Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 45: Phú nhị tam hồng




Gần đây các chị bác sĩ và điều dưỡng trẻ tuổi có một hoạt động tập thể hảo hạng mới toanh — tranh luận ai mới là hoa khôi của “Phân đội tám chú kê”.

“Phân đội tám chú kê” là viết tắt của “Phân đội tám múi cơ bụng”.

Vì sợ tụt lùi so với các tổ khác, ngày thứ hai sau khi nhập viện, Quách Chiến đã lôi 5 đồng đội không bị thương ra luyện thể lực, tập cận chiến ngay gần bệnh viện, thỉnh thoảng còn cởi trần luyện đấu vật, hít đất trong tuyết. Dàn cơ bụng tám múi cường tráng cực kỳ lóa mắt, các chị bác sĩ điều dưỡng ngắm tới mắt lóe tinh quang.

Cho nên “phân đội tám chú kê” thực chất là “phân đội tám múi cơ”.

Tuy nhiên vì có một chị điều dưỡng nói rằng, hai cậu lính nằm trong phòng bệnh kia có một cậu gọi là Gà mái, một cậu gọi là Gà con, Gà mái còn suốt ngày gọi cái cậu thường đến thăm nom là Gà cay.

Điều dưỡng trưởng đã nói, “Thế thì gọi là phân đội tám kê đi, dù sao cũng có 8 người mà.”

Nghe nói có chị điều dưỡng còn bảo nhất định phải gọi là “tám gay”, bởi vì Gà mái và Gà cay đặc biệt gay, Gà con và tổ trưởng Quách cũng có tí gì đấy.

Ví dụ như Gà cay thường đút Gà mái ăn cơm, thường xoa đầu Gà mái, còn thường răn đe Gà mái.

Gà mái thì lại thường cãi nhau với Gà cay, nhưng phần lớn thời gian đều sẽ ngoan ngoãn ngồi nghe Gà cay mắng chửi.

Ví dụ như ánh mắt tổ trưởng Quách nhìn Gà con dịu dàng tới bất thường, còn ánh mắt Gà con mỗi lần trông thấy tổ trưởng đặc biệt sáng chói.

Điều dưỡng trưởng lại nghiêm túc răn dạy, “Đó gọi là tình bạn chí cốt, tình đồng chí vào sinh ra tử.”

Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát đợi một ngày rưỡi trong phòng bệnh, nhoài người trên cửa sổ xem đồng đội tập luyện, nhưng càng xem càng hoảng hốt, càng xem càng muốn tập cùng.

Bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe hai người, nói Doãn Thiên tập cùng cũng được, nhưng Chu Tiểu Cát tạm thời không thể hoạt động mạnh, tuy nhiên có thể luyện tập thể lực một cách phù hợp.

Cho nên bắt đầu từ ngày thứ ba, Doãn Thiên gia nhập đội hình khoe cơ bụng, còn Quách Chiến tạm thời rút lui, vào phòng gym cùng Chu Tiểu Cát luyện sức tứ chi.

Hội thảo luận cũng được thành lập từ hôm đó.

Điều dưỡng trưởng nói, Quách Chiến đeo kính trông dịu dàng trí thức nhất, thoạt nhìn đã biết là một người đàn ông rất có trách nhiệm.

Em gái điều dưỡng ngốc nghếch nói, Doãn Thiên đẹp trai nhất, khôi ngô chân dài, trò chuyện còn rất có duyên, đứng giữa sân trường chắc chắn là hoa khôi hạng nhất.

Nữ bác sĩ thực tập Hy Hy nói, “Chu Tiểu Cát đáng yêu nhất, vừa lễ phép vừa ngọt ngào, đôi mắt vừa to vừa sáng, gọi một tiếng “Chị Hy Hy” ngọt muốn chết, thật sự chỉ muốn ôm lấy cậu hôn chút một cái.

