“Nhạc đạo hữu khách khí rồi.” Tần Thái Sơ cười giả lả.
Nhạc Chí đứng thẳng dậy, thấy rõ vẻ mất kiên nhẫn trên gương mặt y.
Quấy rầy phút riêng tư của đôi lứa là việc rất thiếu đạo đức, hắn không dám quá trớn, vội vàng cáo từ: “Khắc xuân ngắn ngủi, tại hạ không làm phiền nữa.”
“Dược đồng, hai ta lâu rồi không gặp, đi vội thế làm gì?” Diệp Quang Kỷ nói, “Không bằng…”
Tần Thái Sơ lại nhéo mạnh eo gã. Nhạc Chí ngẩng đầu vu vơ nhìn trời.
Trời xanh mây trắng, quả là ngày lành.
Diệp Quang Kỷ đang nói thì ngừng bặt, Nhạc Chí mau chóng quay người chuồn êm.
Đi được một quãng, hắn quay đầu nhìn thì thấy cửa gian nhà lung lay sắp đổ kia tự động khép lại.
Chuyện gì xảy ra bên trong, thật không dám đoán, cũng không dám nghĩ.
Nhạc Chí vừa tủm tỉm cười vừa rời khỏi Bách Thảo Viên, trong lòng lại ranh mãnh nghĩ, không biết lúc chạng vạng gã già đó sẽ đứng mà đến, hay là nằm mà đến.
Nhạc Chí rảo bước dạo quanh U Thảo Tông.
Năm đó hắn đã sống lại ở nơi đây, tiếc là sau khi Tất Cảnh đến, toàn bộ tâm trí của hắn đều dồn vào y, nên không dành nhiều sự chú ý cho nơi mình đã cư ngụ suốt vài chục năm này.
Nhưng dù ít dù nhiều, cảm tình vẫn luôn tồn tại, Nhạc Chí rảo bước vòng quanh, nào cỏ nào cây, nào hoa nào lá, thứ nào hắn cũng khắc ghi vào lòng.
Thoáng chốc đã đến chạng vạng.
Hắn đi đến sảnh tiếp khách.
Khách khứa đã tề tựu chật ních sảnh.
Việc kết đạo lữ trong giới Tu Chân có thể vì tình yêu, cũng có khi chỉ vì hỗ trợ tu luyện. Nói chung, hiếm có tu giả tổ chức hôn lễ rình rang như đám cưới của người thường.
Vậy mà Diệp Quang Kỷ và Tần Thái Sơ lại tổ chức linh đình thế này, xem ra tình cảm của hai vị này rất thắm thiết.
Nhạc Chí tìm một góc rồi ngồi xuống, bàn này chỉ có mình hắn.
Dựa theo quy củ của người thường, khi chủ tiệc xuất hiện mới khai tiệc.
Lúc khai tiệc, chỉ có một mình Tần Thái Sơ đến, người nọ cười toe toét, làm mọi người ai nấy há hốc mồm kinh ngạc.
Tần Thái Sơ của Tiêu Dao Tiên Tông tuy nổi tiếng dễ gần thân thiện, nhưng cũng rất ít khi cười thoải mái như thế, quả là hỉ sự đến nhà có khác.
Y nâng chén rượu đến trước mặt Nhạc Chí, hắn cũng nâng chén, cười nói: “Chúc mừng.”
“Đa tạ.”
Tần Thái Sơ cùng hắn nâng chén, ngửa đầu uống cạn.
Nhạc Chí không muốn thất lễ, nhưng mà rượu thì…
Y nhìn hắn, hắn cười bẽn lẽn, rồi uống một hơi cạn sạch.
Sau khi Tần Thái Sơ đi khỏi, chỉ còn Nhạc Chí ngồi một mình trong góc, gương mặt trắng nõn từ từ ửng hồng, cũng may rượu này khá nhẹ, ý thức của hắn vẫn còn, chỉ là cảnh vật trước mắt hơi nhòa đi.
Sắc trời tối dần, giữa phòng bừng sáng ánh nến.
Một tiếng chuông xa xưa ngân lên, Nhạc Chí híp mắt nhìn, thấy Diệp Quang Kỷ và Tần Thái Sơ cùng vận áo cưới đỏ thắm, dắt tay nhau đi đến.
