Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 41




Hiếm khi được vui vẻ như vậy, Tống Dật nạp thiếp nhưng từ đầu đến cuối đều tự mình dẫn đi, sau khi gặp lão phu nhân, liền dẫn hai mẹ con Lâm thị đến viện tử các nàng sẽ ở sau này, còn bảo một đám nha hoàn ba tử đang đứng chờ ở phía sau lui xuống hết.

Viện tử xác thực cách Ninh Thọ viện không xa, nằm ở phía đông nam, có hướng tốt, gian phòng sáng sủa, không giống như mới tạm thời quét dọn mà giống như đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Lâm thị và Tống Ngọc Tịch từ Uyển Bình đến kinh thành, đồ vật cũng không có nhiều, thế nhưng người theo hầu cũng có nhiều. Ba nha hoàn Lục Hoàn, Triêu Nhan và Mai Tường, còn có ba lão nhân là Từ ma ma, Cam ma ma và Phúc bá, ngoài ra còn có chân chạy là Lâm Phàn, tổng cộng cũng có bảy người. Mà dựa theo quy của của Quốc công phủ thì trong sân của di nương, kể cả nô tài hầu hạ vẩy nước quét nhà cũng chỉ có tám người hầu hạ. Ngược lại Lâm thị đã có đủ người, nhưng chỉ có điều bảy người đều không phải người trong phủ, nên sẽ không hiểu quy củ trong phủ. Thế nhưng, chỉ một lúc sau, Tần thị lão phu nhân đã phái Quế ma ma chọn ra một nha hoàn và một bà tử dẫn đến, hai người đều là người trong Ninh Thọ viện, nha hoàn tên Lưu nhi, bà tử thì họ Trương, mọi người gọi bà là Trương ma ma.

Lưu nhi là cho Tống Ngọc Tịch làm nha hoàn, còn Trương ma ma là giúp đỡ Lâm thị chăm sóc viện tử, Cam ma ma thì tự mình nhận làm phụ tá cho Trương ma ma, những người khác cũng dựa theo phần lệ của thị tì mà an bài.

Đêm đó đương nhiên Tống Dật ngủ lại Vũ Đồng viện, hai người họ ở phía đông, còn Tống Ngọc Tịch ở phía tây, chính giữa cách nhau một vườn nhỏ, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hồ nước hòn non bộ, vô cùng tráng lệ, ở đầu kia của hồ nước, có thể nhìn thấy dưới bóng cây râm mát thấp thoáng mấy lầu nhỏ, phía trên lầu có quét sơn đào, có lẽ là tòa nhà mà các tiểu thư trong phủ ở.

Tống gia tổng cộng có ba vị tiểu thư, bây giờ tính cả nàng thì thành bốn, nhưng đích trưởng nữ Tống gia thì chỉ có một người là Tống Ngọc Thiền, vị đại tiểu thư này năm nay mười ba tuổi, lớn lên rất xinh đẹp. Ở kiếp trước, nàng ấy có quan hệ vô cùng tốt với Kỷ Uyển Ninh, hai người là biểu tỷ muội, có xuất thân gần gũi, bối cảnh lại tương tự, tự nhiên có nhiều chủ đề để trò chuyện. Về Sau, Kỷ Uyển Ninh gả cho Hoài Vương, Tống Ngọc Thiền thì gả cho Định Vương, hai người đều là Vương phi nên tình cảm càng thêm thân mật, thế nhưng sau khi Hoài Vương lên ngôi, Định Vương bị gán cho tội danh mưu phản, cả nhà bị phán lưu đày. Còn Tống Ngọc Thiền thì theo như tin đồn, đã tự thỉnh được hòa ly, cuối cùng mới tránh được một kiếp, chỉ có điều, ở trên mặt thân phận thì không thể bì được với Kỷ Uyển Ninh đã ngồi vững hậu vị.

Tống Dật ngủ lại Vũ Đồng viện năm đêm liên tiếp, đây là chuyện chưa từng có trước đây, mặc dù hắn không cự tuyệt nữ sắc, nhưng ở trong phủ, cũng là người công bằng. Đôi khi nán lại ngủ hai đêm liên tục tại một nơi đã là điều khó có được, chứ chưa nói mới vào phủ đã sủng thành như vậy, thật sự là điều rất hiếm thấy.

