Tại ga tàu ở thị trấn Hải Thanh, dòng người tấp nập ra vào từng luồng nối đuôi nhau không dứt. Mấy ngày trước, Lâm Thanh An và mẹ đã đi siêu thị ở trung tâm thị trấn mua đầy đủ nhu yếu phẩm cần thiết. Rốt cuộc, hôm nay Lâm Thanh An tay xách nách mang đâu đâu cũng là vali và túi đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Còn ba tuần nữa là vào kì khai giảng, ga tàu nhìn qua nhìn lại không khó để bắt gặp cảnh phụ huynh tiễn con em đến thành phố khác học tập. Nhà họ Lâm cũng không ngoại lệ. Mấy ngày trước, bà ngoại Thanh An từ quê đến thăm, sẵn tiện để lại cho cô không ít lương thực và tiền sinh hoạt. Bà còn cứ dặn dò mãi, cuối cùng, Lâm Thanh An chỉ biết dạ vâng cho qua, xong lại để hết mấy thứ bà đưa cho ở lại nhà vì bây giờ quả thật cô không thể mang thêm gì trong người được nữa.
Còn ba Lâm, hôm nay ông không đến tiễn cô đi. Cách đây hai ba hôm, cô được nghe mẹ kể cảnh ông sụt sùi trong phòng khi lật lại mấy tấm ảnh của cô từ nhỏ đến bây giờ. Vậy mà người đàn ông ấy cứ luôn miệng bảo mong cô đi mau cho khuất mắt, đỡ phần tiền cơm gạo.
Cuối cùng, ông Lâm lại lén vào phòng để tiền vào ngăn nhỏ trong ba lô cho con gái, lại giúp cô kiểm tra giấy tờ nhập học trước ngày đi.
Tháng tám đầu thu, tiết trời mát mẻ không quá nóng cũng không quá lạnh. Sau mấy giờ liền ngồi trên tàu, Lâm Thanh An cuối cùng cũng đặt chân xuống đến thành phố A. Cô nhấc điện thoại mở bản đồ chỉ đường, còn phải tầm 30 phút đi xe buýt để đến khu nhà mà mẹ cô đã liên hệ thuê một tháng trước. Suy đi nghĩ lại, vì bây giờ đang mang quá nhiều đồ không tiện đi xe buýt công cộng, rốt cuộc Thanh An cũng phải gọi cho một chiếc taxi gần đó đưa đến địa chỉ nhà cô đang cầm trên tay.
Chậc vật bốn tiếng đồng hồ thu xếp đống hành lý gọn gàng, Thanh An trở về chiếc giường đã phủ ga đệm ngã người xuống thở phào. Cô cầm di động lên gọi cho mẹ ở quê báo tình hình, còn nhân tiện gửi tấm ảnh tự chụp bao quát căn phòng và kèm lời nhắn: "Mẹ xem con gái mẹ có giỏi không đây này, hehehe."
Để tự thưởng cho một ngày di chuyển và dọn nhà vất vả, Lâm Thanh An quyết định trổ tài nấu nướng ăn mừng. Đắn đo thật lâu về thực đơn ẩm thực cứ luôn chạy trong đầu, cuối cùng cô cũng chọn món lẩu tự sôi có sẵn ở dưới cửa hàng tiện lợi.
Cô cầm ví tiền đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới khu nhà ở. Nơi mẹ cô thuê quả thật rất tiện lợi, vừa hay cách trường học tầm vài phút đi bộ. Nơi đây đa phần cũng là dân văn phòng tri thức, tiện nghi cũng gần như đầy đủ khi có cửa hàng bách hoá, công viên và các khu mua sắm tiện nghi xung quanh. Thanh An vui vẻ vừa nhảy chân sáo vừa hướng về cửa hàng tiện lợi đối diện. Lòng thầm nghĩ đến nồi lẩu nóng hổi sôi sùng sục thơm lừng sắp tới.
Bước chân vào cửa, Lâm Thanh An không chần chừ tìm cho mình quầy thức ăn nhanh và thực phẩm đóng hộp. Nhìn qua nhìn lại không tìm thấy thứ cần mua, cô đi đến hỏi thăm một nhân viên đang đứng gần đó. Song, nhân viên cũng đang tất bật soạn hàng mà chỉ trả lời qua loa hình như chỉ còn vài hộp lẩu tự sôi trên ngăn cao nhất ở kệ và bảo cô tự tìm.
Thanh An chật vật một lúc quan sát, cuối cùng cũng thấy được hộp lẩu duy nhất còn sót lại ở ngăn trên cùng. Kể ra cô không quá thấp, chừng một mét sáu hơn. Nhưng mấy kệ hàng ở đây khá cao, cộng thêm hộp lẩu cuối cùng bị đẩy vào góc sâu nhất. Cô cố gắng sắp với tay đến được thì bóng người nào đó lướt ngang, trên tay cầm theo hộp lẩu tự sôi vị tomyum cuối cùng mà cô đang chuẩn bị lấy.
Lâm Thanh An không cam tâm, rõ ràng là chính cô tìm thấy trước nên một mạch chạy theo bóng người nam đang đi ung dung đến quầy thu ngân.
"Cậu ơi, hộp lẩu này là của mình lấy trước mà." Thanh An bất mãn, nói với theo.
"Rõ ràng cậu chưa chạm vào mà, vậy thì là của tôi chứ, nhỉ?"
"..."