Ngoại hình cả hai trời sinh đã rất xuất sắc, trông cực kỳ xứng đôi. Diệp Quang Kỷ ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang, chỉ là Nhạc Chí nhìn thế nào cũng thấy dáng đi của gã khá quái dị. ngôn tình hài
Người Tu Chân khi kết thân chỉ bái thiên địa.
Trên ghế chủ tọa không có người ngồi, mà thờ phụng bài vị thiên địa.
Tu Chân vốn là thuận theo Thiên đạo, cầu trường sinh, phải một lòng tôn kính đất trời.
Người phàm còn thờ thiên địa, huống hồ là người Tu Chân.
Người ngồi trên ghế thứ vị là Đường Kỳ Chân nhân.
Nhạc Chí nhìn xuyên qua biển người chen chúc thì thấy được ngài. Ngài vận một bộ đạo bào trắng, gương mặt thản nhiên, không vương bụi trần.
Đường Kỳ Chân nhân như có cảm ứng, cũng nhìn về phía này, ánh mắt lướt trên người hắn vẫn thanh lãnh như xưa.
Nhạc Chí mỉm cười đáp lễ, vậy mà trên gương mặt luôn hờ hững của Đường Kỳ Chân nhân lại hé một nụ cười, tuy rất mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhìn thấy.
Tiếng pháo cưới nổ vang, đám đông lập tức dậy sóng.
Một tiếng nhạc cao vút vang lên từ phía chân trời, ban đầu chỉ nghe văng vẳng loáng thoáng, rồi thanh âm du dương trầm bổng dần trở nên rõ ràng.
Mọi người từ từ lắng mình trong tiếng nhạc, như phiêu đãng giữa đất trời, linh khí ấm áp bủa vây lấy họ. Sau đó họ hòa theo tiếng nhạc kia lãng du khắp nơi, non sông vạn dặm, sóng biếc nghìn trùng, dường như đều hiện ra trước mặt.
Đang chìm đắm giữa cảnh đẹp nhân gian, một tiếng nhạc cao vút đưa mọi người về với hiện thực, lúc mở mắt ra, trong không trung đã ngập tràn cánh hoa bay bay.
Như lạc vào tiên cảnh.
Những cánh hoa tản mác từ từ tập hợp lại với nhau, rồi hóa thành bốn chữ.
Vĩnh kết đồng tâm.
Theo tiếng nhạc trầm thấp vãn dần, cánh hoa cũng từ từ tản ra, rơi xuống mặt đất, biến mất không chút vết tích.
Phía trên mây mù, một người cưỡi mây lướt gió đến, trong tay ôm một cây đàn tỳ bà, từ từ hạ xuống đất.
“Tần Thái Hòa cung chúc Tông chủ và Dược thần đại nhân vĩnh kết đồng tâm, ngày sau cùng nắm tay đăng tiên.”
Tần Thái Sơ đích thân nghênh đón, Diệp Quang Kỷ tránh sau lưng y, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thái Hòa.
“Tẩu tử, mắt ngài sao thế?” Tần Thái Hòa lo lắng nói.
Tẩu tử*?
*Tẩu tử: Vợ của anh trai, tức chị dâu, ở đây hiểu là “anh dâu”.
Sắc mặt Diệp Quang Kỷ đột ngột biến đổi, Tần Thái Sơ nắm chặt tay gã, ngăn không để gã lao lên dần cho Tần Thái Hòa một trận bõ ghét.
Mọi người dần dần đều biết thân phận của Tần Thái Hòa, người biết thì lên vấn an, không quen thì tò mò nhìn y và cây tỳ bà trong lòng, suy đoán gốc gác của nó.
Chỉ có Nhạc Chí vẫn ru rú trong góc, dõi theo những việc đó.
Hắn bỗng sinh lòng tò mò, không hiểu một tay ngang tàng như Diệp Quang Kỷ sao lại bị Tần Thái Sơ chinh phục? Hơn nữa lại còn chịu dưới cơ người ta.
Tần Thái Hòa vừa vào tiệc, trên trời lại có người cưỡi mây lướt đến.
Người mới đến toàn thân vận áo đen, tóc bạc như tuyết, gương mặt anh tuấn đẹp đẽ tuyệt vời.