Sau khi Lâm thị tiễn Tống Dật đi, Tống Ngọc Tịch cũng đứng dậy, hôm nay nàng mặc một bộ áo ngắn vạt tỳ bà dệt Vân Phi Trang Hoa[1] màu hồng cánh sen, đây là vải mà Kỷ Hành mang đến vào lễ mừng năm mới, được Cam ma ma mang đi đặt may ở phường thêu Uyển Bình. Thời điểm Liễu Bình đại náo Nguyệt Dao Uyển, bộ xiêm y này còn chưa cầm về, nên mới giữ được. Tống Ngọc Tịch vừa tới Tống gia, lão phu nhân hôm qua đã đưa sang một ít xiêm y có sẵn, cũng có nói đã để tú nương gấp gáp chế tạo xiêm y mới rồi. Hôm nay nàng chải búi tóc bách hợp kế, gài thúy hoa trâm điểm vàng, hai tai đeo bông tai hình tròn màu thạch lựu oánh nhuận, tươi tắn xinh đẹp, lịch sự tao nhã hợp lòng người, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt thế, cách ăn mặc bình thường cũng không hề làm tổn hại dung mạo khuynh thành một chút nào.

[1] Vân Phi Trang Hoa: một kiểu dệt lụa hoa của Nam Kinh

Nhìn thấy nữ nhi, Lâm thị hiếm khi nở nụ cười, mấy ngày này Tống Dật luôn ở chỗ nàng, cho nên ngoại trừ tới thỉnh an với Tống Dật thì thời gian còn lại Tống Ngọc Tịch vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng của mình. Lục Hoàn cùng Lưu Nhi đứng ngoài cửa trông coi, bên trong có Triêu Nhan cùng Trương ma ma hầu hạ.

"Đợi tí nữa, đích mẫu của con sẽ truyền chúng ta đi qua, trong phủ có nhiều thiếp thất, có thể nương không chăm sóc con được, con phải cẩn thận một chút. Hiện trong Tống gia tính cả con chắc hẳn có năm vị tiểu thư sáu vị công tử, bọn họ đều đọc sách ở ngoại viện, còn năm vị tiểu thư hôm nay con sẽ gặp mặt. Đích tiểu thư là Tống Ngọc Thiền, nàng là đích trưởng nữ, là tiểu thư địa vị cao nhất trong phủ, nghe nói cũng rất có tài hoa, Nhị tiểu thư là Tống Ngọc Hàn, do Tam di nương sở sinh, Ngũ tiểu thư tên Tống Ngọc Mộng, do Tứ di nương sở sinh, con đứng thứ bảy, phía dưới còn một Bát tiểu thư, năm nay mới chín tuổi, tên Tống Ngọc Chiêu, cũng là Tứ di nương sở sinh. Nếu con yêu thích những tỷ muội này, thì liền kết giao, nếu không yêu thích thì cũng không cần miễn cưỡng. Đối với các nàng mà nói chúng ta chính là kẻ nửa đường chen ngang, nên việc các nàng có thành kiến với chúng ta là điều tất nhiên, con đã hiểu chưa?"

Lâm thị dặn dò Tống Ngọc Tịch tỉ mỉ cẩn thận, Tống Ngọc Tịch chăm chú lắng nghe, mặc dù đạo lý này nàng đều hiểu, thế nhưng nàng vẫn rất thích nghe Lâm thị lải nhải dặn dò như vậy.

"Ca ca con Kỷ Hành cũng đã đến kinh thành, hắn sẽ tham gia khoa cử mùa xuân, hắn sẽ ở khách điếm Xuân Hỉ trong kinh thành, ta đã nói qua chuyện này với cha con, ông cũng cho phép chúng ta thỉnh thoảng gặp hắn. Ca ca con từ nay sẽ một lòng khổ học, không thể cùng Diệp Thanh buôn bán, đối với thanh danh của hắn cũng sẽ không tốt, lại chậm trễ việc đọc sách của hắn, cho nên ta nghĩ không biết có thể mở cửa hàng bên ngoài, kiếm chút thu nhập hay không. Cũng giúp cho cuộc sống trong phủ của chúng ta khá giả một chút, còn có thể giúp ca ca con sống thoải mái một chút."

