Năm Tháng Không Từ Bỏ

Chương 93: Bất Động Bất Tử




Chu Chẩm Nguyệt bỗng nhiên nhận ra mọi thứ dường như đã khác đi.

Một năm trước, Mục Tuyết Y quay về tìm cô, hai người ký kết hợp đồng.

Khi ấy, trong mối quan hệ của bọn họ, người chiếm ưu thế luôn là cô.

Bây giờ cô vẫn dùng hợp đồng trói buộc Tuyết Y như cũ, thậm chí còn bắt nàng đeo còng tay thể hiện sự thấp kém.

Thế nhưng Tuyết Y...!không tí mảy may yếu thế.

Hết thảy áp bức và ép buộc của cô giống như đánh trên cây bông.

Cây bông không chỉ không đau chút nào, mà ngược lại còn im hơi lặng tiếng bao vây lấy cô.

Khiến cho cô sa vào, nghẹt thở.

Khiến cho cô...!

Dõi theo bước chân của nàng.

Dõi theo suy nghĩ của nàng.

Không còn nhớ nổi dự tính ban đầu.

Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt, quay đầu lại, dời vành tai đỏ chót khỏi môi dưới Mục Tuyết Y, dùng môi mình thay thế vị trí cũ, chạm vào đôi môi mềm mại của đối phương, chặt chẽ hôn nhau.

Hơi thở nóng rực phả vào mặt nhau.

Dù gió đêm lành lạnh có thổi tới đây, đều sẽ thay đổi nhiệt độ.

Chu Chẩm Nguyệt vừa hôn Mục Tuyết Y vừa ôm lấy nàng, đỡ nàng, ôm cái người quá mức gầy gò này đến bàn kính, để nàng ngồi lên cạnh bàn.

Trong tiềm thức vẫn nhớ rằng mắt cá chân của nàng bị thương, không đành lòng để nàng đứng lâu.

Môi từ môi dưới lướt đến gò má, lại chuyển đến bên tai.

Bờ môi vẫn còn mang theo hơi lạnh của đêm rét, nhưng dưới vành tai Mục Tuyết Y nóng như một cục than nằm trong bếp lò.

Băng gặp than, trong nháy mắt hòa tan thành nước, bốc hơi thành khói.

Mục Tuyết Y gắng sức ôm Chu Chẩm Nguyệt, nhắm cả hai mắt, tựa như đang ở trong băng tuyết giá lạnh, ôm chặt lấy hy vọng và ánh sáng duy nhất.

Chu Chẩm Nguyệt mặc áo lông cừu mềm mại đen tuyền.

Mục Tuyết Y thì mặc một cái áo sơ mi lụa màu mơ.

Quần áo của hai người mỏng manh, xuyên qua lớp vải vóc có thể cảm nhận rõ ràng mỗi một tấc gió đêm rét lạnh thấu xương.

Ở trên sân thượng quá mức cao rộng này, cái ôm của cả hai đã trở thành rung động sâu sắc nhất.

Mây trời nối đuôi nhau, những vì sao tỏa ra quầng sáng.

In lên trái tim của mỗi người, lưu lại dấu vết mà chỉ có bản thân mới có thể hiểu được.

Gió thổi mạnh hơn.

Hơi ấm trong vòng tay, càng khó từ bỏ.

Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu, rũ mắt, ở bên tai Mục Tuyết Y thấp giọng hỏi:

"Có dám...!thử một lần ở nơi này cùng tôi không?"

Cô hôn tai nàng, lặp lại bằng âm điệu trầm thấp.

"Dám không?"

Mục Tuyết Y ôm chặt Chu Chẩm Nguyệt, không chút nao núng, khẽ cười:

"Tại sao lại không dám?"

"Đây là nơi cao nhất Ngạn Dương, dưới chân chúng ta là mặt kính trong suốt.

Tại nơi này, mọi người ở Ngạn Dương đều có khả năng nhìn thấy."

Chu Chẩm Nguyệt nắm cổ tay Mục Tuyết Y, ép vào bức tường kính phía sau lưng, còng tay vàng va chạm mặt kính, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Bọn họ...!sẽ thấy tôi và em, Chu Chẩm Nguyệt và Mục Tuyết Y, Chu thị và Mục thị, hai đối thủ lớn nhất Ngạn Dương, ngoài mặt tranh chấp nước sôi lửa bỏng, một mất một còn, kỳ thực lén lút, quấn quýt lấy nhau...!làm những chuyện mà bọn họ nằm mơ cũng chẳng ngờ tới..."