Chị điều dưỡng tên “anh” Hoa nói, Ninh Thành mới đẹp nhất, đẹp phi giới tính, như đóa tuyết liên trên đỉnh núi tuyết, thật muốn ôm cậu vào lòng, thô bạo chiếm đoạt thân thể cậu!

Điều dưỡng trưởng ho khan, nghiêm túc nói, “Chú ý ngôn từ, đừng có sờ mó bệnh nhân của chúng ta.”

Anh Hoa nhún vai, lẩm bẩm, “Thế thì để Gà mái thô bạo chiếm đoạt thân thể cậu ấy vậy.”

Câu này thu hoạch được rất nhiều like của các bác sĩ và điều dưỡng.

Vấn đề “ai là hoa khôi của đội” bị mang ra tranh cãi không ngừng, trong lòng mỗi người đều có đóa sen trắng của riêng mình, thậm chí có người còn thích Cẩu Kiệt, nói bộ dạng xí trai cợt nhả của cậu đặc biệt khôi hài, cũng có bác sĩ thích Chung Lăng Phong lưng hùng vai gấu, nói cậu rất có hương vị đàn ông, mang lại cảm giác an toàn.

Dần dần, câu chuyện hoa khôi của đội bị lái sang một hướng mà điều dưỡng trưởng không thể ngờ được.

Lái sang hướng gay.

Fan tổ trưởng và fan Gà con tương đối hòa thuận, ôm ấp hun hít lẫn nhau, fan tổ trưởng khen Gà con thuần khiết đáng yêu, fan Gà con khen tổ trưởng dịu dàng có trách nhiệm.

Fan couple Gà mái và Gà cay lại chí chóe cấu véo nhau, em gái ngốc nghếch và anh Hoa kiên quyết theo đảng Gà cay thụ, dẫn dắt đội quân điều dưỡng bác sĩ lôi đảng Gà cay công ra treo lên oánh. Đảng Gà cay công tuy số lượng ít nhưng không hề yếu thế, đưa ra chứng cứ Gà cay dạy dỗ Gà mái, Gà mái giương mắt lắng nghe, vả mặt đảng Gà cay thụ bốp bốp bốp.

Đối với cuộc tranh cãi của các bác sĩ và điều dưỡng, Doãn Thiên và Ninh Thành hoàn toàn chẳng biết gì, lúc tập luyện vẫn ôm ôm ấp ấp như trước, về ký túc xá vẫn quấn quýt không rời.

Trước đây cả doanh trại toàn đàn ông cục súc, ôm ấp nhau chẳng có gì lạ, hứng lên còn vồ lấy nhau hôn chụt chụt lên trán, dù sao cũng là huynh đệ, ôm ấp quấn quýt là chuyện bình thường, không ai nghĩ tới phương diện kia.

Nhưng bây giờ đâu có giống thế, bệnh viện không thể so sánh với doanh trại, tuy các chị điều dưỡng và bác sĩ ở đây không phải hủ nữ chân chính, nhưng ít nhiều gì cũng đã từng thấy diễn viên ca sĩ diễn gay tung hint, tranh thủ lúc rảnh rỗi ghép đôi cho mấy cậu lính đẹp trai âu cũng là hoạt động giải trí bồi dưỡng tâm hồn thượng hạng.

Lúc Doãn Thiên phát hiện manh mối thì đã muộn, mà Ninh Thành lại hoàn toàn không ý thức được bản thân mình đã biến thành đối tượng bổ não cho các chị bác sĩ điều dưỡng.

Vì vậy cậu vẫn sẽ đẩy ngã Doãn Thiên trong tuyết, huênh hoang tự đắc gãi cơ bụng người ta; Buổi tối trong phòng bệnh, cậu vẫn gọt táo thành từng miếng nhỏ, chọn miếng ngọt nhất đút cho Doãn Thiên.

Nhưng Doãn Thiên lại dám phản kháng!

Không ăn táo cậu đút, không cho cậu sờ mắt cá chân, không cho cậu gãi, thậm chí còn không tươi cười với cậu.

Cẩu háo sắc ngày xưa biến thành cẩu hoang rồi sao?

