Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Bị rửa chén bát. Do bác sĩ đã dặn trong thời gian này tốt nhất đừng để Thảo Thảo chịu lạnh. Lúc ở nhà lão thủ trưởng, anh không chú ý, về đến nhà, Thảo Thảo nhắc, anh mới nhớ ra.
Thảo Thảo ngồi xuống sofa, cầm remote TV hưởng thụ buổi tối nhàn hạ.
Bảo những gì Thẩm Bị nói chói tai là giả cả… Thảo Thảo nhớ lại từng câu từng chữ, kể cả khi Thẩm Bị nóng nảy mắng cô, dáng vẻ nhẫn nại không dám nói một chữ,... tất cả chầm chậm hiện lên trong đầu.
“Đồ ngốc! Anh mới là kẻ ngốc!” Thảo Thảo bất giác chuyển kênh. Trong lòng nhẹ nhõm không ít: “Thẩm Bị và Quan Hạo là hai người khác nhau, có lẽ sau này cũng sẽ khác! Mình rập khuôn những gì Quan Hạo làm với Thẩm Bị là bất công với anh ấy!”
Thảo Thảo mím môi, liếc nhìn phòng bếp. Căn nhà hơi nhỏ, phòng bếp lại hẹp. Ngồi ở phòng khách có thể nhìn thấy bệ cửa sổ phòng bếp. Bên cạnh là chỗ nấu ăn và nồi niêu xoong chảo, kế đó là chỗ rửa chén. Dáng người cao ráo của Thẩm Bị như chiếm trọn không gian, bóng dáng mờ ảo của anh dưới ánh đèn vàng kéo dài đến trần nhà, biến thành hình ảnh đội trời đạp đất. Thảo Thảo nhớ lúc cô nhìn thấy bóng dáng ấy trong đám người hoảng loạn ở bệnh viện, lời Thẩm Bị nói chợt văng vẳng bên tai: “Em đã là của anh rồi, không được phản đối!”
Thảo Thảo cúi đầu cười, dân chủ có khi càng giống kiểu mánh khóe mưu sinh, đối với các cô gái mà nói thì đôi khi còn thích kiểu độc tài nữa. Có lẽ vì khi hối hận có thể đẩy trách nhiệm cho người khác, có lẽ vì lười chọn lựa. Ở thời điểm không dám chọn lựa, nếu có người ép hoặc chọn thay mình, bất kể động cơ là gì thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thẩm Bị lau tay đi ra ngoài, ngồi xuống cạnh Thảo Thảo than dài than ngắn: “Ôi trời, mệt chết luôn! Hôm qua bên nhà đất thông báo có thể nhận nhà trước thời hạn, anh tính rồi, tháng 11 nhận nhà, tháng 12 trang hoàng nhà cửa, tháng 2 sau khi ăn tết xong là có thể dọn vào ở rồi. Lúc đó phải dựng nhà bếp lớn hơn một chút, đỡ phải đụng bên này vấp bên kia, xoay người phí sức!”
Thảo Thảo thương xót, lấy kem dưỡng da tay hoa hồng Julique của mình ra xoa vào tay Thẩm Bị. Hương hoa hồng ngọt ngào lan tỏa, Thẩm Bị khịt mũi, lầu bà lầu bầu: “Ui, đàn ông đàn ang thoa cái này làm gì! Thơm chết, thơm chết, giống như phụ nữ vậy hà. Người khác mà ngửi thấy thì kì lắm!” Anh khẽ rụt tay, Thảo Thảo vỗ nhẹ vào tay anh, “Đừng nhúc nhích!”
Từ “đừng” thật thần kỳ, giống như móc câu câu lấy Thẩm Bị, anh ngoan ngoãn ngồi yên đó, sởn gai ốc, mồ hôi túa ra. Thảo Thảo hết thoa lại bóp, sau đó vừa lòng vỗ vài cái rồi mới buông tay anh ra, nói: “Sao lại để họ ngửi chứ! Em sợ tay anh quá thô ráp sẽ thương tổn đến con thôi!”
Thẩm Bị kinh ngạc, “Hả? Em có rồi?” Anh ngồi bật dậy gần như muốn đứng lên. Hình như anh vẫn chưa… nó là gì? Hai ngày nay anh rất thành thật, trước đó đều mang áo mưa cả!
Thảo Thảo liếc nhìn anh: “Anh lại không được rồi, nào nhanh đến thế chứ! Em muốn chuẩn bị trước thôi!”.
