Gió càng mạnh hơn, cuộn theo tuyết lạnh đập vào mặt đau như kim chích.
Ninh Thành chợt thấy tức ngực, hô hấp cũng khó khăn, kéo mặt nạ ô-xy định hít một hơi, lại nghĩ chắc Doãn Thiên hổn hển lắm rồi, có lẽ đang một tay nắm dây thừng, thè lưỡi chật vật tiến về phía trước, tay còn lại kéo theo Chu Tiểu Cát.
Hình ảnh ấy chắc chắn vừa buồn cười, vừa dịu dàng.
Vì thế cậu ngoái lại, định trêu chọc hai chú gà nhép lá rách đùm lá nát một chút.
Nhưng đảo mắt tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Cậu giật mình, vội hô to, “Nhất Chu! Doãn Thiên và Gà con đâu?”
“Vẫn đang ở…” Giang Nhất Chu ngoái lại, thình lình ngưng bặt.
Phía sau trắng xóa mênh mông, nào còn bóng dáng Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát?
Ninh Thành chỉ thấy trái tim nhảy lên cổ họng, sải chân chạy vội về phía sau, Quách Chiến tức khắc đuổi kịp, đôi mắt lóe lên kinh hoảng không cách nào giấu giếm.
Cả đội ngũ dừng lại.
Lương Chính và Tần Nhạc lập tức chạy về cuối hàng, Trương Khả Phàm muốn các chiến sĩ biên phòng đưa đội viên huấn luyện tuyển chọn xuống chân núi trước, nhưng không ai nhúc nhích.
Tất cả cùng ngoái lại nhìn về phía sau.
Gió tuyết quá lớn, cách vài mét đã không thấy gì. Tổ trưởng tổ 1 đưa đội viên chạy về, tổ 2 trông thấy, cũng chạy về theo.
Họ không biết phía sau xảy ra chuyện gì, nhưng đều hiểu đội ngũ thình lình dừng lại, tức là có đồng đội gặp nạn.
Ninh Thành ép mình phải giữ bình tĩnh.
Đội ngũ đi chậm, tuy gió mạnh tuyết lớn nhưng vẫn chưa có hiện tượng sụt lở. Doãn Thiên không có khả năng bị gió tuyết cuốn đi, thời gian tụt lại phía sau chắc cũng chưa lâu lắm.
Chắc là cậu chỉ ở cách đó không xa.
Nhưng đưa mắt nhìn bốn phía, dấu chân sâu tới bắp chân chỉ vài giây sau đã bị cuốn sạch, hoàn toàn không thấy vết tích người qua người lại.
Ninh Thành hoảng sợ.
Dù hết lần này tới lần khác dặn mình bình tĩnh, nhưng vẫn không cách nào bình tĩnh được. Trái tim đập điên cuồng, ngón tay không ngừng run rẩy, tất cả trong đầu chỉ là bộ dạng của Doãn Thiên, còn cả lời cậu nói vài ngày trước — “Vì tôi chẳng biết ngày mai sẽ có gì bất thình lình xảy ra.”
Lương Chính hỏi rõ tình hình, mặt mày tái mét bố trí đội tìm kiếm. Tần Nhạc khiêng hòm cấp cứu chạy đến nói với đội viên tổ 1 và tổ 2, “Đi theo tôi!”
Tổ 4 đi theo Lương Chính, tổ 5 chạy tới cuối cùng đi theo Trương Khả Phàm.
Các chiến sĩ biên phòng cũng muốn gia nhập đội tìm kiếm, nhưng Tiểu Tạ ngăn cản, “Xuống núi hết cho tôi đi, giờ không phải lúc làm anh hùng, đội tìm kiếm đủ người rồi, đông quá lại phiền thêm!”
Một chiến sĩ nhỏ tuổi vội la lên, “Nhưng họ đi hết mà!”
Tiểu Tạ đáp, “Vì tương lai họ sẽ là đồng đội sống chết có nhau!”
Ninh Thành điên cuồng xúc tuyết. Tuyết bị đào lên tung bay như bụi đất, theo gió tạt qua, nện lên người cậu.