Doãn Thiên khẽ khàng nói, “Đã bảo là phải kín đáo cơ mà? Cậu show ân ái làm quần gì? Bị người khác phát hiện thì tính sao?”

Ninh Thành cực kỳ vô tội, “Tôi có show gì đâu, chúng ta lúc nào chẳng thế?”

Doãn Thiên bị thồn đường kín họng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói, “Thứ nhất, đừng có hở tí là nhào vào tôi, đẩy tôi ngã cũng không được gãi bụng tôi. Thứ hai, đừng có đút cơm đút táo cho tôi. Thứ ba, đừng sờ mắt cá chân tôi. Thứ tư, đừng có lên giọng cha mà dạy đời tôi!”

Ninh Thành nhíu mày, không vui cho lắm.

Doãn Thiên khẽ nói, “Các chị y tá dưới chân núi toàn là hổ, bao giờ về cậu thích làm gì cũng được, nhưng ở bệnh viện thì không được!”

Ninh Thành mắt sáng trưng, “Thích làm gì cũng được?”

Doãn Thiên bất giác muốn bịt chặt hoa cúc.

Ninh Thành đột ngột ôm chầm lấy cậu, thì thầm vào tai cậu, “Tôi đã nói với Thiên bảo rồi mà, tôi muốn chịch cậu, tôi còn mua cả bao rồi cơ.”

Doãn Thiên giật bắn mình, suýt thì nhảy dựng lên, “Cậu mua ở đâu?”

“Bên ngoài bệnh viện có siêu thị đấy còn gì? Tôi đi mua kẹo mút trông thấy, tiện thì mua luôn.”

“Cái đẹt…” Doãn Thiên khẽ chửi, sốt ruột hỏi, “Có bị ai thấy không? Quách Chiến thấy không? À không phải, cậu mua kẹo mút làm gì?”

“Không ai thấy đâu, tôi đi một mình mà.” Ninh Thành nói xong thì lấy một cây kẹo mút trong túi ra nhét vào tay cậu, “Cậu bảo thuốc đắng quá còn gì? Mua cho cậu đó, cái này vị sữa, còn mấy cái vị hoa quả nữa cơ.”

Doãn Thiên nhìn kẹo mút trong tay, nghĩ đến ba con sâu chẳng biết bị Ninh Thành giấu ở đâu rồi, tự nhiên cực kỳ muốn show ân ái cho các chị bác sĩ điều dưỡng xem đã ghiền.

Kể từ khi biết mình bị ghép đôi, Doãn Thiên bắt đầu lén lút nghe trộm các chị bác sĩ chuyện trò, phát hiện hơn 90% dư luận nhận định cậu là công, Ninh Thành là thụ, em gái ngốc nghếch và anh Hoa còn biên soạn ra không ít tình tiết, ngốc bạch ngọt có, cen xọt có, trung khuyển công nữ vương thụ có, cả ABO cũng có.

Đột nhiên cậu cảm giác không ổn, chẳng dám tưởng tượng vẻ mặt Ninh Thành lúc nghe thấy “Ninh Thành hổn hển van xin trong vòng tay Doãn Thiên”, “Ninh Thành đặt tay lên phần bụng ngày càng nhô cao, nũng nịu nói ‘chồng ơi em có rồi’.” sẽ như thế nào.

Nhưng sợ cái gì ắt cái đó tới.

Anh Hoa là một chị gái mạnh mẽ, sau khi làm quen với các đội viên thì thường xuyên luyện quyền cước cùng các cậu.

Vào buổi chiều trước ngày xuất viện, Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát được đưa đi kiểm tra sức khỏe, anh Hoa tranh thủ tán gẫu với Ninh Thành.

Chủ đề xoay quanh Doãn Thiên, Ninh Thành luôn miệng “của em”, anh Hoa nghe mà nhộn nhạo hết cả người, rạo rực thiếu điều thăng thiên.