Thẩm Bị hơi thất vọng lại hơi vui mừng, nghe Thảo Thảo bảo anh “không được” thì hơi giận! Anh vò đầu, trán ướt rượt, nghĩ nghĩ rồi ôm vai Thảo Thảo bảo: “Mai nghỉ cả ngày, ngày kia làm việc, chúng ta đi đăng ký đi?”
"Đăng ký gì?” Thảo Thảo xem TV, tìm chương trình mình thích, thuận miệng hỏi.
"Đăng ký kết hôn đó.” Thẩm Bị không vui, kéo cô lại: “Em nghiêm túc cái coi! Bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi ba tháng, hai tuần đầu không được làm chuyện đó, anh tha cho em trước. Em ngoan ngoãn bồi bổ sức khỏe tốt giùm anh, không được nghĩ ngợi lung tung, không được tức giận, không được hút thuốc uống rượu, tóm lại, những cái anh không cho em làm thì em không được làm. Ba tháng sau, chúng ta sẽ có một thằng nhóc béo ú nõn nà!”
Thảo Thảo trừng mắt há mồm … Cái này, cái này là cầu hôn hả?
Cô chớp mắt, nói kiểu này thật quá hiếm có!
Cô nuốt nước miếng, cố tìm giọng, ho khan vài tiếng rồi nói: “Báo cáo thủ trưởng, anh đang hạ lệnh kết hôn hay là cầu hôn vậy?”
Thẩm Bị cũng ngơ ngẩn, gãi đầu, ngang ngược ôm chặt Thảo Thảo vào lòng: “Hỏi nhiều thế! Cứ làm theo anh nói đi!”
Thảo Thảo bó tay, đẩy anh ra: “Em vẫn chưa muốn gả cho anh!”, rồi vội vàng bổ sung thêm: “Em nói thật đó! Cho em chút thời gian, em phải suy nghĩ đã.”
Thẩm Bị hơi mất mặt, không nói nên lời, hung dữ trừng mắt nhìn cô.
Thảo Thảo hơi nản lỏng, nhưng lại không muốn từ chối quá thẳng thừng, ấp úng bảo: “Em... ý em là… ý em là, em dựa vào đâu để tin anh đây!? Ai biết được sau này anh… ôi dào, bây giờ không tốt sao? Anh ghét em rồi…” Thảo Thảo đẩy đẩy Thẩm Bị, nhưng lại càng dựa sát vào anh hơn. Không biết cô đang làm nũng hay đang nghiêm túc nữa!
Nhưng dù ép nói ra lời thật lòng, Thẩm Bị cũng chẳng coi đó là vấn đề, “Sao em cố chấp thế hả, cứ chui đầu vào không chịu ra là sao! Anh nói sao em cũng không tin. Thôi vậy đi, nói theo kiểu của em đi”.
Thẩm Bị bày ra dáng vẻ muốn tâm sự rõ ràng, nhưng Thảo Thảo lại không muốn nói, cũng chẳng muốn rời khỏi vòng tay của Thẩm Bị. Cô cứ ôm chặt lấy anh, Thẩm Bị đẩy ra, cô lại chui vào, giở trò lưu manh dính chặt lấy anh, còn bày ra bộ dạng không cam tâm.
Thẩm Bị là đàn ông nào biết Thảo Thảo đang giở trò. Anh kéo cô ra theo thói quen, lại sợ cô giận nên vội vàng đỡ cô ngồi dậy. Anh đẩy cô mấy cái, cô lắc đầu không động đậy, cứ dính chặt vào anh. Thẩm Bị không nghĩ nhiều, muốn ôm thì ôm đi, dù sao cũng có điều hòa rồi, không nóng lắm! Với lại, hiếm khi Thảo Thảo thế này trước mặt anh, anh hơi vui, giống như đang ôm chú chó mới sinh vậy!
