Năm Tháng Huy Hoàng

Chương 88: Sự phấn chấn của hoàng hậu (1)




Tư Mã Quýnh ung dung cầm bộ trà trên sạp bắt đầu nhàn nhã pha trà. Y pha trà vô cùng tao nhã, động tác tựa như mây trôi nước chảy.

"Chúng ta cũng có thể phân tích một chút tình hình hiện tại. Mặc dù đầu óc hoàng đế có chút......" Tư Mã Quýnh lấy tay so so huyệt thái dương ngầm ám chỉ. "Giả hoàng hậu không phải là người bình thường. Dù đã làm nhiều điều xấu nhưng khả năng hoạch định chiến lược và đưa ra quyết định của bà ta không kém gì nam nhân. Giả Nam Phong không có con trai, và người cuối cùng trong thiên hạ này không mong muốn hoàng thượng xảy ra chuyện gì chính là bà ta. Ngoài ra, Giả hậu còn dùng chính người thân của mình để kiềm chế các đại gia tộc và dòng họ phiên vương, mọi người cứ như vậy ngầm hiểu, cùng kiềm chế lẫn nhau để không cắn xé nhau. Cục diện này có thể duy trì cho đến khi Thái tử kế vị."

Hiến Dung không khỏi kinh ngạc. Người trong thiên hạ đều mắng Giả hậu hoang dâm lộng quyền một cách trắng trợn, vậy mà Tư Mã Quýnh lại đánh giá bà ta không chút thành kiến, chẳng trách phụ thân của nàng lại tín nhiệm y.

"Nhưng sai lầm lớn nhất của Giả hậu chính là giết chết Thái tử." Hiến Dung ngồi không yên, dứt khoát cùng Tư Mã Quýnh pha trà, nàng bỏ các loại gia vị vào trong trà một cách quen thuộc. "Để bảo vệ lợi ích cho gia tộc họ Giả, bà ta thật sự đã ra tay với mọi người, dẫn đến cái chết của chính mình và hủy diệt luôn cả gia tộc bà ta. Nếu Giả hậu biết trước kết cục này và yêu thương Thái tử từ khi còn nhỏ, thì dù gia tộc họ Giả có mất một phần lớn quyền lực sau khi Thái tử kế vị, thì cũng không đến nỗi cả nhà bà ta bị tru di tam tộc. Đáng tiếc khi còn trẻ, Giả hậu cho rằng mình nhất định sẽ có một đứa con trai, lại coi Thái tử như cái gai trong mắt. Thái tử càng lớn thì khả năng kết nối với bà ta lại càng ít, cuối cùng Giả hậu chỉ có thể đánh một ván cờ hoàn toàn thất bại này.". Googl𝐞 tra𝙣g 𝙣à𝘆, đọc 𝙣ga𝘆 khô𝙣g quả𝙣g cáo ﹙ 𝖳r𝗨𝓂tru𝘆ệ𝙣﹒v𝙣 ﹚

Người trong cuộc tự cho là có thể khống chế hết thảy mọi chuyện, họ nghĩ rằng mỗi một bước họ đi đều là sự lựa chọn tốt nhất ở hiện tại. Chỉ khi họ nhảy ra khỏi ván cờ đó, họ mới biết mình đã đi sai một bước, cuối cùng từng bước đi đều sai, thật đáng tiếc đây là hậu quả của việc tự nhận mình là người có tầm nhìn xa sau mọi chuyện. Hiến Dung không khỏi nghĩ, nếu không phải Giả Nam Phong đi nước cờ không hay này, thì nàng làm sao có thể bị ép làm người kế vị của bà ta, tiếp quản cục diện hỗn loạn mà bà ta để lại. Người nữ này, người thậm chí còn quăng tám sào không tới nàng, vậy mà đã thực sự ảnh hưởng đến vận mệnh của nàng. Còn kết cục của chính nàng sẽ ra sao, làm sao có thể tốt hơn Giả Nam Phong được đây?