Nhạc Chí ngẩng đầu nhìn theo mọi người, chờ đến lúc thấy rõ gương mặt người nọ thì sửng sốt.
“Đó là Yêu Chủ Tất Cảnh của Vạn Yêu Tông à?”
“Mái tóc bạc đó là như thế nào vậy?”
“Thế gian đồn đãi rất nhiều, có người nói là do tu luyện, cũng có người nói là do người thương đã vong mạng.”
“Yêu Chủ vốn nổi danh phong lưu, vậy xem ra lời người trước đáng tin hơn rồi.”
“Mấy trăm năm qua, Tất Cảnh vẫn một lòng tu luyện, người ngoài hiếm khi thấy được y, hôm nay y đến dự lễ, xem ra tiếng tăm của Tần Tông chủ và Diệp Dược thần cũng lớn quá nhỉ.”
“Nghe nói U Thảo Tông từng có ân với Yêu Chủ, có lẽ vì vậy mà đến chăng?”
Mọi người thảo luận sôi nổi.
Nhạc Chí nghe tiếng bàn luận kia, cúi đầu thật thấp.
Vị trí ngồi của Tất Cảnh là cạnh bên Đường Kỳ Chân nhân, cách hắn một đám đông người.
Tiếng nhạc lễ vang lên, Đường Kỳ Chân nhân dẫn Tần Thái Sơ và Diệp Quang Kỷ đến bái thiên địa, rồi lấy máu đầu tim của hai người lập khế ước.
Lễ lạc diễn ra một lúc, trời đã tối đen.
Sau khi bái thiên địa, dù Tần Thái Sơ đã kính rượu trước một lượt, nhưng Diệp Quang Kỷ không biết, vẫn kéo y đi kính rượu thêm một chập nữa.
Trên bàn tiệc, hai người cũng cười, vui, giận, mắng giống hệt người thường, bớt nhiều lễ nghĩa. Trong mắt mọi người, hai người kia không còn là Dược thần và Tông chủ nữa, mà chỉ là hai người bạn lữ bình thường.
Vui quá hóa buồn, Nhạc Chí vốn vì gã Diệp Quang Kỷ kia mà vui vẻ, nhưng nhìn một lúc, lòng chợt dâng lên một nỗi ưu thương.
Năm đó hắn cũng mong có ngày hắn và Tất Cảnh cũng được như thế, để người trong thiên hạ biết hai người bọn họ không chỉ là đạo lữ mà còn là phu thê.
Tiếc thay, kết quả lại là ảo tưởng thất bại, ân oán nan giải.
Mỗi lần uống rượu, Diệp Quang Kỷ đều che trước người Tần Thái Sơ, bảo hộ y phía sau gã, dường như muốn thể hiện khí phách nam tử Hán. Tần Thái Sơ cũng không phản đối, chỉ ngoan ngoãn đứng phía sau gã.
Thế nên, lúc đến chỗ Nhạc Chí, Diệp Quang Kỷ đã đứng không vững, bị Tần Thái Sơ ôm vào lòng, mặt mũi đỏ bừng động lòng người.
Gã híp mắt nhìn Nhạc Chí một lúc lâu mới nhận ra hắn, bèn đặt mông ngồi đối diện hắn.
“Thời gian trôi qua nhanh quá, đứa ngốc năm nào giờ đã thành tiên trưởng…” Diệp Quang Kỷ nấc lên, “Tu vi còn lợi hại hơn cả ta, chao ôi, thật là làm cho lão già này mất mặt quá.”
Nhạc Chí tự động bỏ qua mấy chữ “đứa ngốc”, cười nói: “Ngài cướp được mỹ nhân mới khiến người ta hâm mộ chứ.”
Diệp Quang Kỷ gật đầu, vươn tay muốn ôm mỹ nhân, mới nhận ra mình đang nằm trong ngực người ta, mắt lập tức trợn lên.
Tần Thái Sơ nhíu mày, đỡ gã ngồi thẳng dậy, gã duỗi hai tay, bèn ôm y vào lòng.
Nhạc Chí lấy từ trong lòng ra một cái chai, bên trong chỉ có một đan dược, đưa cho Diệp Quang Kỷ.
“Chúc mừng.”
Gã nhận lấy, mở chai nhìn thoáng qua, lập tức nhận ra đan dược kia.