Chẳng qua nói chuyện thế này thì quyền uy bị giảm đáng kể. Thẩm Bị nói: “Theo như em nói, thì quan hệ giữa hai người chúng ta bây giờ là tình nhân, à, thật ra là kiểu sống chung bất hợp pháp mà em nói đó. Sau đó, em muốn có con, anh bằng lòng phối hợp với em. Em thấy chẳng có gì thay đổi cả, thêm một tờ giấy, bớt một tờ giấy cũng không thay đổi được gì mà? Cũng không ảnh hưởng gì tới em cả mà? Hơn nữa, em cũng phải nghĩ cho con chứ, em học luật hẳn biết làm thế nào mới có được giấy chứng sinh đúng không? Nếu không có, anh cũng hơi khó coi, sau này con cũng chẳng có thể diện gì cả đúng không nào?” Thẩm Bị thấy vẻ mặt Thảo Thảo hòa hoãn không ít, thì dứt khoát ngả người xuống sofa, để Thảo Thảo nằm sấp lên người mình, tiếp tục phân tích: “À, không nói đến chuyện con cái, nói về hiện tại đi. Em chỉ muốn có con ở bên cạnh em, có giấy chứng nhận phần lớn chỉ để trói buộc anh, với em nó chẳng là gì cả! Có tổn hại gì sao? Với lại em cũng đâu thích anh, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi anh đi cả”.
Thẩm Bị nói đến đây thì hơi buồn bực, tặc lưỡi, nói tiếp: “Anh cũng không ngăn em tìm trai tơ. Đương nhiên, tiền đề là tên trai tơ đó phải đối xử tốt với em!”
Thảo Thảo nắm lấy cúc áo trước ngực Thẩm Bị, cười khì khì: “Trai tơ gì chứ! Giờ em vừa ý anh rồi, anh là trai tơ đó!” Thẩm Bị chống nửa người lên, mặt tươi như hoa, cười ha ha.
Thảo Thảo lúng túng, biết mình lỡ lời liền vội vàng vãn hồi: “Hừ, ai biết anh sẽ thích con hồ ly tinh nào nữa?!”
Thẩm Bị bảo: “Anh không thích hồ ly, nó bị hôi nách”. Thẩm Bị ôm chặt Thảo Thảo, ngồi thẳng dậy, cười híp mắt: “Anh thích cún cơ. Hơn nữa phải là con cún không chịu thiệt thòi, thích cởi giày quăng trước mặt đàn ông, rồi biến thành tiểu hồ ly lừa ăn lừa uống cũng được!”
Sắc mặt Thảo Thảo vừa thay đổi, Thẩm Bị lại nói tiếp: “Anh còn thích con hồ ly kiều mị bung dù bước đến trong màn mưa đêm, gõ cửa xe của anh, như đang quyến rũ anh. Anh vừa mở cửa xe ra là không biết thêm chuyện gì nữa cả! Nếu con hồ ly tinh này mà lẳng lơ một chút cũng tạm được!”
Thảo Thảo vừa xấu hổ vừa tức giận, nhéo Thẩm Bị: “Anh nói bậy gì đó hả! Em là con gái nhà lành nha!”
“Ui cha, đúng đúng đúng, em là con gái nhà lành! Con gái nhà lành ơi đừng nhéo nữa, đừng nhéo nữa, uii! Đau, đau, đau!” Thẩm Bị nhe răng trợn mắt.
Thảo Thảo hậm hực thả lỏng tay: “Anh nói bậy nói bạ! Không phải anh là lính đặc chủng à? Đau có chút xíu thế mà cũng không chịu được nữa sao?”
Thẩm Bị cười hề hề: “Lúc huấn luyện toàn là mấy lão thô kệch, đâu có tìm mấy cô vợ nõn nà mềm mại đến luyện nhéo đâu mà! Không chịu nổi, không chịu nổi!”
Thảo Thảo biết anh đang trêu mình, bực mình vô cùng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Cô vùi đầu vào lòng Thẩm Bị không nói nữa, thầm nghĩ: Anh nói cũng đúng. Tóm lại sống với nhau, có giấy chứng nhận hay không cũng chẳng khác gì cả. Huống hồ nghĩ cho con cái thì cũng nên làm thủ tục đàng hoàng. Nhưng, Thảo Thảo cũng nhắc nhở mình: Phải tính đến trường hợp xấu nhất, không được giống như trước kia nữa, cái gì cũng dựa vào người khác. Ít ra sự nghiệp và bạn bè phải có cả, với lại từng giây từng phút mình phải tự nhắc nhở mình, không được lún sâu vào.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, chẳng qua là để tìm cho mình lý do vượt qua thôi. Thảo Thảo rất giỏi giải thoát cho mình. Cô nằm trên người Thẩm Bị một lúc mới ấp úng nói: “Đăng kí… phải mang theo sổ hộ khẩu nữa, anh chuẩn bị chưa?”
Thẩm Bị không có động tĩnh gì, Thảo Thảo nghĩ thầm: Cái anh này vui đến choáng luôn rồi à. Cô lười nhác ngẩng đầu lên thì thấy anh đã ngửa đầu, há miệng ngủ khò khò rồi!
