Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 24: Hơi ấm của nước mắt




Mưa tầm tã, hạt mưa rào rào nện xuống lá cây to lớn, phát ra những tiếng vang nhỏ như tiếng đạn.

Các đội viên khoác ba lô 50 kg, giày lính giẫm trên cỏ cây thấp bé không nhận ra tên, gian khổ bôn ba trong màn mưa.

Tất cả cùng đeo kính nhìn ban đêm, nhưng bị mưa tạt nhòe nhoẹt, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào kim chỉ Bắc trong tay để phân biệt phương hướng.

Chung Lăng Phong cầm bản đồ, thình lình chỉ vào một đường mức, hô to, “Từ chỗ này đi lên có điểm tọa độ!”

Quách Chiến cầm bản đồ đối chiếu qua lại, nửa phút sau cất vào ba lô nói, “Tôi lên lấy, các cậu nghỉ ngơi tại chỗ!”

“Nghỉ ngơi khỉ gì.” Ninh Thành đẩy Chu Tiểu Cát chặn phía trước ra, “Mưa lớn thế này, ở đây lại không có vật che chắn, ngồi xuống để tắm à?”

Thẩm Ngọc Vĩ phụ họa, “Đúng, chỗ này dốc quá, một mình anh đi lên thì nguy hiểm, chúng ta cùng đi.”

“Nhiều người càng nguy hiểm hơn, bên trên không có đường, kéo nhau lên nhỡ bùn đất sụt xuống thì sao?” Ninh Thành cũng buông ba lô, “Tôi đi với Quách Chiến, các cậu chờ ở đây, nếu nửa tiếng nữa bọn tôi chưa về…”

“Đừng có làm màu, đến trạm mà còn không về thì bọn tôi giải tán luôn đi cho xong.” Doãn Thiên kéo ba lô của Ninh Thành lại bên cạnh mình, có vẻ hết nhịn nổi, “Đi sớm về sớm, quá giờ là không có bữa sáng cho các cậu đâu.”

Ninh Thành định xử Doãn Thiên, lại bị Quách Chiến đẩy một cái.

Vì lo nghĩ cho đội viên, tổ trưởng vác 5 kg dẫn đầu chạy tới sườn dốc phía trước, tiếng gọi xuyên qua màn mưa, “Ninh Thành, bắt kịp!”

Đây là hạng mục đầu tiên trong sát hạch năm ngày — Việt dã định hướng.

Các đội viên dùng bản đồ và kim chỉ Bắc làm công cụ, tìm đến điểm tọa độ quy định, tại điểm tọa độ này, lấy tờ giấy ghi thông tin điểm tọa độ kế tiếp trong rương.

Điểm tọa độ cực kỳ khó kiếm, dù ban ngày trời quang mây tạnh cũng phải mất rất nhiều thời gian mới xác định được vị trí, chớ nói chi giữa đêm mưa gió như bây giờ.

Mà xác định được phương hướng cũng chưa chắc đã thành công, không ít chiếc rương được giấu sâu trong vách núi hoặc hang đá, muốn lấy ra cũng phải mất rất nhiều sức lực.

Quách Chiến và Ninh Thành đội mưa chạy băng băng, tới sườn dốc mới biết chỗ này không chỉ dốc đáng sợ, mà cát và đá cũng đã sập, nếu cưỡng ép trèo lên, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm vô cùng.

Quách Chiến tiến lên mấy bước, tạo ra một loạt dấu chân, quay lại nói, “Giẫm lên dấu chân anh mà đi.”

“Anh đang bảo vệ em đấy à?” Ninh Thành phì cười.

“Vớ vẩn, tốt xấu gì anh cũng là tổ trưởng.” Quách Chiến cẩn thận dò đường, bàn tay bươi móc trong bùn và cát, đầu ngón tay đau nhói từng cơn.

Ninh Thành khẽ hừ một tiếng, nhưng không phản bác.

Hai người sao lại là quan hệ bảo vệ và được bảo vệ?

Từ khi bước lên sườn núi có thể sạt lở bất cứ lúc nào này, họ đã là huynh đệ giao cả tính mạng của mình cho người kia.

Lấy được chiếc rương coi như thuận lợi, dọc đường tuy vấp ngã vài lần, nhưng may mắn không bị thương.

Thấy hai người trở về, Chu Tiểu Cát vội vàng nghênh đón, Doãn Thiên nhìn thiết bị tính giờ, nói, “Tiếc quá nha, chậm 6 phút nữa là hai người không có cơm sáng mà ăn đâu.”

Ninh Thành búng trán cậu, không chút nể tình phá vỡ ảo tưởng của cậu, “Nói cứ như chúng ta có đồ ăn sáng ấy nhỉ.”