Gã sửng sốt một chút, rồi lập tức phản ứng lại, đưa đan dược cho Tần Thái Sơ, cười hì hì nói: “Nương tử, đan dược này cho ngươi dùng.”
Tuy Tần Thái Sơ không rõ nguyên do, nhưng vẫn đoán được chút ít, đôi mắt đen như mực sáng lên, ẩn chứa nét cười.
Quả nhiên không hổ danh chủ nhân tông môn nhất phái, thật thông minh, Nhạc Chí nghĩ.
Lão Diệp Quang Kỷ này, sợ là không bao giờ trở mình được.
Diệp Quang Kỷ trả thù, rót cho Nhạc Chí rất nhiều rượu.
Rượu này khác với những loại rượu kia, gọi là “Nhất Nhật Túy”, tuy rượu nhạt, nhưng tu vi cao cũng sẽ say.
Có điều ở bàn tiệc, người bị Diệp Quang Kỷ trả đũa không chỉ có Nhạc Chí.
Có Tần Thái Hòa, có Tất Cảnh.
Diệp Quang Kỷ dựa vào Tần Thái Sơ rồi đi khỏi.
Khách khứa vui vẻ đủ, cũng từ từ tản đi.
Bụng Nhạc Chí căng đầy, lúc đứng dậy mới thấy đầu choáng váng, trời đất lắc lư, phải dựa vào vách tường đi về phía trước.
Hắn lần tới trước, bỗng đâm vào ngực một người.
Nhạc Chí ngây người, rồi cố đứng thẳng dậy, lùi khỏi người người nọ, nhưng hắn đứng không vững, bèn ngã phịch xuống đất.
Màn đêm mịt mùng, bóng cây rung động.
Hắn ngẩng đầu nhưng không thấy rõ diện mạo người kia.
Hắn không đứng dậy nổi, cứ ngồi ngơ ngác ở đó.
Người đó cũng ngồi xuống bên người hắn. Trên người y cũng nồng nặc mùi rượu.
Nhạc Chí nhắm mắt vận khí, tập trung loại trừ cảm giác căng bụng, chỉ là cơn say thì không thể loại bỏ được.
Rượu vào hại người!
Nhạc Chí dựa vào thân cây phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Người nọ dựa đầu vào vai hắn.
Hắn bị y dựa vào suýt không đứng lên được.
Người nọ bỗng vươn tay, ôm eo Nhạc Chí.
“Buông ra!” Hắn nhỏ giọng nói.
Mùi rượu trên người y phả vào mặt hắn, hắn nhíu mày, giơ tay muốn đẩy y ra.
“Nhạc Chí…”
Một giọng nói trầm trầm vang lên.
Đầu óc Nhạc Chí cố gắng xoay chuyển, hắn nói: “Hóa ra ngươi không phải là người câm à…”
“Nhạc Chí…”
“Hóa ra ngươi chỉ biết nói hai chữ à!” Hắn ghét bỏ nói.
Nhạc Chí quay đầu, đêm nay không có trăng, nên hắn không thấy rõ hình dáng người bên cạnh.
Hắn vươn tay, chọc chọc mặt người nọ.
“Có nghe được tiếng động lạ không?”
“Nhạc Chí…”
Người ngốc à?
Nhạc Chí mơ màng nghĩ, nghẹn một lúc lâu, nghẹn một hơi, cuối cùng đẩy người nọ ra, rồi lảo đảo đứng lên, đi về nơi có tiếng động lạ.
Hắn nghiêng ngả lảo đảo bò lên cửa sổ, tò mò ngẩng đầu lên trên cửa, nhìn vào bên trong.
Hai người đang điên loan đảo phượng trong phòng nhìn cái đầu bất chợt thò ra mà sững sờ.
Tần Thái Sơ vội phất tay, một cơn gió thổi qua.
Nhạc Chí mất thăng bằng ngã xuống.
Hắn sờ mông mình theo bản năng.
“Hả, không đau à?”
Dưới thân bỗng truyền lên tiếng rên, lúc này hắn mới phát hiện dưới thân mình có người đỡ.
Nhạc Chí chậm rãi bò xuống từ trên thân người nọ.
Rồi hắn nằm úp sấp xuống đất.
“Đến lượt ngươi nhìn đó.” Nhạc Chí đẩy người đang nằm kế bên mình.