Lâm thị vẫn đang tiếp tục nói, Tống Ngọc Tịch gật đầu lắng nghe, đúng lúc này, Cam ma ma ở bên ngoài truyền lời, nói phu nhân muốn di nương và tiểu thư đi qua, gặp mặt các di nương và tiểu thư khác trong phủ.

Tống Ngọc Tịch và Lâm thị hai người liếc nhìn nhau, Lâm thị hạ mắt nói ra bên ngoài: "Đã biết."

Lâm thị vỗ vỗ mu bàn tay của Tống Ngọc Tịch, sau đó bước vào gian trong, để Triêu Nhân cùng Trương ma ma thay y phục, nàng mặc một bộ màu trắng thuần khiết, đoan trang thanh nhã, giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã, hai mẹ con dắt tay rời khỏi Vũ Đồng viện, đi đến chủ viện.

Tống Ngọc Tịch dẫn đầu đi vào, nhìn thấy cảnh tượng khá hoành tráng. Kỷ Lan ngồi ở giữa, hai bên mỗi bên có bốn người hoàn phì yến sầu [2] đang ngồi, mỗi người một vẻ đều là mỹ nhân có nét đẹp riêng. Nhìn dung mạo của mấy di nương, Tống Ngọc Tịch liền biết con mắt thưởng thức của Tống Dật không tệ, hoàn toàn không có người nào là có nhan sắc tầm thường, ngay cả Kỷ Lan cũng vậy, nhìn thế nào cũng là mỹ nhân trong mỹ nhân hết.

[2] hoàn phì yến sầu: Ý miêu tả vẻ đẹp của nhị đại mỹ nhân trong lịch sử, nhưng lại đối nghịch với nhau về hình thể. Triệu Phi Yến nổi tiếng thiên hạ bởi sắc đẹp và vóc dáng mong manh, nhẹ nhàng tựa chim yến. Vẻ đẹp hao gầy khiến nàng có thể uyển chuyển như bay lượn trong từng điệu múa, nên được gọi là Phi Yến. Trái lại với vóc dáng mỏng manh, thon thả đó, Dương Hoàn (Dương Quý Phi) lại khiến hoa phải thẹn bởi vẻ đẹp đầy đặn, ngực nở đẫy đà, thân hình mập mạp, có thể ví như “khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang”. Đó là hai quan niệm về vẻ đẹp của người phụ nữ hoàn toàn khác nhau về hình thể và vào từng triều đại khác nhau. Tuy vậy, những vẻ đẹp đó đều được xếp vào “tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ". Nên "hoàn phì yến sầu" được dùng chỉ có nhiều mỹ nhân mỗi người một vẻ yểu điệu, mong manh, đẫy đà đủ cả.

"Bái kiến mẫu thân." Tống Ngọc Tịch không chút nào luống cuống, đi đến trước mặt Kỷ Lan, nhẹ nhàng hành lễ, bộ quần áo mới màu hồng cánh sen đem vẻ đẹp thuần khiết vốn có trong độ tuổi của nàng hiển lộ ra, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành có bảy tám phần giống Lâm thị khiến Kỷ Lan nhìn vào đã thấy chán ghét, có thể tưởng tượng được, về sau cũng sẽ trở thành một con hồ ly tinh mê hoặc nam nhân.

Kỷ Lan hừ lạnh một tiếng không đáp lại, càng không để ý tới Lâm thị đang quỳ ở sau lưng Tống Ngọc Tịch, khí định thần nhàn [3] mà để cho các nàng quỳ, còn mình thì thong thả ngồi uống trà. Tông Ngọc Tịch cũng không nôn nóng, quỳ thì cũng đã quỳ rồi, mắt mũi nhìn tâm, sở trưởng "lão tăng nhập định"[4] của nàng ở đây được thi triển triệt để.