Đáng chết! Ai kết hôn với anh chứ!
Sáng sớm hôm sau, Thảo Thảo mở điện thoại đọc tin nhắn Hoàng Phán Phán gửi đến, hẹn cô trưa nay gặp mặt. Thẩm Bị hỏi: “Cần anh đi với em không?”
Thảo Thảo nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Chắc không cần đâu. Em đi xem thử cô ta muốn làm gì. Một tiếng sau anh đến đón em, chúng ta đi mua xe. Luật sư Phùng nói với em là có người đã bắt đầu chú ý anh rồi. Anh bớt phóng túng chút đi, chí ít có thể ít dùng đồ của công ty thì càng hay.”
“Luật sư Phùng? À, là Phùng Thượng Hương ấy hả?” Sắc mặt Thẩm Bị không tốt, “Sao cô ta biết thế?”
“Làm nghề này là phải giỏi, có mấy cái chẳng liên quan. Anh chú ý chút đi.” Thảo Thảo dặn dò anh rồi thu dọn đồ đạc.
Thẩm Bị ngồi thừ ra trên sofa, một lát sau, anh chui vào thư phòng bật laptop xem mấy thứ.
Thảo Thảo thở dài, thương nhân muốn trong sạch khó lắm!
Thẩm Bị bận bịu trong thư phòng một hồi, lòng không bình tĩnh nổi, anh nghĩ chờ Thảo Thảo đi rồi sẽ suy xét tiếp. Bước vào phòng ngủ, anh giật cả mình, đống quần áo vứt lung tung trên giường, đỏ vàng cam lục lam chàm tím đủ cả. Thảo Thảo giống như đại tướng quân đứng trước đống quần áo. Đặt ngón trỏ ở môi, mắt thì tỉ mỉ lướt nhìn mỗi bộ quần áo. Dáng vẻ này làm Thẩm Bị nhớ đến lúc mình còn là Liên trưởng, đứng trước Doanh trưởng lựa chọn đội viên tiên phong.
“Em làm gì thế?”
“À, lựa đồ! Chẳng có bộ nào hợp cả!”
“Lựa đồ? Nhiều đồ thế mà em không lựa được à?”
“Không hợp!”
Thẩm Bị nhìn Thảo Thảo đang nhíu mày nhăn mặt, rồi nhìn đồng hồ treo tường: “Hẹn mấy giờ?”
“12 giờ. Uống trà ở Ginza.”
“Giờ 10 giờ rưỡi rồi, em không đi là kẹt xe đó!” Thẩm Bị nhắc cô.
Thảo Thảo cau mày: “Em mặc gì bây giờ?”
Thẩm Bị nhìn nhìn, rồi chọn cái áo sơ mi mày vàng: “Cái này?”
“Trang trọng quá!”
Đầm voan xanh...
“Hơi lộ!”
Quần jean...
“Nóng lắm!”
Áo dài 7 phân in hoa với quần thêu hoa...
“Hoa hòe quá!”
T-shirt màu trắng...
“Trẻ quá đi!”
Thẩm Bị lựa hết tất cả quần áo, chẳng có cái nào vừa ý cô cả. Lửa phừng phừng trong lòng sắp phun ra ngoài, anh thấy quái lạ, tại sao không có cái nào mặc được hả! Anh muốn nói rằng quấn đại một cái gì đó cũng có thể lên TV rồi! Phụ nữ cứ vì mấy chuyện cỏn con này mà làm lỡ thời giờ, có khái niệm về thời gian không hả! Thẩm Bị mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ, nhưng không thể cáu gắt với cô, nếu quỳ xuống có thể giải quyết vấn đề, thì Thẩm Bị sẽ quỳ ngay! Nhưng vấn đề là, cho dù anh tự sát, Thảo Thảo cũng chẳng lựa được bộ nào vừa ý hết!
“Chẳng phải chỉ đi gặp vợ Quan Hạo thôi sao, em mặc đẹp thế làm gì! Rốt cuộc em đi gặp ai?” Thẩm Bị hơi ghen.
Thảo Thảo cũng biết mình hơi quá, xoay người ngồi xuống đống quần áo: “Hoàng Phán Phán chứ ai! Em không muốn lép vế!”