Đã gọi là hành quân không trợ cấp, tức là không có nước và lương thực.

Quách Chiến vừa vỗ tay vừa động viên tinh thần các đội viên, “Chúng ta tranh thủ tìm 3 điểm tọa độ trước bình minh, sau đó chia ra tìm đồ ăn!”

Doãn Thiên sốt sắng, “Cứ để em! Em biết nấm gì ăn được!”

Ninh Thành nhận ba lô của mình trong tay cậu, lườm cậu một cái, “Tôi thà ăn sâu bướm còn hơn.”

Doãn Thiên nhếch mép khinh bỉ, “Cậu tởm quá đấy.”

Trước khi mặt trời mọc, các đội viên thuận lợi hoàn thành kế hoạch. Quách Chiến dặn dò, “Cố gắng tìm đồ ăn nhiều năng lượng, đừng để ý ghê hay không ghê, bây giờ chúng ta ăn bữa này, vì không có nhiều thời gian nên có thể đến tối mới có bữa tiếp theo, ăn được thì cứ ăn, đừng tìm nấm, nấm ăn nhiều mấy cũng không bằng một con sâu bướm!”

Doãn Thiên méo mặt.

Chu Tiểu Cát an ủi, “Anh Thiên ơi, sâu bướm thì hơi ghê tí thôi chứ cũng không có gì đâu, thật đó.”

Thật cái đầu mài ấy!

Doãn Thiên tưởng tượng thứ đó ngọ nguậy trong miệng mình, không thể nén run rẩy.

Ninh Thành lại gần bảo, “Đừng sợ, tôi lén mang theo cái này hay lắm, lát nữa cho cậu.”

Doãn Thiên cho rằng “Cái này hay lắm” là một túi bánh quy nén, hoặc tệ nhất cũng là một gói kẹo, nhưng 20 phút sau các đội viên trình diễn “Đồ ăn” mình kiếm được, cậu mới biết thứ Ninh Thành cho cậu là một lọ giấm nhỏ bằng chai tinh dầu.

Ninh Thành gỡ giun đất trên tay, thở dài, “Haizz, định bắt sâu bướm cho cậu ăn, nhưng ít thời gian quá nên không bắt được, chỉ có đám giun trong cái mũ này thôi, ăn nhanh ăn nhanh.”

Ăn con mẹ cậu á! Doãn Thiên bưng cái mũ sắt đựng giun đất bò lúc nhúc, dạ dày quặn lên, suýt thì nôn ra.

Ninh Thành vẩy giấm lên giun đất, thúc giục, “Ăn đi, không ăn thì tí nữa lấy đâu ra sức ganh đua với bốn tổ khác?”

Chu Tiểu Cát bắt được một con rắn nhỏ, lúc này đã bị Quách Chiến lột da, cậu cầm một khúc thịt đỏ au chạy tới, ném vút một cái vào mũ của Doãn Thiên, thành khẩn bảo, “Anh Ninh nói đúng đó, không ăn no thì sao đấu với các tổ khác?”

Nói xong còn tiện tay lấy vài giọt giấm.

Doãn Thiên không tham dự huấn luyện sinh tồn hồi trước, lúc cậu về đội thì giai đoạn huấn luyện không trợ cấp đã kết thúc, cho nên chuyện ăn sâu chỉ nghe Chu Tiểu Cát miêu tả sinh động, tuy tự cậu cũng từng cắn chân một con bọ, nhưng lại chưa bao giờ ăn sống một con sâu lành lặn, cũng chưa bao giờ trông thấy cả đám người túm tụm nhai sâu, rắn, ếch như ăn lẩu.

Mẹ kiếp toàn là đồ sống!

Thấy cậu chậm chạm không nhúc nhích, Ninh Thành nhịn hết nổi, cầm hai con giun đất nhét vào miệng cậu, vừa nhét vừa nói, “Giun này tôi rửa rồi, cậu đừng kén chọn thế được không? Có gì mà khó ăn? Có phải bắt cậu ăn shit đâu? Ngẫm lại các tiền bối cách mạng của chúng ta đi, ngẫm lại Hồng Quân trường chinh qua thảo nguyên thì ăn cái gì? Giun đất thôi chứ có gì mà phải băn khoăn… Giở bệnh công chúa à? Làm lính phải có tác phong của người lính, đừng có ra vẻ cậu ấm công tử, đệch mọe tôi còn là công tử xịn đây này! Tôi cũng ăn đấy thôi!”

Mùi cỏ và bùn đất tanh hôi xộc lên trong miệng, Doãn Thiên suýt thì tắc thở, rất muốn chửi một câu “Cậu mới bệnh công chúa giai đoạn cuối ấy”, nhưng vừa há mồm đã bị nhét thêm một miếng thịt rắn.

