúc của bất cứ đội quân nào.
Mà ở tiền tuyến chống khủng bố Nam Cương, sự ra đi này lại càng thêm đặc biệt.
Trăm năm cuộc đời, đa số mọi ngươi đều có người thân bạn bè hỗ trợ và san sẽ lẫn nhau trong hoạn nạn gian khó.
Một số rất ít người còn lại có thêm cả huynh đệ vào sinh ra tử, che chở cho nhau trong mưa bom bão đạn.
Hữu duyên gặp gỡ, giao phó sinh mạng của mình cho đồng đội. Một khi từ biệt, chẳng biết suốt đời này có được gặp lại nữa hay không.
Chỉ một thoáng chênh vênh, đảo mắt đã là trời Nam đất Bắc.
Ngải Nhĩ Đề thường xuyên chạy tới ký túc xá của Doãn Thiên, cướp đồ ăn vặt của mọi người, hợp xướng nhạc đỏ với Ninh Thành Chu Tiểu Cát. Một lần nhắc đến đề tài xuất ngũ, Doãn Thiên bảo, “Về sau chú mài chuyển nghề thì vào nội thành chơi nhé, chủ tịch Ninh bao trọn chỗ ăn chỗ ở!”
Ninh Thành phối hợp gật đầu, còn nói, “Chúng ta mở câu lạc bộ hát nhạc đỏ.”
Quách Chiến im lặng nghĩ, câu lạc bộ hát nhạc đỏ của mấy đứa chắc là độc nhất vô nhị ở Trung Quốc đấy.
Ngải Nhĩ Đề lại từ chối, gượng gạo nói, “Em không dám vào nội thành đâu.”
Doãn Thiên tưởng mình nghe nhầm. Xưa giờ chỉ có người Hán không dám đi Nam Cương, làm gì có người Duy Ngô Nhĩ sợ vào thành phố?
Bèn hỏi, “Ở đây chém giết các kiểu mài còn chẳng sợ mà lại sợ vào thành phố hả? Hơn nữa lần trước mài cũng bảo đã từng đến một số thành phố nội địa rồi cơ mà?”
“Đến thì đến rồi, nhưng vẫn hơi sợ.” Ngải Nhĩ Đề ngập ngà ngập ngừng, bộ dạng ngôn từ hạn chế.
Doãn Thiên đẩy cậu một cái, “Sợ gì? Nói để chủ tịch Ninh giúp mài thu phục nào.”
Ninh Thành lại phối hợp gật đầu.
Ngải Nhĩ Đề gãi gãi lông mày, quanh co mãi mới đáp, “Em nói các anh đừng giận nhé.”
Doãn Thiên chẳng biết cu cậu có thể nói ra thứ gì khiến nhiều người tức giận như thế.
Lấy hơi 3 giây, rốt cuộc Ngải Nhĩ Đề uỡn ngực, nghiêm trang giải thích, “Từ nhỏ, người lớn trong nhà đã nói với em rằng… È… người thành phố xấu xa lắm, người Hán tâm địa xấu, trộm cắp nhiều, tội phạm cưỡng hiếp cũng… cũng nhiều.”
Vừa dứt lời, toàn bộ ký túc xá im bặt.
Mí mắt Doãn Thiên giật một cái, nhất thời chẳng biết đáp lại thế nào.
Ngải Nhĩ Đề thấy bầu không khí ngột ngạt, bèn xua tay bảo, “Nhưng các anh đều là người tốt, rất nhiều đồng đội người Hán của em cũng là người tốt!”
Doãn Thiên nghĩ, mình có nên cảm ơn một tiếng hay không?
Lát sau, Chu Tiểu Cát vỗ đùi nói, “Người lớn nhà cậu giống người lớn nhà tôi đó!”
Ngải Nhĩ Đề, “Hả?”
“Người lớn nhà tôi cũng nói Nam Cương đầy rẫy khủng bố, đi mua đồ ăn trên đường cũng bị chém như chơi.” Chu Tiểu Cát vung tay phải như đang vung đao, “Ai cũng bảo Nam Cương loạn lắm, không cho trẻ con đến Nam Cương.”
Doãn Thiên ngẫm nghĩ, đúng là như vậy.
Gia đình cậu đặc biệt, cha mẹ chú bác đều là người trong quân đội, tất nhiên sẽ không dọa dẫm cậu rằng “đi trên đường Nam Cương là bị chém”, nhưng bạn bè của cậu, hễ nhắc tới Nam Cương là biến sắc.