"Nhất niệm ngu tức Bát Nhã tuyệt*. Giả hoàng hậu quả thực đã rất sai lầm, nhưng người khởi xướng thói xấu này lại chính là Tiên đế." Tư Mã Quýnh thở dài, trên lông mày lộ ra vẻ cáu kỉnh. Liên quan đên bá phụ Tư Mã Viêm, y không muốn nói nữa, chỉ nhắc đến nhiêu đó mà thôi. "Cái chết của Giả hậu không phải là điều gì đáng tiếc, nhưng sự cân bằng được duy trì suốt mười năm nay đã bị phá vỡ. Có bao nhiêu người đang rục rịch nhưng lại không dám là người đầu tiên dẫn đầu chứ. Tư Mã Luân vừa già vừa ngu xuẩn, thích hợp làm người đầu tiên gây chuyện, bởi vì xung quanh ông ta có quá nhiều người khiêu khích."

Hiến Dung nghĩ đến Tôn Tú, một đạo sĩ không có học vấn không có năng lực, là người vẫn luôn thổi gió bên tai Tư Mã Luân hằng ngày. Còn có Tư Mã Dĩnh, người luôn xung phong dẫn đầu cho Tư Mã Luân, bất kể kinh nghiệm sống hay thực lực đều mạnh hơn Tư Mã Luân rất nhiều, chẳng nhẽ hắn thật sự cam tâm cúi đầu chịu phục tùng trước Tư Mã Luân sao?

"Chỉ cần Tư Mã Luân tuyên bố nhường ngôi, sẽ lập tức tạo cơ hội cho những phiên vương có binh có quyền ở bên ngoài kinh thành. Tư Mã Luân không có đủ quân trong tay, những người làm việc cho ông ta đều là những kẻ tà ác và nịnh nọt nên ông ta không thể tồn tại được lâu." Trà đã pha xong, Tư Mã Quýnh rót một chén cho Hiến Dung, vẻ mặt cùng ánh mắt sinh động của y nhìn nàng chăm chú: "Nhưng mấu chốt là, ai sẽ là Tư Mã Luân tiếp theo?"

Hiến Dung lập tức hiểu ra vấn đề nghiêm trọng, hạ giọng nói: "Là Thành Đô Vương Tư Mã Dĩnh?"

"Phiên vương tay cầm trọng binh đâu phải chỉ có một mình hắn? Trường Sa Vương Tư Mã Nghệ và Hà Gian Vương Tư Mã Ngung đều là những người vừa có dã tâm vừa có địa bàn." Tư Mã Quýnh có dung mạo tao nhã, phong thái cao quý, nhìn thế nào cũng rất vừa mắt, nhưng những lời vị công tử thanh lịch nhã nhặn này nói ra lại khiến người khác hết hồn. "Tại sao những phiên vương ít quyền lực hơn lại phải nhận lệnh từ người khác? Ai lại không muốn nếm thử mùi vị của quyền lực cơ chứ?"

Khi Tư Mã Viêm đại phong cho các vương cùng họ, ông cũng lo lắng vạn nhất nếu các phiên vương quá mạnh sẽ đe dọa đến chính quyền trung ương nên tiên đế Tư Mã Viêm đã đặt ra các biện pháp hạn chế. Ví dụ, về thu thuế, về phong quốc, chỉ có thể giữ lại một phần ba, phần còn lại nộp vào quốc khố. Ví dụ, về binh quyền, về sức mạnh quân sự của phong quốc phải do chính quyền trung ương điều động, nước lớn thì có thể điều động năm ngàn quân, nước trung bình có thể điều động ba ngàn quân, nước nhỏ có thể điều động một ngàn rưỡi quân. Các phiên vương không thể tùy ý xuất quân hay tuyển quân. Một ví dụ khác là việc bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự trong các triều đình nhỏ phong quốc và các chức vụ nòng cốt đều phải do triều đình bổ nhiệm. Các quan chức do chính quyền trung ương sắp xếp sẽ chịu trách nhiệm giám sát, và các phiên vương ở thái ấp nếu có biến động nhỏ đều trốn không thoát khỏi tai mắt của triều đình.