“Em…” Thẩm Bị nghẹn lời, “Chẳng phải em không để ý còn gì! Với lại em vốn dĩ đã đẹp rồi, trẻ hơn nhiều so với mấy người bằng tuổi đó!” Nói đến đây Thẩm Bị hiểu ra, anh xoa mặt Thảo Thảo: “Nhìn da dẻ nõn nà này, nói em hai mươi ba tuổi cũng có người tin nữa! Mặc cái gì cũng đánh bại được cô ta cả!”
Thảo Thảo không giận anh cợt nhả, mà còn sờ sờ mặt mình, nghiêm túc hỏi: “Thiệt hả!”
Thẩm Bị vừa nhìn thấy thế vội vàng gật đầu, trong lòng vui mừng!
Thảo Thảo như lấy lại được tự tin, cuối cùng chọn áo kiểu thời Hán màu đen có viền túi mây vàng, phối với quần dài qua đầu gối bo tròn thêu hoa màu gạo hiệu Tribeca, mang đôi sandal Daphne đế bằng da trắng đính bướm giương cánh ở ngón chân cái, xong đâu đấy mới ra cửa.
Thảo Thảo định tự lái xe đi, nhưng Thẩm Bị thấy trễ rồi, nếu Thảo Thảo cuống lên lái xe đụng phải người ta thì không được, nên anh cầm chìa khóa bảo: “Anh đưa em đi cho nhanh. Em đến nơi thì anh về nhà. Chiều đến đón em cũng tiện hơn.”
Anh kéo Thảo Thảo ra cửa không dài dòng gì thêm.
Quả thật Thảo Thảo cần có người để thêm can đảm nên không nói gì cả.
Đến Ginza ở Đông Trực Môn, Thảo Thảo xuống xe, Thẩm Bị kéo cô lại hỏi: "Mất bao lâu?”
Thảo Thảo nghĩ nghĩ: “Em chả có gì hay ho để nói với cô ta cả, chắc không đến một tiếng đâu.”
Thẩm Bị nhìn đồng hồ: “Vậy tiếng rưỡi đi. Giờ là 12h rồi, 1h30 anh đợi em ở đây. Sau đó chúng ta đi mua xe. À… đừng để ý cô ta nói cái gì, nếu cô ta ăn hiếp em, thì gọi điện cho anh, nghe chưa!”
Thảo Thảo thấy anh nghiêm túc thì bất giác thẳng người, trịnh trọng gật đầu, trong lòng mạnh mẽ hơn nhiều!
Thẩm Bị nhìn sang cao ốc Ginza rồi lái xe đi. Thảo Thảo mang sandal đế bằng như đang mang giày cao gót bảy tấc, đường hoàng bước đi.
Cô bước vào nhà hàng Taipei, trễ ba phút, ở đây cũng không đông lắm.
Cô không biết Hoàng Phán Phán, nhưng cô ta có nói đã đặt chỗ rồi. Thảo Thảo vừa gặp người dẫn đường thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bên tai: “Tìm người, chỗ cô Hoàng đã đặt.”
“À, cô Hoàng đã đến rồi.” Người dẫn đường là cô gái mặt tròn, mặc đồng phục vàng dễ thương, đeo tạp dề bản lớn màu hồng.
Thảo Thảo để cô gái dẫn đường đi trước rồi mới từ từ theo sau. Trong nhà hàng không nhiều người lắm, Thảo Thảo đi theo người dẫn đường, thấy đôi nam nữ đang ngồi trò chuyện trong toa xe đỏ; lát sau là khu ghế tím có ba người đàn ông đang bàn tán sôi nổi. Cô gái rẽ hướng, trước mặt là cầu thang. Thảo Thảo biết trên tầng là bàn ghế gỗ vàng, thường thường lúc vắng khách đều để trống hết. Dưới lầu là nơi khác, cũng có vài chỗ ngồi đôi giống với khu tím. Nhưng mỗi bàn đều có ghế ngồi khác nhau, một hàng sofa dài màu cam kê sát tường, rộng rãi thoải mái không tay vịn, đối diện sofa là ghế đẩu bọc da cam, là loại có lót bông mềm thoải mái.
Thảo Thảo thuận thế nhìn qua, lướt qua hai cô bé tóc nhuộm đủ màu là người phụ nữ uốn tóc nâu đỏ. Mặc áo chữ V màu đen tay dài qua cùi chỏ hiệu Chanel, Thảo Thảo từng thấy nó ở tạp trí thời trang, là mẫu mới của năm nay. Cô không nhìn rõ kiểu quần, chắc là màu đậm.