Thử suy đoán, có lẽ cũng do bị phụ huynh “hăm dọa” từ nhỏ.
Ngải Nhĩ Đề cũng như vậy.
Mà thần kỳ là, đám con trai người Hán bị giáo dục “Nam Cương đầy rẫy khủng bố” từ nhỏ, lớn lên lại cố tình chạy tới Nam Cương để tòng quân, có người còn đặt lại sinh mệnh ở mảnh đất này.
Còn đám con trai Duy Ngô Nhĩ bị giáo dục “Người Hán tâm địa xấu xa”, sau khi lớn lên lại kề vai sát cánh cùng những quân nhân người Hán, lùng bắt khủng bố đồng hương, thề sống chết bảo vệ quê nhà.
Ấm áp, hài hòa tới kỳ diệu.
Doãn Thiên vỗ lưng Ngải Nhĩ Đề một cái, cười nói, “Có anh với chủ tịch Ninh ở đây mà phải sợ à? Sau này cứ đưa vợ chú đến chơi, đảm bảo hai đứa không bị móc túi, không bị c…”
Ninh Thành kịp thời ho khan, chặn đứng câu “Không bị cưỡng hiếp” của cậu.
Ngải Nhĩ Đề bật cười vui vẻ, nhắc lại chuyện cũ, “Thế các anh mua nhà ở Kashgar đi, một hai năm đến chơi một lần!”
Ninh Thành không biết chuyện mua nhà, dùng khuỷu tay huých Doãn Thiên, “Nhà gì thế? Cậu định mua nhà ở Kashgar à?”
“Anh không biết hả?” Ngải Nhĩ Đề trả lời trước cả Doãn Thiên, “Hồi trước ảnh cứ đắn đo tặng quà sinh nhật gì cho anh, em mới bảo tặng căn nhà đi, rồi ảnh…”
Doãn Thiên lập tức bịt miệng Ngải Nhĩ Đề, cười hề hề đầy ngây ngô.
Ninh Thành vui vẻ, chậm rãi nhích lại, khóe miệng nhếch lên, “Cậu… định tặng nhà cho tôi hả?”
Hai má Doãn Thiên đỏ bừng, Ninh Thành huýt sáo, vỗ đầu cậu nói, “Được đấy, biết báo hiểu người cha bao năm ngậm đắng nuốt cay này, ba cảm động lắm, quyết định thưởng cho nhóc một cái ôm âu yếm.”
Doãn Thiên nghiến răng nghiến lợi, trong đầu tự mường tượng cảnh mình kabe don Ninh Thành vào góc tường, thô lỗ nói, “Ở trong nhà anh thì là người của anh!” Ninh Thành gật đầu lia lịa, ríu rít nói, “Anh Thiên, từ nay về sau cứ thỏa thích sử dụng Thành Thành!
Nhưng đồng đội ăn dưa xung quanh nhiều quá, quyền ba đời tự thấy không thể làm được chuyện trơ trẽn đó.
Ba ngày sau, đội viên huấn luyện tuyển chọn Liệp Ưng tiến hành tuần tra lần cuối cùng, buổi tối trở lại đại doanh thu thập hành lý, chuẩn bị sáng sớm ngày mai mở đường hồi phủ.
Ngải Nhĩ Đề luyến tiếc tổ 4, đặc biệt luyến tiếc cộng sự lâm thời Doãn Thiên, từ 8 giờ sáng đã chạy tới, ôm trong lòng một túi đặc sản quê nhà Nam Cương to thật là to.
Doãn Thiên và Ngải Nhĩ Đề thắm thiết ôm nhau, Ninh Thành ung dung đứng bên cạnh nhìn hai cu cậu nước mắt hoen mi.
Ngải Nhĩ Đề không ở lại lâu, nói tối nay các chiến sĩ lão luyện sẽ thực hiện một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, ngày mai chỉ có tân binh đi tuần tra nên cậu phải về sớm nghỉ ngơi dưỡng sức, vì vậy sáng mai không thể ra tiễn mọi người.
Doãn Thiên lắc đầu nói không sao, tiễn Ngải Nhĩ Đề ra cửa, hai cậu lại ôm nhau.
Hôm đó tuyết rơi, hai người trân trọng tạm biệt nhau trong tuyết trắng.
Đêm ấy Doãn Thiên ngủ không yên, trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh nhiệm vụ mấy ngày nay, xen lẫn với hình ảnh Ngải Nhĩ Đề hát nhạc đỏ cùng Ninh Thành Chu Tiểu Cát, hình ảnh Ngải Nhĩ Đề si mê đắm đuối thượng úy Mãi Mãi Đề.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, trong đầu còn hiện ra doanh trại Liệp Ưng.