"Tất cả mọi người...!đều sẽ nhìn thấy chúng ta ở đây...!phóng túng...!sa đọa...!lạc lối..."

Khóe môi Mục Tuyết Y ngậm lấy một nụ cười nhạt nhòa.

"A Nguyệt." Nàng kéo dài âm cuối, mềm mại quyến rũ: "Chị dám gật đầu, em dám cởi."

Nghe được câu trả lời, ôm ấp chợt dừng lại.

Đầu ngón tay bị ngăn cách bởi lớp vải, cứng đờ trên xương bướm phải của đối phương, lõm vào áo tạo thành năm cái hố nho nhỏ.

Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu, nhìn chằm chằm Mục Tuyết Y.

Đáy mắt nửa là thâm sâu dò xét, nửa là dục vọng chưa cháy hết.

Mục Tuyết Y vuốt gò má cô, nhỏ giọng:

"Nếu chị muốn mọi người nhìn thấy dáng vẻ em bị chị chiếm giữ, vậy thì để bọn họ nhìn đi.

Miễn là chị hài lòng, dù có làm gì cũng được."

Chu Chẩm Nguyệt nhìn vào đôi mắt bao dung và trong trẻo của nàng, nhìn thấy ánh sáng nhẹ nhàng lấp lánh bên trong.

Trong mắt nàng phản chiếu cả biển sao trên bầu trời.

Ánh sáng kia dịu dàng đến mức tận cùng, cũng vỡ vụn đến mức tận cùng.

Càng vỡ vụn càng sáng ngời, khiến lòng người cảm động không thôi.

"Miễn là tôi hài lòng, thật sự làm gì cũng được?"

"Đúng, làm gì cũng được."

Mục Tuyết Y ôm lấy cô, tựa đầu lên vai cô, trong giọng nói có tiếng thở dài khe khẽ.

"Nhưng em hy vọng...!chị thật sự hài lòng.

Chứ không phải dằn vặt em và dằn vặt chính mình."

Mục Tuyết Y dừng một chút.

"Thật ra từ đầu tới cuối, em chỉ muốn chị vui vẻ."

Chu Chẩm Nguyệt không nói chuyện, hơi nhíu mày.

Mục Tuyết Y trầm mặc một lúc, cánh tay ôm Chu Chẩm Nguyệt siết chặt hơn.

"Nhưng...!em cũng không biết tại sao, hình như...!đã lâu lắm rồi...!không thấy chị cười."

"Em thật sự không biết nên làm gì, em đã rất cố gắng..."

"Ngoại trừ làm hài lòng chị, em thật sự...!không biết nên làm gì, A Nguyệt..."

Dứt lời, giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.

Tuyết Y đang...!khóc sao?

Chu Chẩm Nguyệt nhận ra Mục Tuyết Y khóc vì mình, chóp mũi chua xót, không nhịn được rơi nước mắt.

Nàng vẫn yêu cô giống như trước đây chứ?

Cho dù tình yêu của nàng dành cho cô không còn nhiều bằng lúc trước, thì phần tình cảm còn lại...!vẫn đủ để cùng cô đi hết cuộc đời, đúng không?

Chu Chẩm Nguyệt ôm chặt Mục Tuyết Y vào lòng, hai tay như muốn khảm sâu vào sống lưng của đối phương.

Cô thật sự...!rất sợ mất đi nàng.

Cho dù hai người còn ba năm hợp đồng, cho dù nàng đã đeo còng tay, cho dù...!

Cho dù cô có khả năng gọi nàng đến bất cứ lúc nào, hôn nàng, ôm nàng, lên giường với nàng.

Cô vẫn cảm thấy bản thân không giữ được nàng.

Lúc trước Tuyết Y cần cô, cũng có thể bỏ cô đi hai lần.

Bây giờ Tuyết Y mạnh mẽ như vậy...!Liệu có bỏ rơi cô một lần nữa hay không?

Lần sau bỏ đi, có phải sẽ không bao giờ quay lại?

Giữa bọn họ...!

Rốt cuộc còn thứ gì để lấy làm ràng buộc?

Tuyết Y vừa rơi vài giọt nước mắt vì cô, có thể xem như là một loại lưu tâm, một loại ràng buộc sao?