“Nhìn cái gì?” Người đó hỏi.
Hóa ra y không phải chỉ nói được ba chữ.
Nhạc Chí cố nhớ lại mình đã nhìn thấy gì, nhưng làm cách nào cũng không nghĩ ra, hình như hắn cũng không thấy được gì.
“Để ta tự coi.” Người nọ nói xong, cũng bò lên.
Chỉ là thời gian rớt xuống còn nhanh hơn so với hắn.
Nhạc Chí bật cười ha hả.
“Ta thấy rồi.” Người đó nói.
Nhạc Chí trở mình, nằm ngửa lại, tò mò hỏi: “Thấy gì cơ?”
Bỗng có thứ gì đó mềm mại chạm vào môi hắn.
Môi răng quấn quýt.
Đầu óc Nhạc Chí càng lúc càng mơ hồ, giữa mông lung, dường như có người lôi kéo hắn ngồi dậy, rồi ôm lấy hắn vào lòng.
Người đó vẫn luôn nhỏ giọng thầm thì bên tai hắn lời gì đó.
Vẫn luôn lặp lại hai tiếng.
Nhạc Chí.
Nhạc Chí muốn hất tay đẩy y ra, nhưng lại không có sức.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Nhạc Chí nhận ra mình đang nằm trong phòng nghỉ cho khách, còn chuyện phát sinh tối qua thì hắn không nhớ rõ.
Lúc hắn mở cửa, đôi mắt bị ánh mặt trời rọi vào, chói đến không mở ra được.
Đầu vẫn còn choáng váng, hắn múc một chậu nước rửa mặt.
Đợi đến buổi chiều, lúc gặp Diệp Quang Kỷ, sắc mặt gã cực kỳ quái dị.
“Tối qua ngươi đã thấy gì?” Gã đen mặt chất vấn.
Nhạc Chí nghĩ nghĩ: “Thấy quá trời.”
Sắc mặt gã càng lúc càng kém, uy hiếp nói: “Không được nói ra.”
“Không cho nói gì cơ?” Hắn lờ mờ hỏi.
Sắc mặt Diệp Quang Kỷ biến đổi nhanh như chớp, rõ ràng một khắc trước rất kém, sau đó bỗng đỏ rực lên.
“Tại ngày thường nương tử rất vất vả, nên tối qua ta để y làm một lần.” Diệp Quang Kỷ nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho y ở trên.”
Hắn mở to hai mắt: “Hổng phải ngài ấy vẫn luôn ở trên sao?”
Diệp Quang Kỷ giận bung nóc, Nhạc Chí chạy trối chết.
Tần Thái Sơ nhìn hai người kia tấu hài, nhỏ giọng thì thầm: “Công dụng của Nhất Nhật Túy là, chuyện xảy ra sau khi say rượu thì ngày hôm sau sẽ không nhớ rõ.”
Y lần đầu tiên nghiêm túc tự hỏi mình sao thế.
Chẳng lẽ y lại thích gã ngốc đó à?
Hôn sự đã thành, khách cũng tan.
Nhạc Chí dạo một vòng quanh U Thảo Tông, lúc này hắn đi đến rừng Bích Tần sau núi Bách Thảo Viên.
Trăm năm đã qua, rừng Bích Tần vẫn không thay đổi gì.
Một cơn gió thổi qua, có tiếng lá cây rơi rụng xạc xào.
Nhạc Chí thấy băng ghế đá dài kia đã phủ kín bụi.
Hắn rút trong lòng ra một chiếc khăn tay, lau bụi trên mặt ghế rồi ngồi xuống.
Hắn ngồi trong rừng Bích Tần nửa ngày, cảm thụ gió nhẹ trong núi, chim hót trên cao.
Cực kỳ thích ý, nhưng lại như thiếu gì đó.
Nhạc Chí đi khỏi, bóng áo trắng dần biến mất trong rừng.
Ở một hướng khác, một người vận áo đen đi đến, y nhìn chiếc ghế không vương bụi kia, ngẩn người một lúc.
Rồi y ngồi xuống.
Y nhắm mắt lại, trong không khí như phiêu đãng mùi hương nhàn nhạt, cực kỳ quen thuộc.
Một cơn gió lớn thổi qua.