Trâu Tử Triều trao khẩu súng bắn tỉa cho cậu, chất phác nở nụ cười, nói phải về nhà với vợ.
Lạc Phong cầm chiếc điện thoại Apple, chống cằm lười biếng nói, “Không cho đâu, không cho đâu nhé!” Cậu vội vã muốn cướp lấy, lại nghe Lạc Phong nói, “Thích chơi điện thoại cũng được, nhóc thấy anh thích chơi lúc nào thì chơi lúc ấy chưa, vì anh là đại đội trưởng đó ha ha ha, ai dám quản anh!”.
Đội trưởng trung đội Hai chưa từng gặp mặt Vương Nhất Cách là một cái bóng đen thui, đứng giữa mộng ảo nói với cậu, “Nhìn cái gì, ta đẹp trai hơn đội trưởng Lương nhà bọn bây nhé!”
Lạc Diệp cuống quýt chạy tới, đầu tiên là vùi mặt vào lòng cậu, tiện đà cọ cọ ngực Ninh Thành, Ninh Thành ôm lấy đầu nó, chỉ thấy khắp mặt nó ướt sũng nước mắt.
Trời chưa sáng, Doãn Thiên đột nhiên ngồi dậy, bưng cái trán đau buốt, sau lưng ẩm ướt lạnh lẽo.
Tim đập rất nhanh, cậu giơ tay xoa nắn, lòng bàn tay cũng rung lên theo.
Ngoài cửa vọng tới một tiếng động nhỏ, hình như là tiếng động cơ xe. Cậu nhớ lại “nhiệm vụ quan trọng” mà Ngải Nhĩ Đề nói, trong lòng biết có lẽ lại có tiền bối bị thương, thậm chí hi sinh.
Sẽ là ai đây?
Trong hai tháng này, cậu đã gặp mặt tất cả mọi người trong doanh trại chống khủng bố Ca Ba Nhĩ, cho dù không biết tên họ, nhưng khi gặp gỡ cũng cảm thấy thân thiết vô cùng.
Thứ cảm giác này không tồn tại ở quân đội bình thường.
Huấn luyện dù có vất vả đi chăng nữa, chung quy vẫn chỉ là huấn luyện. Diễn tập dù có cực khổ đi chăng nữa, chung quy vẫn chỉ là diễn tập mà thôi.
Không giống với làm nhiệm vụ thực sự.
Hiểm nguy đã vô tình biến các chiến sĩ chống khủng bố trở thành huynh đệ máu mủ tình thâm, bất kể ai trong số họ bị thương hay bỏ mạng, những người còn lại đều sẽ đau thấu tâm can.
Doãn Thiên cũng như vậy.
Cậu nhìn đồng hồ, mới 5 giờ rưỡi, mặt trời Nam Cương mọc trễ, vào đông phải hơn 9 giờ mới sáng lên.
Nhưng cậu không ngủ được nữa, rón rén mặc quân phục, chậm rãi mở hé cửa phòng.
Hoa tuyết theo gió đập vào mặt cậu, cậu vô thức đóng cửa, cánh cửa khép lại, phát ra âm thanh khe khẽ.
Ninh Thành và Quách Chiến cùng tỉnh giấc.
Ninh Thành nhổm dậy, thấp giọng hỏi, “Sao thế?”
Doãn Thiên tựa vào cửa, khẽ nhíu mày, “Chắc là có tiền bối hi sinh.”
“Sao…” Quách Chiến đeo kính, nhanh chóng mặc quần áo xuống giường, “Sao em biết?”
Doãn Thiên xoay người, lại mở cửa, khàn khàn nói, “Hai người nhìn xem.”
Ninh Thành cũng xuống giường, ba người đứng trước cửa cùng nhìn ra ngoài, dưới ánh đèn vàng, tuyết đọng trên mặt đất điểm xuyết từng chuỗi máu đỏ tươi. Nhân viên y tế mang cáng vội vàng chạy qua, vài quân nhân mặc áo chống đạn khẽ khàng gọi cứu trợ, quân phục rằn ri của họ ướt sũng, đỏ sẫm đầy máu.
Bỗng nhiên, Doãn Thiên trông thấy thượng úy Mãi Mãi Đề.
Thượng úy bế một người xuống khỏi chiến xa, người nọ hình như đã không còn hai tay, chỉ thấy anh vội vã chạy về phía nhân viên y tế, miệng nói gì đó bằng tiếng Duy.