[3] khí định thần nhàn: dáng vẻ nhàn nhã, tự nhiên

[4] lão tăng nhập định: giống như cao tăng ngồi thiền, tập trung tinh thần không để bị phân tâm bởi yếu tố bên ngoài, miêu tả người ngồi lặng yên.

Mà ở bên cạnh, tám vị di nương đang đánh giá hai mẹ con mới vào phủ này. Tống Ngọc Tịch còn tốt vì không phải địch nhân trực tiếp của các nàng, thế nhưng Lâm thị lại khác, nữ nhân tầm tuổi này lại đã từng trải qua sinh đẻ mà vẫn vô cùng tao nhã, đây chính là một uy hiếp lớn đối với các nàng.

Một phụ nhân xinh đẹp kiều diễm như hoa đứng lên từ chỗ ngồi, nhiệt tình đỡ Tống Ngọc Tịch và Lâm thị đứng lên, nói:

"Phu nhân cũng thật là, tiểu thư cùng muội muội mảnh mai như vậy, làm sao lại cứ bắt quỳ mãi được, cũng không sợ gia chúng ta đau lòng sao. Mau mau đứng dậy, phu nhân của chúng ta cũng không phải là người nghiêm khắc đâu."

Kỷ Lan đặt chén trà xuống, lạnh lùng nói: "Tứ di nương, ngược lại ta cũng không biết ngươi là một người biết thương hương tiếc ngọc."

Hóa ra đây chính là Tứ di nương, người ngay dưới mí mắt của Kỷ Lan mà có thể bình an sinh ra hai nữ nhi, đúng là một mỹ nhân khéo léo, giọng nói mềm mại đặc trưng của vùng Giang Nam, khiến người thư thái, chỉ thấy nàng cười cười, nhưng lại không hề để ý đến Kỷ Lan, trực tiếp đỡ hai người đứng lên, nói:

"Ta vốn là người thương hương tiếc ngọc, phu nhân lại không có nhìn ra sao? Ôi, nhìn vị thất tiểu thư này, phẩm hạnh quả nhiên xuất sắc giống như Cửu di nương, tướng mạo như vậy quả nhiên khiến người hâm mộ nha. Muội muội mau nói cho ta biết, ngươi làm thế nào mà sinh ra được một tiểu thư có đường nét rõ ràng như vậy?"

Từ trước đến nay Tứ di nương nói chuyện như rót mật, mấy di nương ngồi đây ai cũng đều biết rõ, có hai người nở nụ cười phụ họa nàng ta mấy tiếng, hai người thì khinh thường hừ lạnh, còn hai người còn lại thì trầm tĩnh không nói.

Tống Ngọc Tịch nhìn quanh một vòng, liền hiểu một chút cục diện hiện nay của hậu viện, Tứ di nương hẳn là...người được sủng nhất. Hai người cười phụ họa bà ta có lẽ cùng một nhóm với bà ta, còn người hừ lạnh hẳn là phụ thuộc vào Kỷ Lan, còn hai người trầm mặc không nói có lẽ là trung lập.

Lâm thị dịu dàng cười cười: "Đa tạ Tứ di nương khen tặng, Thất tiểu thư thiên sinh lệ chất, đây là giống lão gia, nào có phải do ta cơ chứ."

Mặc dù Lâm thị vào phủ muộn, xếp hàng thứ chín, thế nhưng nói cho cùng nàng cũng là người nhiều tuổi, chỉ nhỏ hơn Kỷ Lan hai tuổi, đối với những chuyện vụn vặt ở hậu trách, mặc dù không tự mình trải qua, nhưng cũng không hề quá lạ lẫm, đương nhiên trả lời cũng có cách thức đàng hoàng.

Tứ di nương nở nụ cười như chuông ngân, nói: "Cửu di nương thật là một người tuyệt vời, chẳng trách có thể mê hoặc lão gia đến thần hồn điên đảo, liên tiếp năm ngày sủng hạnh không suy, không biết muội muội có phương pháp gì, ở đây cũng không có người ngoài, đều là tỷ muội trong nhà, ngươi chia sẻ với chúng ta đi, tỷ muội chúng ta đồng lòng, hợp lực hầu hạ lão gia cho tốt, vậy thì còn gì tốt hơn nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.