Mùi hương đó biến mất tăm mất tích, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tất Cảnh ngồi trên ghế đá, nhắm mắt.
Trong đầu y lập tức hiện lên rất nhiều đoạn ngắn, cuối cùng hóa thành một hơi thở ấm áp.
Linh khí trong rừng Bích Tần dần dần vây lấy y, bị linh căn hấp thụ, hóa thành chân khí trong cơ thể.
Tận tình, cả đời này chỉ chung thủy với người nọ, mỗi lần động tình, y sẽ lĩnh ngộ.
Nhạc Chí lang thang trong U Thảo Tông hai ngày, rồi không muốn nhìn cặp phu phu kia ngày ngày ân ái nữa, bèn cáo biệt Diệp Quang Kỷ.
Lúc ra khỏi U Thảo Tông, hắn vẫn còn hơi hoang mang.
Bỗng từ phía sau vang lên tiếng đàn tỳ bà.
Như tiếng nhạc tiên vương vấn bên tai, vang vọng mãi không ngừng.
Nhạc Chí quay đầu nhìn lại, phía sau là núi cao chập chùng.
Hắn hướng vào hư không, cười nói: “Đa tạ khúc tiễn đưa của Thái Hòa Chân nhân.”
Không người đáp lại.
Nhạc Chí quay người đi.
Hắn nên đi đâu đây?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có núi Tiểu Trọng.
Lúc Nhạc Chí vừa bước vào núi Tiểu Trọng, cây cối bốn phía rào rạt vang lên.
Chỉ một lát sau, trên cái cây gần Nhạc Chí nhất, một ông lão tóc bạc hiện ra.
Bô Lão Trên Cây già đi rất nhiều, gương mặt già nua kia nhăn lại.
Lão kích động nhìn Nhạc Chí, chớp một cái, đã đáp xuống bên người hắn, tứ chi bám lấy hắn như bám vào cây.
“Nhạc lão đệ, ngươi bỏ ta ở lại trên núi một mình, đáng thương biết bao.” Lão già nói mà nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhạc Chí an ủi một lúc lâu, lão mới đu lại lên cây.
“Lâm Vô Tranh đâu?” Hắn hỏi.
Sắc mặt Bô Lão Trên Cây tối sầm, lão dẫn Nhạc Chí lên núi, chỉ cho hắn thấy một gò đất.
“Căn cốt của nó không tồi, nhưng không người chỉ dẫn, nên dẫu rất nỗ lực nhưng tu vi cũng chỉ đạt đến Trúc Cơ, chỉ sống được trăm năm.” Bô Lão Trên Cây buồn bã, “Các ngươi là người xấu, chỉ biết bỏ rơi lão già này, Nhạc lão đệ đi, A Hoa cũng đi, rồi cả tiểu tử thúi cũng đi mất.”
Thọ nguyên của Lâm Vô Tranh hết rồi ư?
Người tu tiên là thế, tu vi càng cao, thọ nguyên càng dài, cũng nhìn quen sinh tử, lâu dần cũng đạm nhiên.
Nhạc Chí an ủi lão, rồi cho lão nhiều đan dược, Bô Lão Trên Cây mới ngừng khóc, ăn đan dược như ăn kẹo.
Ngoài bế quan tu luyện ra, việc có thể làm mỗi ngày chỉ có câu cá, chăm hoa, trò chuyện với Bô Lão Trên Cây.
Ngày trôi qua nhanh.
Mãi đến một ngày kia, Bô Lão Trên Cây khoác một tay nải, bám vào một cây đại thụ bên cạnh Nhạc Chí.
Nhạc Chí chăm chú câu cá, chỉ liếc mắt nhìn lão, hỏi: “Lão muốn đi đâu?”
Lão xoa tay, kiên định nói: “Ta muốn đến Vạn Yêu Tông.”
Bô Lão Trên Cây vốn là Yêu linh, nguyện vọng đời này là trở thành Yêu tu, có thể tu luyện thành tiên giống như tu giả.
Tiếc là Yêu linh ở bên ngoài rất dễ gặp nguy hiểm, hơn nữa Yêu linh rất khó gia nhập Vạn Yêu Tông.
“Lão nghĩ kỹ rồi à?” Nhạc Chí nhàn nhạt hỏi.