Ninh Thành càng nói càng vui miệng, chẳng ngờ còn nhanh nhảu phun một câu “Alpha của em”.

Anh Hoa rơi vào trạng trái hóa đá suốt 5 giây, không dám tin mà hỏi, “Alpha của em?”

Ninh Thành biết mình lỡ miệng, đành phải nói tiếp, “Chị chưa nghe thấy gì đâu nhé.”

Anh Hoa bảo, “Chị nghe hết rồi.”

Yết hầu Ninh Thành lăn lăn, cậu gãi ót nói, “Bọn em đùa thôi ấy mà.”

“Có giống đùa đâu!”

Anh Hoa hạ giọng hỏi, “Em là Omega thật hả?”

Ninh Thành ngập ngừng mãi, vẫn cố chống chế, “Chỉ đùa thôi mà.”

Anh Hoa che ngực, chân thành nói, “Ông mãn nguyện quá! Ông sống không uổng phí rồi!”

Ninh Thành nói, “Con gái đừng có xưng ‘ông’, kích động quá thì thử xưng ‘bà’ xem.”

Anh Hoa đảo mắt nhìn trời, sau đó bật cười, “Chính chủ đã nhận mình là Omega, ông… bà muốn xem cái bọn đảng Gà cay công sống thế nào quá!”

Ninh Thành bắt được vài từ mấu chốt — đảng Gà cay công.

Gà cay là mình rồi, công là công trong “công thụ”, tức là anh Hoa thuộc đảng Gà cay thụ?

Không phải chứ…

Chẳng lẽ Omega không phải là công?

Ninh Thành thông minh cỡ nào, lập tức ngộ ra vấn đề nằm ở đâu, bèn kéo lấy anh Hoa hỏi, “Chị vừa nói ABO phải không, rốt cuộc A và O ai công ai thụ?”

Anh Hoa ngờ vực ra mặt, “Em biết mình là Omega mà lại không biết A với O ai công ai thụ hả?”

Ninh Thành bình tĩnh đáp, “Em muốn nghe góc nhìn của chị.”

Anh Hoa phá lên cười, “Vấn đề đó có phải bàn cãi gì nữa đâu mà nghe hay không nghe góc nhìn? Alpha công Omega thụ, chẳng lẽ còn ngược lại được hay sao?”

Ninh Thành sầm mặt.

Anh Hoa huơ huơ tay, “Em sao thế?”

Ninh Thành cố gắng nhoẻn miệng cười đúng chuẩn nam thần, hỏi tiếp, “Chị có biết đánh dấu không?”

“Tất nhiên là biết!” Anh Hoa cười như bác tài xế già, “Lúc Alpha chiếm đoạt Omega thì cắn Omega một cái, để lại ký hiệu thể hiện quyền sở hữu công khai trên người Omega, quá trình này gọi là đánh dấu!”

Đuôi lông mày Ninh Thành không ngừng giật giật, hỏi tiếp, “Thế Omega có đánh dấu Alpha được không?”

Anh Hoa lắc đầu, “Không được, Omega thuộc về Alpha, giống như em thuộc về Gà mái ấy ha ha ha ha ha!”

Ninh Thành lại bình tĩnh nhấn mạnh, “Bọn em chỉ đùa thôi.”

Anh Hoa mê muội lương tâm nói, “Chị tin bọn em mà!”

Tối hôm đó, Doãn Thiên cầm kết quả kiểm tra của mình và Chu Tiểu Cát, vui vẻ quay về phòng bệnh thu dọn hành lý, định bụng xong xuôi thì xuống lầu đánh úp Ninh Thành, sau đó phu phu sánh đôi về nhà.

Nhưng vẻ mặt Ninh Thành rất kỳ quặc, nụ cười ẩn ẩn hiện hiện trông hơi quỷ quyệt.

Doãn Thiên nghĩ, ơ đẹt, đừng tự thay đổi thiết lập nhân vật của cậu thành kiểu biến thái đấy nhé!

Ninh Thành ngoắc ngón tay, nói, “Lại đây.”