Mấy lần cậu ngã sấp vì dùng sức quá mạnh, đứng dậy lại không cho mình chút thời gian nghỉ ngơi, vẫn điên cuồng xúc tuyết.
Lương Chính nói, có thể Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát lọt vào khe băng ẩn. Kiểu khe băng này có ở khắp nơi trên núi tuyết, thỉnh thoảng đẹp trời có thể nhìn thấy, nhưng dưới thời tiết này thì chỉ khi rơi xuống mới biết sự tồn tại của chúng. Mà gió cuốn tuyết đọng trên đất rất dễ lấp kín miệng khe, người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng rất khó phát hiện miệng khe băng.
Cũng may thời gian hai người tụt lại phía sau không dài, khu vực cơ bản đã có thể xác định, chia tổ lục soát thì vẫn có hi vọng tìm ra.
Nhưng kích thước các khe băng không giống nhau, có khe chỉ như chiếc hố nông, có khe lại là vực sâu vạn trượng.
Bi quan mà nghĩ, hai người Doãn, Chu còn sống hay không cũng đã là ẩn số.
Ninh Thành không muốn nghĩ tới khả năng thứ hai, tin rằng chắc chắn Doãn Thiên đang nằm trong hố nông, ngước mắt chờ đợi cậu.
Đã nói về sẽ làm, đã nói cùng đeo băng tay Liệp Ưng!
Ninh Thành cắn môi nghĩ, Doãn Thiên ngu ngốc mặc dù không đáng tin, nhưng khi đã nói thì chắc chắn sẽ làm.
Quách Chiến còn sốt ruột hơn Ninh Thành, hai tay vùi trong tuyết đã lạnh cứng từ lâu.
Cậu là tổ trưởng tổ 4, ngay từ đầu đã mang gánh nặng.
Cậu phải chịu trách nhiệm về các tổ viên, phải đưa họ đến đích bình an.
Hồi luyện tập đột phá thể lực, bản thân cậu đã không xong, nhưng vẫn kéo tay các đồng đội phía sau, nghiến răng nói, “Tôi ở phía trước, tôi chưa ngã thì các cậu không ai được ngã!”
Lần đó cậu liều mạng kiên trì đến cuối cùng, kéo theo cả Chung Lăng Phong vẫn chịu phản ứng cao nguyên cùng về đích.
Mà bây giờ, cậu đi phía trước, Doãn Thiên và Chu Tiểu Cát lạc ở phía sau đã mất tích rồi.
Lo lắng và áy náy khôn cùng đan xen trong lòng cậu, cậu quỳ trên tuyết, đấm từng đấm xuống nền đất.
Lương Chính túm cổ cậu dậy, mắng, “Nếu cho rằng trách nhiệm là ở mình thì đứng dậy cho tôi, phải tìm được chúng bình an trở về!”
Doãn Thiên loáng thoáng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng cậu không cử động được, cũng không còn sức la lên.
Cậu và Chu Tiểu Cát ngã xuống mỏm băng dốc trong một khe băng tăm tối, Chu Tiểu Cát đã hôn mê, cậu phải dùng hết sức bình sinh mới trụ được trên mỏm băng.
Cậu không biết mỏm băng còn vững chãi bao lâu, cũng không biết mình còn chống đỡ được bao lâu.
Khe băng bên dưới sâu không thấy đáy, miệng hang đen kịt chồng chéo nhũ băng sắc như mũi kiếm.
Lúc ngã xuống cậu đã ra sức ném ba lô, chiếc ba lô hơn 30 kg lao như bay xuống dưới, vậy mà không tiếng chạm đất nào vang lên.
Cậu không dám tưởng tượng nếu không có mỏm băng này, nếu cậu và Chu Tiểu Cát không trùng hợp rơi xuống mỏm băng này thì sẽ ra sao.
Tan xương nát thịt?
Hài cốt không còn?
Cậu lắc đầu, cố xua đuổi cảnh tượng đáng sợ.
Cậu không tan xương nát thịt được, kể cả chết thì cũng không thể chết ở nơi này.
Còn chưa mang được hài cốt của anh về, còn chưa trở thành đặc công, giờ mà chết thì còn gì nữa?
Mà nói mới nhớ…
Cậu nhắm mắt nhủ thầm, ông mày vẫn còn zin mà!