Những lo lắng chôn sâu tận đáy lòng, cô vẫn không dám nhìn thẳng, cùng với nước mắt, ở trong thân thể của cô sôi trào mãnh liệt.

Nghĩ càng nhiều, cô ôm Mục Tuyết Y càng chặt.

Mục Tuyết Y bị ôm không kìm nén được ho ra tiếng.

Cô sực tỉnh, e rằng cô sắp bẻ gãy xương sườn của nàng.

Sự nhiệt tình do thân mật gợi ra, đã bị gió đêm lạnh lẽo thổi tan thành từng mảnh.

Lý trí cũng theo không khí lạnh lẽo, dần dần thu hồi.

Chu Chẩm Nguyệt nới lỏng một ít sức lực, nhưng vẫn ôm Mục Tuyết Y ở trong ngực, không chịu buông ra.

Mục Tuyết Y tựa trên vai cô, khụ khụ hai tiếng.

Cô theo bản năng vỗ lưng Mục Tuyết Y, nhẹ nhàng vỗ về giúp nàng thuận khí.

Vài cái đèn neon ở tòa nhà xa xa lại vụt tắt.

Gió đêm lạnh thấu xương thổi không ngừng.

Vỗ được một lúc, trọng lượng trong ngực dường như đang từ từ trở nên nặng trĩu.

Chu Chẩm Nguyệt nhìn xuống, mới phát hiện Mục Tuyết Y nửa ngồi nửa nằm ở trong ngực của mình ngủ thiếp đi.

Đầu tựa lên vai cô, lỗ tai thì dán lên xương quai xanh, lông mày vẫn nhăn nhó.

Trông có vẻ rất mệt mỏi.

Đêm qua bị dằn vặt nên không thể ngủ nhiều.

Hôm nay lại đến công viên Nam Sơn, bận rộn thực hiện nhiệm vụ mà Mục Quốc Thừa giao cho, còn phải giải quyết chuyện của cô bé kia.

Chẳng trách lúc gọi điện thoại đến, nàng đang ngủ trong xe.

Cô không nhịn được đưa tay, khẽ vuốt ve tóc mai của nàng, vén những sợi tóc rối đang bay trong gió vào sau vành tai.

Chu Chẩm Nguyệt tự giễu nở nụ cười.

Cô nhìn Tuyết Y, bỗng nhiên ghét bỏ bản thân.

Rõ ràng cô muốn báo thù đối phương.

Nhưng rồi lại oán hận chính mình.

Oán hận chính mình đêm qua đòi hỏi quá nhiều.

Oán hận chính mình đêm nay không để nàng nghỉ ngơi thật tốt, khư khư cố chấp bắt nàng tới đây.

Chỉ vì níu kéo chút ít cảm giác an toàn đáng thương.

Chu Chẩm Nguyệt đỡ bắp đùi Mục Tuyết Y, cẩn thận để nàng nằm nhoài trên bả vai, ôm nàng đứng lên.

Cô rón rén, tận lực thả chậm tốc độ mỗi một khối bắp thịt trên người, chậm rãi đi đến cửa thang máy.

Chỉ hạ xuống một tầng.

Cô ôm nàng đi tới phòng làm việc của mình, dùng chân nhẹ nhàng đá vào khung cửa, đóng cửa lại.

Trong văn phòng có một cái ghế sofa mà cô thường dùng để chợp mắt uống trà.

Không lớn lắm, chiều dài 1.8m, chiều rộng giống với đa số sofa thông thường.

Chu Chẩm Nguyệt thả người đang say ngủ trong lồng ngực xuống sofa, đỡ cổ nàng, chậm rãi để nằm ngang.

Cô lấy một tấm chăn từ lưng ghế sofa đắp lên người nàng.

Sofa quá hẹp, một mình Mục Tuyết Y đã chiếm hết không gian.

Nhưng Chu Chẩm Nguyệt không muốn đi.

Cô quỳ xuống, ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo cạnh sofa, nằm kề vai Mục Tuyết Y, nắm chặt tay của đối phương, trọng lượng toàn thân đều dựa vào một góc nhỏ ở rìa sofa, nhắm mắt lại.

Chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ vừa khít chạm vào còng tay vàng ròng.

Cô đang ngồi ở tòa nhà xa hoa và tráng lệ nhất Ngạn Dương, nhưng trước mắt, cô vô cùng hy vọng thế giới của mình chỉ rộng bằng cái ghế sofa này.