Doãn Thiên nghe không hiểu, nhưng vẫn nhận ra sự run rẩy và nức nở trong âm thanh ấy.
Một đội viên người Hán kêu lên, “Đội trưởng! Cậu ấy chết rồi! Chết ngay khi vụ nổ xảy ra rồi!”
Thượng úy Mãi Mãi Đề không nghe, vẫn bế người nọ chạy điên cuồng, chạy tới lúc ngã nhào xuống tuyết.
Doãn Thiên khó chịu trong lòng, muốn chạy ra đỡ thượng úy Mãi Mãi Đề, lại bị Ninh Thành và Quách Chiến ngăn lại.
Quách Chiến lắc đầu, khàn khàn nói, “Đừng đi.”
Đừng quấy nhiễu bi thương của người khác.
Ninh Thành nhẹ nhàng khép cửa lại, tựa như chặn đứng gió tuyết, ngăn cản hình ảnh đau thương bên ngoài tầm mắt là có thể coi như sự hi sinh oanh liệt ấy chưa từng tồn tại trên đời.
Thật sự đã có những đội viên chống khủng bố mãi mãi ra đi.
Chỉ là lúc này họ còn chưa biết, thứ vừa ngã xuống tuyết lạnh cùng thượng úy Mãi Mãi Đề chính là — di thể không toàn vẹn của Ngải Nhĩ Đề.
Tới bình minh, một tân binh thuộc đội Một mới truyền tin tức Ngải Nhĩ Đề hi sinh cho toàn thể đội viên huấn luyện tuyển chọn.
Khoảnh khắc đó, Doãn Thiên suy sụp quỳ rạp xuống đất, nỗi khốn khổ không nói nổi thành lời theo máu lan tràn khắp toàn thân. Cậu cố gắng mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn tân binh đứng trước cửa, như thể làm vậy sẽ ngăn được nước mắt tràn ra.
Chu Tiểu Cát yên lặng đứng, liên tiếp lặp lại “Sao có thể”. Ninh Thành bám vào giường, ánh mắt tan tác, thậm chí quên cả việc ngồi xuống ôm lấy Doãn Thiên đang không ngừng run rẩy.
Sao lại là Ngải Nhĩ Đề?
Sao có thể!
Mười mấy tiếng trước, rõ ràng cậu ấy vẫn khỏe mạnh đứng ở đây, cố ngăn nước mắt tạm biệt mọi người.
Cậu ấy nói phải về sớm nghỉ ngơi, bởi vì sáng mai phải tuần tra Đại Lương.
Cậu ấy còn áy náy nói rằng không thể ra tiễn mọi người cơ mà…
Đôi môi Doãn Thiên run rẩy, nhìn chằm chằm tân binh mang tin dữ tới, lặng lẽ nói, “Cậu ấy… cậu ấy nói cậu ấy… không tham dự nhiệm vụ đêm qua. Chắc chắn, chắc chắn không phải là cậu ấy!”
Tân binh hai mắt đỏ hoe, thoạt nhìn đã khóc từ sớm, lúc này nặng nề bưng lấy trán, nghẹn ngào nói, “Vốn không tới lượt Ngải Nhĩ Đề giang, bọn, bọn tôi đã ngủ rồi, ban đêm tự nhiên còi vang, nói là tổ hành động còn thiếu một đội viên phá bom mìn. Cậu ấy… Ngải Nhĩ Đề giang bèn…”
Cuối cùng, Doãn Thiên bật khóc, trước mắt nhòe đi, nhưng nụ cười tươi tắn của Ngải Nhĩ Đề lại đột nhiên hiện rõ.
Thằng nhỏ Duy Ngô Nhĩ 19 tuổi cười lên đẹp trai lắm, tự hào vỗ ngực nói rằng, “Chắc chắn em sẽ trở thành đặc công phá bom lợi hại nhất đội đặc nhiệm số Một! Sẽ có ngày em trở thành niềm kiêu hãnh của thượng úy Mãi Mãi Đề!”
Nước mắt trào ra, rớt xuống nền xi măng, biến thành từng đóa hoa thê lương.
Nhiệm vụ lần này, đội đặc nhiệm số Một và số Bốn có 3 người hi sinh, lớn nhất là một đặc công đột kích người Hán 36 tuổi, nhỏ nhất là đặc công phá bom Ngải Nhĩ Đề 19 tuổi.