Nghe nói trai xinh gái đẹp chết lúc còn zin sẽ bị xuống thẳng Địa Ngục, không được đầu thai chuyển kiếp.
Thế sao được!
Cậu nghĩ, ông mày phải sống, phải ra ngoài mần nhau với Ninh Thành.
Bọn mình sẽ dùng tư thế gì? Mặt đối mặt? Hay là mặt đối lưng?
Mặt đối mặt thì cậu ấy có bóp zú mình không?
Mặt đối lưng thì không lịch sự lắm, vốn đã là cẩu háo sắc, nằm sấp thì đmm lại càng giống cẩu!
Hai chú cẩu rụng hết tiết tháo? Trời ơi không nhìn nổi đâu!
Hay là mình cưỡi lên trên nhỉ?
Hoặc là cậu ấy nắm mắt cá mình, nhấc đôi chân lông lá của mình lên?
Vì cậu ấy thích sờ mắt cá chân mình mà.
Mắt cá chân mình chắc phải quyến zũ lắm? Quyến zũ kiểu chỉ muốn quỳ liếm?
Trời ơi tui không phải người mê mệt bản thân đến mức ấy đâu!
Hình như 69 cũng được, liếm láp cho nhau.
Nhất định mình không được liếm hết sức, tính cậu ta thế, nhỡ mà thích quá là sẽ quên béng, chẳng thèm liếm lại mình đâu!
Lúc cho vào có đau lắm không ta?
Thôi, mình sẽ ráng chịu.
Nói đùa, đặc công chết còn chẳng sợ mà lại sợ bị chọt cúc à?
Doãn Thiên muốn cười, nhưng khóe miệng vừa nhếch lên, khóe mắt đã trông thấy nhũ băng sắc lẻm.
Vui thích trong đầu hòa cùng sự thực ngặt nghèo, tạo thành một bức tranh kỳ diệu. Doãn Thiên rất muốn cười cợt, nhưng chợt thấy hai má ướt nhẹp.
Cậu khóc.
Đặc công vẫn sợ chết.
Sợ chết vô nghĩa, sợ không được gặp lại người mình quan tâm.
Thời gian từng phút trôi qua, cánh tay cậu chết lặng như đã hoại tử.
Muốn thử nhúc nhích ngón tay một chút, muốn thử xê dịch tới phía trước một chút.
Nhưng cậu không dám.
Chỉ thoáng sơ sảy, Chu Tiểu Cát sẽ rơi xuống.
Chu Tiểu Cát vẫn chưa tỉnh, khi rớt xuống thì sau ót nhận va chạm, máu quanh vết thương đã khô lại, trông có vẻ không nặng, nhưng chẳng biết có ảnh hưởng về sau hay không.
Doãn Thiên ra sức khống chế hơi thở, ôm lấy Chu Tiểu Cát, tự hỏi: Nếu biết sẽ rơi xuống cái chỗ quỷ quái này, liệu mình còn buộc dây thừng lên eo không?
Đáp án là “Còn”.
Cậu nghĩ lại mà sợ, không phải sợ vì buộc dây mà bị Chu Tiểu Cát kéo vào khe tối, mà sợ nếu mình không buộc dây, có phải Chu Tiểu Cát sẽ…
Nếu không có cậu, Chu Tiểu Cát hoặc đã rơi xuống vực sâu không đáy, hoặc đã cô đơn nằm trên mỏm băng, tuyệt vọng chờ đợi cứu viện không biết khi nào mới tới.
Cậu mừng vì mình đã buộc dây.
Bởi vì chắc chắn cậu không thể nhìn huynh đệ của mình chết mà không cứu.
Tiếng vang bên ngoài hình như to hơn, cậu thử hô khẽ một tiếng.
Toàn bộ sức lực đã dùng để cố định thân thể hai người, âm thanh này nhỏ tới mức chính cậu nghe cũng buồn cười.
Cậu nhìn Chu Tiểu Cát, lấy khí thế nói, “Gà con, ráng lên chút nữa, anh Chiến của em và vợ anh sẽ tới ngay đây.”
Ninh Thành lại cắm xẻng vào tuyết đọng, vừa xúc lên, một khe hở yên ắng nho nhỏ xuất hiện.