Cô ta ngồi thẳng lưng trên sofa màu cam, mông vểnh eo cong thành hình chữ S hoàn mỹ, ngón tay thon dài cong cong thành hình hoa lang ưu nhã cầm tách trà màu trắng hớp từng hớp. Đây là người phụ nữ rất có khí chất! Nếu như không lầm thì đó chính là Hoàng Phán Phán.
Thảo Thảo thấy người đẹp là cử động cổ tay trong vô thức, lúc này cô dừng bước để chỉnh lại nhan sắc. Tuy không mặc đồ hiệu như người ta, tốt xấu gì cũng được coi là phong cách Trung Quốc. Cũng có cá tính!
Cô ngẩng dầu nhìn chỗ ngồi của mình. Bên này bàn là ghế đẩu cùng màu lẻ loi, ghế đơn trơ trọi mỏng manh đối lập rõ ràng với sofa bệ vệ to bự, rõ ràng bị giảm khí thế rồi.
Thảo Thảo vốn định bước qua đó, cô luôn cho rằng ghế màu cam cộng với bàn thủy tinh màu đen nhìn rất đẹp, ghế tạo ra khí thế ngông nghênh hơn nhiều so với sofa mềm mại. Nhưng hôm nay, chiếc ghế màu cam này nhìn rất quái dị, nó làm cô cảm thấy mình như phạm nhân bị thẩm vấn, giống như trơ trọi vậy.
Cô gái dẫn đường đã bước đến cái bàn kia, nở nụ cười duyên nhìn Thảo Thảo: “Mời chị ngồi.”
Thảo Thảo hít sâu, phải thừa nhận rằng: Chọn lựa quần áo tỉ mỉ cũng phải phụ trợ cho hoàn cảnh, nếu đến sớm chút là được rồi, nhưng tóm lại cũng bị lép vế!
Hoàng Phán Phán hình như hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thảo Thảo. Mắt khẽ chớp, Thảo Thảo cảm thấy mình giống như tờ giấy trong máy in bị máy quét quét một vòng. Hoàng Phán Phán khẽ gật đầu tỏ ý, dè dặt mời Thảo Thảo ngồi.
Có lẽ bị hơi giàu của người ta chèn ép nên Thảo Thảo cảm thấy mất tinh thần, giống như bình sứ bị vỡ, ước gì có thể nói rõ, làm cô khẩn trương muốn chạy trốn!
Quả thật khí thế của Hoàng Phán Phán rất bức người. Uy nghiêm khiến bạn không dám thở, là kiểu khí thế tích lũy từ nhỏ trong môi trường sống, là kiểu ngang ngược kết hợp giữa sự tự tin vốn có và những nỗ lực cố đạt được mục đích của mình. Thảo Thảo nghĩ đến Phùng Thượng Hương, cô ấy hình như gian trá và có năng lực hơn Hoàng Phán Phán nhiều.
“Chị dùng gì ạ?” Cậu phục vụ cao gầy bước đến nhẹ nhàng hỏi.
“Trà sữa! À, thôi, lấy kem đi, là loại kem cuộn ấy, có thể cuộn hương vani với hương chocolate không?” Mặc dù Thảo Thảo nói hơi nhiều nhưng điều đó khiến cô thoải mái hơn.
“Dạ được.” Cậu phục vụ ghi lại, “Giờ dùng luôn hay sao ạ?”
“Ừm.”
“Mười phút nữa chúng tôi sẽ mang lên.” Sau đó cậu ta quay sang hỏi Hoàng Phán Phán, “Cô có cần dùng thêm gì không?”
Hoàng Phán Phán nhìn Thảo Thảo, nhưng không gọi món: “Cô muốn gọi gì nữa không?”
Thảo Thảo nghĩ cô gọi hết rồi, còn quay sang hỏi tôi làm gì chứ! Thế là lắc đầu, không đáp.
Cậu phục vụ lui ra, hai người im lặng ngồi đó. Thảo Thảo không biết nên đặt tay chân ở đâu, bấy giờ cô mới nhận ra rằng, ở trước mặt người phụ nữ này phải cần một ly nước lạnh để bất cứ lúc nào cũng có thể cầm lấy mới là điều quan trọng!
“Ăn kem không sợ mập sao?” Cuối cùng Hoàng Phán Phán cũng mở miệng. Ngón tay Thảo Thảo đang vẽ vòng tròn trên bàn, nghe cô ta hỏi thế thì khựng lại.
Bắt đầu rồi à?