Hiến Dung đã học tập hơn một tháng bên Kê Thiệu và có hiểu biết đại khái về cơ chế vận hành của đế quốc khổng lồ này. Nhịp tim của nàng càng lúc càng nhanh, tay chân lại lạnh ngắt, ngay cả chậu than và trà ấm trong nhà cũng không cách nào sưởi ấm cho nàng: "Những biện pháp mà tiên hoàng thực hiện nhằm hạn chế các phiên vương, chỉ được thực hiện khi vị hoàng đế đó đủ lớn mạnh. Nhưng nếu triều đình yếu kém và hoàng thượng không có đủ năng lực, thì trong số các vị phiên vương kia, ai sẽ nghe một tờ giấy chứa những lời thừa thải vô nghĩa đó?"

Một khi chính quyền trung ương mất quyền kiểm soát, đồng nghĩa với việc sẽ không còn khả năng kiểm soát các vị phiên vương này nữa. Bọn họ muốn chiêu mộ quân, thu thuế, bổ nhiệm và bãi nhiệm các quan chức thì không cần phải báo cáo lên triều đình. Nguồn gốc tai họa do Tư Mã Luân gây ra sẽ nuốt chửng hầu hết tất cả mọi người.

Đôi mắt Tư Mã Quýnh vừa có thần lại vừa sáng ngời, nhưng tinh thần bên trong như bị bó buộc: "Thế nên, bọn họ sẽ tiếp tục tranh đấu, không phải ngươi chết thì chính là ta chết."

Tim Hiến Dung không khỏi đập mạnh, toàn thân nàng không tự chủ được mà run lên: "Cái hố do Tư Mã Luân mở ra sẽ càng ngày càng lớn, không thể lấp đầy được nữa. Cuối thời Hán, đại loạn đang ở ngay trước mắt rồi."

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tư Mã Quýnh chợt nở nụ cười nhẹ: "Bây giờ ta mới biết, cha người đánh giá người không hề phóng đại, hoàng hậu đây quả thực vừa thông minh vừa xinh đẹp, chỉ cần nói một chút liền có thể hiểu được."

Hiến Dung hoàn toàn không để ý tới lời khen ngợi của Tư Mã Quýnh, trong đầu nàng chỉ có thể nghĩ đến điều này: "Cho dù ta xin bệ hạ lập Tư Mã Tang làm Hoàng Thái Tôn, thì liệu có thể ngăn cản được Tư Mã Luân không?"

"Không ngăn được thì cũng phải ngăn lại cho bằng được. Nếu Tư Mã Tang bị giết, sẽ có một đứa trẻ của dòng tộc khác lên thay thế. Sinh ra trong hoàng thất, đó là số mệnh của bọn họ!" Khi nhìn thấy trong mắt Hiến Dung lộ ra vẻ không đành lòng, Tư Mã Quýnh nghiêng người về phía trước, đôi mắt sáng như lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh lùng hung hãn. "Đừng cho rằng ta tàn nhẫn, nếu thật sự xảy ra loạn lạc, tất cả mọi người đều sẽ là quân cờ của vận mệnh, giống như loài giun dế hay như cọng rơm ngọn cỏ không chịu nổi dù chỉ là một đả kích, huống chi là những đứa trẻ! Hãy cố gắng hết sức để xoay chuyển tình thế, dù cuối cùng có thất bại cũng vẫn hơn là khom lưng khụy gối khúm núm, sống thoi thóp như một con chó chờ chết."

Bầu trời ngoài cửa sổ ngày càng u ám, ngọn lửa than trong phòng rực sáng, phản chiếu những ánh lửa nhảy múa trên mặt y. Giọng y trầm thấp như cơn gió ấm áp phả vào mặt: "Hãy nhớ rằng, người không đơn độc. Người còn có Dương thị lang và ta."