Khe hở màu đen, Ninh Thành lại thấy như hoàng kim phát sáng.
Cậu quỳ trên đất, hốt hoảng đào tuyết đọng bên ngoài khe.
Đồng đội gần đó chạy tới, vừa đào tuyết vừa khẽ gọi, “Doãn Thiên Gà con, các cậu có đó không?”
Ninh Thành không dám gọi, cổ họng thậm chí còn không phát ra được tiếng, chỉ có thể chầm chậm đào tuyết, hai tai vang vọng tiếng tim đập của chính mình.
Khe hở càng lúc càng lớn, Quách Chiến nằm sấp trên miệng khe nhìn vào trong, quá tối, không thấy gì cả.
Cẩu Kiệt lại hô, “Gà con! Doãn Thiên! Các cậu có đó không?”
Hầu như tất cả cùng nín thở, hết sức chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong.
1 giây, 5 giây, 10 giây…
Thời gian kéo trái tim rơi xuống vực sâu, Ninh Thành nắm thật chặt cổ tay trái, lòng bàn tay bị những hạt gạo bé nhỏ đâm tới nhói đau.
Một âm thanh yếu ớt từ khe hở truyền ra.
Trong khoảnh khắc đó, chiếc vòng hạt gạo đứt tung, im lặng rơi xuống tuyết.
Ninh Thành nghe thấy Doãn Thiên đang nói — “Tôi đây! Tôi đây! Gà con cũng ở đây!”
Các đội viên mừng không kể xiết, Quách Chiến hô, “Bọn anh đến đây! Ráng chịu chút nữa, bọn anh sẽ cứu hai đứa ra ngay!”
Khe hở được đào ra, Doãn Thiên híp mắt nhìn, cố gắng thích ứng với ánh sáng càng lúc càng rực rỡ.
Trông thấy mỏm băng chật chội nghiêng nghiêng nọ, Ninh Thành im lặng há miệng, Quách Chiến chíu chặt mày, Doãn Thiên lại ra sức ôm Chu Tiểu Cát, mấp máy miệng nói, “Thấy chưa! Anh Thiên tài không?”
Dây thừng thả xuống, Doãn Thiên một tay ôm Chu Tiểu Cát, một tay chống lên vách băng, thật sự không có cách cố định dây vào móc leo núi* của mình.
*Móc leo núi là loại móc chuyên dụng để leo núi, mình chỉ biết tiếng Anh nó là Carabiner:
1_ro163_600.jpg
Ninh Thành buộc dây thật chắc quanh eo mình, quỳ trên tuyết hô, “Cậu đừng nhúc nhích, để tôi xuống!”
Các đồng đội kéo dây thừng, chậm rãi thả Ninh Thành xuống.
Doãn Thiên quyết tử chống vách băng, cũng không dám thở mạnh, Ninh Thành cầm dây thừng, không dám đụng vào cậu, sợ cậu mất thăng bằng.
Dây thừng luồn qua móc, Doãn Thiên thấy ngón tay Ninh Thành run run.
Thắt nút cuối cùng cũng xong, Ninh Thành ngẩng lên, Doãn Thiên nhìn thấy hình ảnh mình trong mắt cậu.
Đột nhiên trong lòng thật bình yên.
Đó là sự bình yên cậu chưa từng cảm thấy trong suốt 20 năm cuộc đời.
Mà hôm nay, chính là sinh nhật tuổi 20 của cậu.
Các đội viên kéo Doãn Thiên chậm rãi đi lên, Ninh Thành đón Chu Tiểu Cát trong lòng cậu, khẽ nói, “Ngoan, lên trước đi.”
Mấy phút sau, Ninh Thành và Chu Tiểu Cát cũng được kéo lên.
Doãn Thiên xụi lơ cả người, kiên cường trên mặt không biết sao lại bị ấm ức thay thế.
Ninh Thành cúi xuống, nghe Doãn Thiên mềm nhũn nói, “Hu hu hu, ôm một cái đi.”
Ninh Thành thề, đây là lần đầu tiên cậu biết cái gì gọi là “Con tim tan chảy, lòng dạ rối bời.”
Hết chương 42