Cậu đau khổ nghĩ, cuộc sống thật không dễ dàng.

Không chết thì rồi cũng thành dũng sĩ Sparta.

Ăn xong “Bữa sáng”, trời đã tờ mờ sáng. Ninh Thành làm sạch mũ sắt, úp lại lên đầu Doãn Thiên, thấy mặt cậu vẫn còn ngơ ngác thì nhéo mũi cậu một cái, nói, “Công chúa đừng khóc nha.”

Doãn Thiên chưa từng muốn khóc, huấn luyện gian khổ thế mà cậu còn chịu được, bị thương bôi thuốc đau xé gan xé ruột cậu cũng nghiến răng chịu được, nhưng vừa nghe Ninh Thành nói thế, chẳng hiểu sao nước mắt tự nhiên rớt xuống.

Đ*t! Khóc cái gì? Mẹ kiếp mài khóc gì?

Cậu vội vàng lau nước mắt, thầm nghĩ: Ông mài không bị bệnh công chúa thật chứ?

Sao lại khóc? Khóc làm gì, chỉ ăn cái thứ ghê như shit thôi mà!

Ninh Thành cũng bối rối, cuống cuồng vỗ mặt cậu, hỏi, “Ơ đệch sao thế hả?”

Cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp, “Vừa nãy là ảo giác!”

Chắc chắn là ảo giác!

Cậu nghĩ, ông đẹp trai ngời thế này, sao có thể diễn Lâm Đại Ngọc trước mặt mỹ nhân được?

Chắc chắn là nước mưa rơi vào mắt ông rồi!

Ánh mắt Ninh Thành khá kỳ lạ, đang định nói thêm thì Quách Chiến bắt đầu chấn chỉnh đội ngũ cách đó không xa.

Doãn Thiên dụi mắt, siết chặt nắm tay nói, “Đi, thịt chết tổ 1235!”

Chuyện rơi lệ vô duyên vô cớ không ai nhắc lại, bởi vì các hạng mục sát hạch nối đuôi nhau mà tới, bọn họ tuyệt nhiên không rảnh để suy xét.

Lương Chính không cho các đội viên thoải mái, hai ngày đầu là sát hạch chiến thuật định hướng, vượt chướng ngại vật, sang ngày thứ ba là thể lực thuần túy, hai ngày cuối cùng mới là bắn súng.

Dưới sự sắp xếp này, tới lúc các đội viên được cầm súng thì đã rơi vào tình trạng mệt lả, thành tích bắn súng sẽ đánh tụt điểm trên diện rộng. Mà thể lực thuần túy ngày thứ ba cũng hiểm hóc, trước đây số lượng đội viên huấn luyện tuyển chọn rút lui khỏi sát hạch thể lực cũng không phải ít.

Quách Chiến muốn đứng thứ nhất, năm lần bảy lượt căn dặn các đội viên chú ý giữ gìn thể lực trong hai ngày đầu.

Nhưng ngoài dự đoán, Chu Tiểu Cát và Thẩm Ngọc Vĩ kháng lệnh không nghe.

Tại sát hạch khiêng khối gỗ tiến lên và chèo thuyền tập thể, Chu Tiểu Cát miệt mài liều mạng, Thẩm Ngọc Vĩ cũng không giống ngày xưa, khuôn mặt lộ vẻ xơ xác tiêu điều, dường như không tiêu hao hết thể lực tại hai ngày đầu thì không cam lòng.

Quách Chiến biết Chu Tiểu Cát tính toán điều gì.

Cậu nghĩ rằng mình sẽ bị đào thải, cũng biết sức khỏe của mình có lẽ không trụ nổi 5 ngày, nên cậu muốn dốc hết sức vì các đồng đội trước khi ra đi.

Ngộ nhỡ tổ 4 xếp thứ hai thì chỉ cần đào thải cậu là đủ.

Quách Chiến không nỡ bỏ Chu Tiểu Cát. Cậu là tổ trưởng, có quyền quyết định đào thải ai ở thời khắc cuối cùng, ví dụ như Cẩu Kiệt, Vương Ý Văn cũng ở cuối xe, thậm chí là Doãn Thiên.

Cậu có khả năng bảo vệ cộng sự của mình, dù thành tích trên mặt giấy của Chu Tiểu Cát thật sự đứng thứ nhất đếm ngược.

Nhưng cậu không thể làm vậy.

Cậu chỉ có thể lựa chọn tôn trọng, tôn trọng Chu Tiểu Cát, tôn trọng những đồng đội khác của mình.