Cậu thành công tháo dỡ 8 trái bom mang sức công phá cực kỳ lớn, nhưng thất bại ở trái cuối cùng được thiết kế theo kiểu ống bọt nước. Theo lời kể của đồng đội, khi trái bom phát nổ, sinh mạng cậu lập tức tan biến, chắc hẳn cũng không phải trải qua quá nhiều đau đớn.
Đối với những người đồng đội sống sót, đây có lẽ là niềm an ủi duy nhất của họ.
Doãn Thiên và Ninh Thành đi gặp cậu lần cuối.
Vải trắng đã bị máu tươi thấm ướt, hai cánh tay cậu đã không còn, đùi phải chỉ còn một nửa, khuôn mặt đẹp trai ngày xưa giờ đã biến thành máu thịt lẫn lộn, một bên xương sọ lộ ra.
Doãn Thiên run rẩy vuốt lại mái tóc bẩn thỉu cho cậu, khóc không thành tiếng.
Ninh Thành muốn ôm lấy Doãn Thiên, nhưng đau đớn kịch liệt dấy lên trong ngực cậu. Cậu ngửa cổ nhìn hoa tuyết trên trời, cho rằng làm vậy có thể che đi mước mắt, nhưng tuyết trắng cũng không thể giấu đi hai dòng lệ khẽ khàng trượt xuống tóc mai cậu.
Họ không thể tin, không thể chấp nhận cái người từng ôm tạm biệt mình hôm qua, lúc này lại nằm ở đây, không còn toàn vẹn.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, hoa tuyết tung bay cũng sầu thương vì sinh mệnh trẻ trung vừa rời khỏi cõi đời.
Thật lâu sau, Doãn Thiên khẽ nói, “Chúng ta mua nhà ở Kashgar nhé.”
Ninh Thành nhắm mắt lại, nghẹn ngào gật đầu.
Doãn Thiên lải nhải, vừa như để Ninh Thành nghe, vừa như để Ngải Nhĩ Đề nghe.
“Mua căn nhà đắt nhất ở vị trí sầm uất nhất trung tâm thành phố. Ngải Nhĩ Đề giang rất hám hư vinh, thích huênh hoang vậy đó.”
“Chúng ta không cần phòng làm việc, làm một phòng karaoke, phải có tất cả ca khúc nhạc đỏ trên đời, cho cậu ấy hát đã cái miệng thì thôi.”
“Lần trước cậu ấy nói với tôi, phụ huynh cũng định mua nhà cho cậu ấy làm ‘phòng cưới’, đợi cậu ấy nghỉ phép về thì ‘động phòng’. Bạn gái cậu ấy là người Duy Ngô Nhĩ chính cống đấy, chắc là xinh đẹp lắm.”
“Sau này hàng năm chúng ta đến Kashgar ở vài ngày nhé, thăm gia đình cậu ấy, bảo vệ mẹ và em gái cậu ấy.”
Nói xong lời cuối cùng, Doãn Thiên càng nức nở, tiếng khóc bị đè nén, xen lẫn là đau thương không nói thành lời, “Điều cậu ấy ao ước là bảo vệ được mẹ và em gái, lần đầu tiên hát nhạc đỏ cho tôi nghe, cậu ấy hát ‘ai bảo vệ mẹ hiền, ai bảo vệ quê hương’, lúc đó tôi còn cười cậu ấy, bây giờ tôi… tôi muốn nghe cậu ấy hát quá!”
Ninh Thành kéo Doãn Thiên vào lòng, nhắm chặt hai mắt, nghẹn ngào nói, “Chúng ta đến thăm cậu ấy, năm nào cũng đến.”
Trận tuyết lớn trì hoãn hành trình của các đội viên huấn luyện tuyển chọn Liệp Ưng, 26 người chờ đợi trong sảnh tòa nhà hành chính, ai cũng trầm mặc.
Tử vong không làm doanh trại chống khủng bố Ca Ba Nhĩ ngừng hoạt động. Đầu đường cuối ngõ trong thành phố, các chiến sĩ vũ trang vẫn phải nén đau thương, tiếp tục tuần tra. Giữa núi đồi sa mạc hiểm trở, các đặc nhiệm truy bắt khủng bố vẫn phải chờ thời cơ hành động.
Vài lần Quách Chiến gọi điện thoại báo cáo tình hình về doanh trại Liệp Ưng, bên kia không ai nhấc máy. Buổi chiều, điện thoại vang lên, Doãn Thiên vội vã nghe, mấy giây sau, khuôn mặt cậu không còn giọt máu.
Điện thoại trượt khỏi tay cậu, nện xuống sàn nhà sáng bóng, phát ra một tiếng vang dữ dội.Hết chương 60