Trong lòng Hiến Dung dâng trào cảm xúc, ý chí chiến đấu và lòng dũng cảm được nâng lên mãnh liệt, nàng gật đầu mạnh mẽ: "Ta sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn những kẻ dã tâm đó. Cho dù là lấy trứng chọi đá, ta vẫn phải gây ra tiếng động nào đó để chứng minh rằng mình đã từng tồn tại trong thiên hạ này."

Tư Mã Quýnh mỉm cười, không nhịn được mà vỗ nhẹ vào tay nàng đang đặt trên bàn. Hành động này thật tự nhiên, giống như bậc bề trên đối với hậu bối, giống như sự thân mật giữa những người thân trong gia đình. Hiến Dung sửng sốt một lát, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái. Dường như Tư Mã Quýnh cũng nhận ra điều đó nên lập tức thu tay lại, rồi cụp mắt uống trà.

Hiến Dung thu hồi những suy nghĩ lung tung không cần thiết, nàng kiên định nhìn Tư Mã Quýnh, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một tia cảnh giác: "Tề Vương vì báo đáp ân sư, vì ta và phụ thân nên mới truyền lại tin tức, cái này hoàn toàn có thể chấp nhận được. Nhưng nếu chúng ta cùng nhau đối đầu với Tư Mã Luân, thì đây là việc hết sức mạo hiểm, vậy người vì cái gì?"

Tư Mã Quýnh sửng người, y chần chừ một lát rồi bật cười khanh khách: "Hoàng hậu đây gặp nguy không loạn, còn bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận, người lại khiến ta nhìn người với con mắt khác xưa rồi đấy!"

Hiến Dung không muốn tránh né trọng tâm câu chuyện này, nàng tiếp tục khảo tra: "Ai biết Tề Vương ngài có trở thành Tư Mã Luân tiếp theo hay không?"

"Ta có lý do riêng của mình để làm chuyện này." Tư Mã Quýnh ngước mắt nhìn Hiến Dung, khóe miệng y hơi nhếch lên như đang mỉm cười, "Về việc ta có trở thành Tư Mã Luân thứ hai hay không, bây giờ có nói cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Người chần chừ không cố gắng hết sức để ngăn chặn Tư Mã Luân chỉ vì người đang lo lắng về điều này ư?"

Hiến Dung lắc đầu.

Tư Mã Quýnh dùng mũi khoan để làm lửa than sáng hơn, khuôn mặt y nhấp nháy dưới ánh lửa: "Nhân phẩm con người sẽ có thật và giả, thiện và ác, hư hư thật thật. Ta không có ý bào chữa cho chính mình, hoàng hậu có thể nghe lời ta nói, quan sát hành động của ta hoặc là cứ để thời gian chứng minh đi."

Y giương mắt nhìn ra phía ngoài phòng. Những cành cây còn sót lại bị tuyết lớn đè ép, lung lay sắp đổ. Bốn phía vốn rõ ràng nay bị bông tuyết bay tán loạn làm mờ đi tầm mắt. Sắc trời xám xịt hẳn, mây đen kéo đến áp trên đỉnh đầu, một cơn bão lớn trước nay chưa từng có rất nhanh sẽ quét tới thôi.

*****

Chú thích:

[Nhất niệm ngu tức Bát Nhã tuyệt, nhất niệm trí tức Bát Nhã sinh]

Nếu một niệm ngu si, Bát nhã sẽ đoạn tuyệt. Ý nói lúc mê muội, Bát nhã không hiện tiền. Nếu không mê muội, không ngu si, lúc đó Bát nhã sẽ sanh khởi.

Đây là một câu trong Kinh Pháp Bảo Đàn - Phẩm thứ hai: Bát Nhã. Bát Nhã là một khái niệm trung tâm của Phật giáo Đại thừa, có nghĩa là trí tuệ, nhưng không phải trí tuệ do suy luận hay kiến thức đem lại, mà là trí tuệ của sự hiểu biết một cách thấu triệt.

*****

☆Truyện chỉ được chính chủ đăng ở hai nơi:

• Wattpad: @NhuocVu1911

• WordPress.

*Những nơi khác mà đăng truyện này đều là hàng trộm.*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.