Miễn là trên sofa có Mục Tuyết Y.

Vậy thì trên sofa, có toàn thế giới của cô.

* * *

Nửa đêm.

Khoảng chừng hai ba giờ sáng.

Chu Chẩm Nguyệt đang ngồi trên sàn nhà ngủ say bỗng nhiên bị một tiếng động kỳ lạ đánh thức.

Trong bóng đêm đen kịt, cô gắng sức xác định đường viền của người nằm trên sofa, ngờ ngợ trông thấy Mục Tuyết Y rúc trong sofa lẩm bẩm gì đó không rõ.

Chu Chẩm Nguyệt: "Tuyết Y?"

Mục Tuyết Y không bị đánh thức, mơ mơ hồ hồ nói mớ:

"...!Em là woa."

Cái eo đau nhức của Chu Chẩm Nguyệt duỗi thẳng, hỏi lại một lần:

"Em nói cái gì?"

Mục Tuyết Y say ngủ không hề mang cảm giác xa cách và hờ hững, nàng như trở lại dáng vẻ yếu ớt lúc ban đầu, tựa như một con mèo sữa, cuộn tròn cơ thể thành một đoàn.

Mái tóc xoăn dài rối loạn, giống hệt như tua rua gắn trên quạt, mềm mại rải rác bao bọc lấy bả vai đơn bạc.

Nàng lại hừ hừ hai tiếng, vẫn lầm bầm không rõ:

"Em là...!woa."

Chu Chẩm Nguyệt nghe qua lần thứ hai, vắt hết óc suy tư một hồi, mới hiểu được lời Mục Tuyết Y nói:

"Em là hoa."

...!Cũng không biết mơ thấy cái gì.

Chu Chẩm Nguyệt kéo chăn đắp cho nàng, vuốt vuốt sau gáy nàng để động viên.

Đêm khuya yên tĩnh.

Không lâu sau, chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ trên bàn làm việc.

Chu Chẩm Nguyệt đang sắp ngủ thì nghe thấy Mục Tuyết Y nói mê sảng:

"Em muốn quang hợp."

Chu Chẩm Nguyệt: "..."

Mục Tuyết Y trở mình: "...!Cần phải quang hợp ưm..."

Nàng lại ngây ngây ngốc ngốc lầm bầm lầu bầu, nói đi nói lại, là muốn "ánh sáng".

Vì để dỗ nàng yên tâm ngủ, Chu Chẩm Nguyệt lồm cồm bò dậy từ sàn nhà, hai chân mỏi nhừ đi tới bàn làm việc, nhẹ nhàng cầm lấy cái đèn bàn nhỏ.

Quay lại sofa, cô bật đèn bàn ở độ sáng thấp nhất.

Có ánh sáng, Mục Tuyết Y rất thoả mãn.

Lẩm bẩm một tiếng, lại trở mình ngủ say.

Chu Chẩm Nguyệt muốn đặt cái đèn bàn nhỏ bên cạnh Mục Tuyết Y, thế nhưng trên sofa không có chỗ thích hợp.

Đặt ở trên bàn thì lại quá xa, ánh sáng không chiếu tới.

Nếu như đặt cạnh bàn, phải tăng độ sáng lên một độ, khoảng cách lại không phù hợp, vẫn quá sáng đối với người đang ngủ.

Chu Chẩm Nguyệt cầm đèn bàn nhìn xung quanh.

Không còn cách nào khác.

Cô buông vai, lắc đầu.

Đành cầm đèn bàn, để ở cạnh vai Mục Tuyết Y.

Để ánh đèn yếu ớt đều đều trút xuống gương mặt nghiêng và bên tai đối phương.

Nhìn khuôn mặt người nọ yên lặng ngủ, Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc một hồi, dường như không nhịn được, đột nhiên mỉm cười.

"Quang hợp đi..."

Cô thì thầm câu từ có chút hoang đường.

Không khỏi thở dài.

Người này tỉnh táo thì làm tổn thương cô đến tận xương tủy.

Vậy mà lúc say ngủ...!

...!Lại đáng yêu đến thế.

Cô hơi rũ mắt, trong đôi mắt tràn ngập dịu dàng và cưng chiều.

Đêm đó, tầng 102 sáng ròng rã cả đêm.

Một đêm, động cũng không động.

Vững vàng như những vì tinh tú lưu chuyển muôn đời trên bầu trời đêm đó.

Bất động.

Bất tử.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.