“Nghĩ kỹ rồi. Chết già trong núi Tiểu Trọng này không phải là mong muốn của ta, không bằng cứ ra ngoài xem sao, dù có chết cũng không nuối tiếc.” Mái tóc bạc của Bô Lão Trên Cây bay phất phới, làm bộ mặt nhăn nheo lộ ra vẻ khát vọng.
Mấy năm gần đây, Bô Lão Trên Cây cảm nhận thọ nguyên của mình đã không còn nhiều, không bằng tranh thủ những ngày cuối cùng thử thời vận một phen. Nếu quả thật vô duyên thì đành chịu.
Cho dù phải chết, lúc xuống đất, lão cũng có thể khoe với A Hoa.
“Vạn Yêu Tông cách nơi này ngàn vạn dặm, bên dưới không có cây thì làm sao lão đi?” Nhạc Chí hỏi.
Bô Lão Trên Cây vốn là dây đằng hóa thành, quen ở trên cây, hơn nữa rất nhiều tu giả lùng bắt Yêu linh, lão cảm thấy bất an khi đáp đất, nên chưa bao giờ đáp đất hành tẩu.
Lão cắn chặt răng, bộ dạng liều chết không sờn, nhảy xuống đất.
Nhạc Chí nhìn lão một lúc, cuối cùng chỉ nói: “Bảo trọng.”
“Nhạc lão đệ, đệ cũng bảo trọng.” Bô Lão Trên Cây nói.
Rồi lão đi về phía chân núi.
Trên núi Tiểu Trọng chỉ còn một mình Nhạc Chí, quả là có hơi… cô tịch.
Hắn vịn cần câu, ngồi bên dòng suối nhỏ, rồi nhắm mắt lại, quanh thân bỗng xuất hiện ánh hào quang, vây lấy hắn bên trong.
Một lão Yêu linh như Bô Lão Trên Cây lên đường, sợ là chưa đến được Vạn Yêu Tông đã bị quẳng vào lò luyện đan.
Hắn phân tách thần hồn, phiêu lãng trên không, đi theo tung tích của lão.
Suốt đường đi, vì có Nhạc Chí che chở dọc đường nên dẫu lão gặp nhiều nguy nhưng không hiểm.
Đi đi dừng dừng, nhiều năm trôi qua, cuối cùng cũng đến được Vạn Yêu Tông.
Lúc đến Vạn Yêu Tông, quả nhiên bị chặn ngoài cửa.
Bô Lão Trên Cây đã biết trước, bèn xụ một mặt già bên ngoài động phủ Vạn Yêu Tông, ra vẻ đáng thương đứng trước cửa.
Nhạc Chí đứng sau lão.
Lão hít một hơi sâu, trên mặt tràn ngập ý chí chiến đấu, rồi tìm một chỗ phía trước động phủ Vạn Yêu Tông mà ngồi.
“Phải chi gặp được vị lão huynh đã vào Vạn Yêu Tông thì hay biết mấy.” Bô Lão Trên Cây lẩm bẩm, rồi góp nhặt một mớ cỏ khô làm giường.
Mỗi ngày lão sẽ quanh quẩn trước cửa, có khi sẽ giả vờ là Yêu tu, đi vào động phủ, nhưng nhanh chóng bị đuổi đi.
Mỗi lần như thế Nhạc Chí sẽ dìu lão một lần.
Nhạc Chí có khi cũng nghĩ, có nên giúp Bô Lão Trên Cây một tay hay không, nhưng nghĩ lại, hắn không thể hiện thân trước mắt Tất Cảnh, nên đành chịu, chỉ có thể mỗi ngày canh bên cạnh lão.
Một ngày nọ, Bô Lão Trên Cây lại đến cửa, chợt phát hiện cửa chính động phủ đã đóng lại.
Lão nhăn mặt hỏi thăm, mới biết Yêu Chủ đã bế quan, mà lần bế quan này rất quan trọng, nên phải đóng cửa chính giới Yêu tu, để ngăn cách Nhân tu và Ma tu ngoài cửa.
Tình huống thế này, có vẻ như Tất Cảnh sắp lịch kiếp.
Người nào trải qua chín chín tám mốt trận Lôi kiếp, có thể đăng tiên.
Nhạc Chí nhìn chằm chằm cổng chính, suy nghĩ bay xa.