Năm Tháng Cùng Em Đi Qua

Chương 20: “ Mami Con Nhớ Mami Lắm”




“ Cậu ngồi đi!”Bà Lý ăn mặc chỉnh chu, ngồi trong một quán cafe gần công ty Phương Chính.

Phương Chính vội vàng đi tới, một thân tây trang lịch sự khẽ cúi chào, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện.“ Để bác phải đợi lâu, con xin lỗi”Ly cafe đã hơi nguội, anh đoán bà cũng đã đợi lâu, Cuộc họp kéo dài gần 2 tiếng, ra ngoài thư ký mới thông báo cho anh.

Nghe xong Phương Chính thoáng giật mình, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được lý do.Bà Lý ung dung nhìn người trước mặt, đánh giá, không còn vẻ non nớt chàng thanh niên 17 tuổi, làm da ngăm đen hơn, cũng đủ hiểu bao năm qua để có được thành tích này, cậu đã bỏ ra rất nhiều công sức..“ Hôm nay tôi gặp cậu trước hết là muốn nói lời xin lỗi cậu chuyện năm xưa, tôi và con bé không suy xét rõ tình hình đã đổ oan cho cậu.

Xin lỗi cậu”Phương Chính hơi bất ngờ, thoáng giật mình nhìn bà Lý.“ Nhưng Phương Chính, chuyện cũng đã qua bao năm rồi, vì sao cậu còn quay về đảo lộn cuộc sống của con bé, mỗi buổi sáng thức dậy đọc được tin tức không hay về con bé, tôi đều rất lo lắng.”“ Tôi không biết cậu muốn gì? Muốn trả thù nó hay sao? Bao năm qua nó sống trong sự dằn vặn bản thân vẫn chưa đủ hay sao”Phương Chính nhìn thấy khéo mắt bà long lanh, cậu cũng không dấu được cảm xúc, cúi xuống đau lòng.

Không khí lại rơi vào yên lặng.Anh hít một hơi thật sâu, nhìn bà chậm rãi nói.“ Bác gái, cháu thừa nhận đã từng rất hận cô ấy.

Hận cô ấy không tin tưởng cháu, hận bác và cô ấy coi thường cháu.

Nhưng mà bao năm qua, cháu cũng chưa từng quên cô ấy.”“ Lần này trở về cháu đã suy nghĩ rất kỹ, cháu muốn bù đăp lại khoảng thời gian ấy, muốn bên cạnh cô ấy, mong bác hãy đồng ý.”“ Con bé lựa chọn đi du học, không phải vì muốn cắt đứt với cậu sao, tôi cũng nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất cho nó.

Chuyện của cậu và nó tôi sẽ không đồng ý, mong cậu đừng làm phiền con gái tôi nữa.”Bà Lý nói xong, dứt khoát cầm túi xách đứng lên“ Đó là vì cô ấy muốn trốn tránh mà thôi, nếu cô ấy không còn yêu cháu đã không như vậy ngần ấy năm, nếu cô ấy không còn yêu cháu thì đã chấp nhận Tống Hạo từ lâu rồi.

Con tin bác là người hiểu cô ấy nhất.”Tay bà Lý run run, bước chân khựng lại“ Mong bác tin tưởng cháu, cháu sẽ bù đắp lại bảy năm ấy, sẽ khiến cô ấy thật hạnh phúc”……………………….Lý Thư Di đang đắp mặt nạ, thì bà Lý xuất hiện.“ Mẹ, mẹ tự qua đây sao? Có việc gì mẹ gọi con qua cũng được, dạo này con đang rảnh”“ Không sao, mẹ có việc gần đây, công việc của con giải quyết xong chưa? Thủ tục nhập học bên kia thế nào?”“ Con đã lo liệu xong hết rồi, tí con qua chỗ anh Tống Hạo bàn nốt chút chuyện, đầu tháng sau là có thể bay rồi”Bà Lý gật đầu, nhìn con gái tâm trạng có vẻ không tệ cũng thấy thoải mái hơn“ Chuyện đứa bé kia con định giải quyết thế nào?”Lý Thư Di thoáng qua chút do dự“ Con sẽ không giải thích nữa, dù sao mọi người cũng đã nghĩ vậy, con cũng sắp đi du học rồi, chuyện này không quan trọng phải giải thích nữa.

Con bé rất đang yêu, con không muốn làm tổn thương nó.

Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, con ổn mà”Tiếng chuông cưa đột nhiên vang lên, Lý Thư Di nhìn thấy Tiểu Thỏ và bà Vu đang đứng ngoài.Cô hơi do dự, nhưng vẫn quyết định mở cửa“ Mami, con nhớ mami lắm”Tiểu thỏ xà vào lòng cô, nũng nịu, bà Vu mang vẻ mặt áy náy đứng ngoài“ Xin lỗi con, gây phiền toái cho con rồi, nhưng tiểu thỏ mấy hôm nay cứ nháo lên đòi gặp con, bà đã khuyện ngăn nhiều rồi nhưng không được, mới mang nó tới đây như thế này”Thư Di nhìn cô bé trong lòng, nở nụ cười, mời bà Vu vào nhà.

Bà Lý nhìn thấy đứa nhỏ trên tay Thư Di cũng ra, bất giác thở dài “ Ai bảo con bé này tính thương người, lại thích trẻ con như vậy, bị cậu ta lợi dụng là đúng rồi”“ Chào bà, tôi là bà ngoại của Tiểu Thỏ, thời gian qua đã làm ảnh hưởng tới Thư Di, tôi thật xin lỗi”“ Không có gì, trẻ con không có lỗi, bà đừng khách sáo”Hai người phụ nữ chào hỏi nhau, một người xuất thân thôn quê lam lũ bao năm, một người là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhưng lại trò chuyện rất hợp.

Quan trọng nhất là Tiểu thỏ rất đáng yêu.

Bà Lý mới đầu còn e dè, nhưng sau đó càng ngày càng thích con bé, cứ bế vào lòng cưng nựng.Lâu rồi cô mới thấy mẹ cô vui như vậy.

Trưa hôm ấy, bữa cơm trở nên náo nhiệt đông vui, Lý Thư Di thi thoảng sẽ nhìn đến mẹ mình đang gắp thức ăn, dỗ tiểu thỏ ăn mà nở nụ cười vui vẻ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.