Vì thế cậu lặng lẽ nhìn Chu Tiểu Cát ra sức thiêu đốt bản thân, giống như mặt trời nhỏ.

Mặt trời nhỏ không tỏa nắng chói mắt, nhưng có thể mang ánh sáng tới cho những ai cần nó trong bóng đêm.

Huấn luyện tuyển chọn đặc công tàn nhẫn ác nghiệt, nhưng những người đang ở trong đó, lại được che chở bởi hơi ấm không thể nói cùng ai.

Đó là hơi ấm của máu và nước mắt.

Sát hạch cuối cùng của ngày đầu tiên chính là giải cứu xe việt dã.

*Là loại xe này

Một chiếc xe Jeep quân dụng nặng 3.6 tấn lún trong hố bùn, các đội viên phải đẩy nó tới vị trí an toàn đã được chỉ định trong thời gian quy định.

Quách Chiến mở tung cửa buồng lái, một mình ngồi phía trước ra sức bẻ tay lái. Đám Ninh Thành chen chúc phía sau, hô khẩu hiệu mãnh liệt đẩy xe.

Giải cứu xe việt dã cần sự phối hợp chung sức của các đội viên — nhiều người đẩy phía sau, một người kiểm soát phương hướng đằng trước.

Vì địa thế, bẻ lái là công việc tiêu hao thể lực nhất, Quách Chiến thân là tổ trưởng, tất nhiên bụng làm dạ chịu.

Không bao lâu, Thẩm Ngọc Vĩ chạy lên, nói sức cánh tay của mình lớn hơn, thích hợp bẻ lái hơn.

Quách Chiến không rõ cậu ta bị làm sao, nhưng cân nhắc tới hai tay mình đã chết lặng, tiếp tục chống đỡ có thể sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của cả tổ, bèn lùi về vị trí đẩy xe phía sau, chờ lấy lại tri giác sẽ đổi cho Thẩm Ngọc Vĩ.

Nào biết Thẩm Ngọc Vĩ lên xe rồi thì không chịu xuống.

Các đội viên cũng nghe thấy tiếng gào khàn giọng kiệt lực của cậu, được cậu khích lệ, nghiến răng kiên trì, lại không ngờ rằng hai chân cậu đã vô phương chống đỡ.

Cuối cùng, sau khi đẩy xe lên một sườn dốc, tổ 4 hoàn thành giải cứu xe việt dã, tổng thời gian tạm thời xếp thứ hai.

Thẩm Ngọc Vĩ đau đớn ngã xuống đất, ôm lấy hai cẳng chân, im lặng nức nở.

Quách Chiến thình lình nheo mắt, chạy tới đỡ lấy vai cậu, chỉ thấy cậu hai tay bụm mặt, làm cách nào cũng không tách ra.

Nước mắt tràn ra từ kẽ ngón tay, mang theo không cam lòng, không bỏ cuộc, cùng với xót xa.

Doãn Thiên há hốc miệng, im lặng hỏi, “Thẩm… Cậu, cậu ấy sao thế?”

Ninh Thành lắc đầu, khẽ đáp, “Nếu là tôi, tôi cũng không muốn nói với các đồng đội rằng tôi bị thương ngay trước khi sát hạch.”

Quách Chiến và Giang Nhất Chu khiêng Thẩm Ngọc Vĩ đến nơi đóng quân tạm thời của tổ, lúc này các đội viên khác mới nhận ra, Thẩm Ngọc Vĩ mắc bệnh viêm màng xương, mùa mưa ẩm thấp sẽ càng thêm đau đớn, cậu chịu đựng không nói tiếng nào, vốn định kiên trì tới khi sát hạch chấm dứt, nhưng sau ngày đầu việt dã định hướng thì đã nhận ra mình thật sự không có khả năng chịu đựng tới cuối cùng.

Níu kéo hơi tàn, sẽ chỉ liên lụy đến cả tổ.

Cho nên cậu cũng lựa chọn như Chu Tiểu Cát.

Vì đồng đội, cháy hết mình.

Mặt trời xuống núi, khu rừng lại chìm vào bóng tối.

Doãn Thiên ngồi bên ngoài lều trại, khẽ thở dài.

Cậu và Thẩm Ngọc Vĩ tuy không phải đồng đội thân thiết, bây giờ lại thấy hoảng hốt trong lòng, vành mắt nóng ran, nhưng nước mắt bướng bỉnh không chịu rơi xuống.

Ninh Thành đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hai người cùng không lên tiếng.

Bỗng nhiên, Ninh Thành quàng tay qua vai cậu, ấn đầu cậu đặt xuống vai mình, khẽ nói, “Sẽ không ai ra đi hết.”

Hết chương 24


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.