Doãn Thiên chẳng biết mình lại chọc phải ông giời con này lúc nào, dè dặt nhích tới vài bước, hai tay siết thành nắm đấm, bày tư thế sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào.

Ninh Thành nói, “Đi, lên mái nhà.”

Tuyết ngừng rơi, ánh trăng rót xuống tuyết đọng, lấp lánh sáng ngời.

Hai người đối đầu một lát, Doãn Thiên hết nhịn nổi, co chân đá tuyết vụn, hỏi, “Cậu tái phát bệnh cúm gà hả?”

Ninh Thành sầm mặt, bước lại gần nói, “Thằng óc chó!”

Doãn Thiên sửng sốt, thầm nghĩ quý tộc chỉ xem truyện bậy trên QQ mà cũng biết từ này ấy hả?

Ninh Thành kéo áo cậu, nói, “Bố biết Alpha và Omega ai công ai thụ rồi nhé!”

Doãn Thiên há miệng, quai hàm chuẩn bị trật khớp.

Ninh Thành dứt khoát nắm lấy cằm cậu, hung tợn nói, “Cậu A tôi O?”

Doãn Thiên đột nhiên nổi giận, thầm nhủ bố cưng mày chiều mày nên mới nhường mày làm công, đệt mịa mày còn được voi đòi tiên!

Tao để cho mày làm công rồi, mày còn muốn thế nào nữa?

Tao chỉ nói miệng chứ có làm gì mày đâu?

Đệt mịa mày là công tử giàu có hai đời thì bố mày cũng là thiếu gia quyền thế ba đời đấy nhé!

Mày có dưa chuột, bố mày cũng có dưa chuột nhé!

Dưa chuột của bố còn không phải là dưa chuột ô nhiễm sinh thái đâu nhé!

Mày đắc ý cái chóa gì!

Có dám tụt quần đánh một trận không? Thằng nào chọt được cúc thằng đó làm công!

Người tí hon A nói, “Anh Thiên, bớt giận đi mà!”

Người tí hon B nói, “Anh Thiên, đừng chấp nhặt bọn giàu hai đời, chúng nó toàn mấy thằng ranh con được chiều sinh hư!”

Cậu hừ một tiếng, “Hôm nay quyền ba đời sẽ giáo dục giàu hai đời nên người!”

Ninh Thành lại gần, “Có vẻ cậu rất muốn đánh một trận với tôi nhỉ?”

Doãn Thiên thót tim một cái, quát, “Nhào vô! Bố lại sợ thằng giàu hai đời như mày chắc?”

Một phút sau, quyền ba đời bị giàu hai đời ấn xuống đụn tuyết, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Giàu hai đời xé áo lính của quyền ba đời, hung hăng bảo, “Tôi phải cắn cậu một cái.”

Quyền ba đời liều mình giãy giụa, “Mày là cẩu à?”

Giàu hai đời đáp, “Đánh dấu trước đã.”

Quyền ba đời, “Hả?”

Giàu hai đời, “Đánh dấu chủ quyền trước đã.”

Quyền ba đời còn đang thất thần, chợt thấy trên vai đau nhói.

Là một hàng dấu răng rất chỉnh tề.

Giàu hai đời liếm môi nói, “Đẹp.”

Quyền ba đời sờ sờ đầu vai, ngơ ngác nhìn giàu hai đời.

Giàu hai đời chợt nhoẻn miệng cười, hôn lên trán cậu, kéo kín áo cho cậu, rộng lượng nói, “Dù sao cậu cũng bị tôi đánh dấu rồi, từ nay thích múa mép gọi tôi là Omega cũng được, nhưng không được lừa tôi nữa.”

Cuối cùng quyền ba đời mới hoàn hồn, bĩu môi nói, “Tôi muốn gọi cậu là vợ.”

Giàu hai đời giơ tay kéo cậu dậy, nhéo mặt cậu đáp, “Cậu muốn làm cha cũng được luôn.”Hết chương 45


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.