Nhạc Chí lẳng lặng nhìn Kỷ Nhược, nhìn một lúc lâu, đột nhiên cười khẽ: “Cô là đồ đại ngốc.”
Nói xong, hắn bèn đưa viên đan dược đến bên miệng Kỷ Nhược, bi thương trong mắt nàng dần tan, rầu rầu nhìn hắn, mở miệng ngậm lấy nó.
Kỷ Nhược nhai hai lần, rồi nuốt nó vào.
“Vừa ngốc vừa lười, Mục Sân thật đáng thương.” Hắn nói như cảm thán. truyện kiếm hiệp hay
“Được bà mi thích thì đáng thương chỗ nào hả?” Cô nàng trừng mắt nhìn hắn.
Ánh sáng Thần mộc chiếu lan đến bên người Nhạc Chí, linh khí cuồn cuộn không ngừng vây lấy họ.
Một lồng khí bao bọc lấy Nhạc Chí, sau đó tách khỏi mặt đất, nâng hắn lên không trung.
Kỷ Nhược cũng hệt như thế.
Ban đầu Nhạc Chí còn có thể thấy Kỷ Nhược, trông cô nàng cực kỳ hoảng hốt, hắn trấn an: “Thời cơ đã đến, tranh thủ bồi bổ đan nguyên đi.”
Cô gái hoang mang nhìn hắn. Dường như mỗi lồng khí là một không gian độc lập, có lẽ nàng không nghe được lời hắn.
Nhạc Chí không nói nữa, chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Kỷ Nhược cũng cười tươi rói nhìn hắn.
Rồi sau đó, không thấy được cảnh bên ngoài nữa.
Nhạc Chí ngồi bên trong, thả lỏng linh căn, chậm rãi hấp thu linh khí vào căn cốt.
Bỗng một vầng hào quang không biết từ đâu xuất hiện, bao lấy hắn bên trong.
Nhạc Chí ngẩng lên, thấy một luồng ánh sáng từ khoảng không trên đỉnh đầu rọi xuống, cao tít vòi vọi. Khi ánh sáng bao phủ lấy Nhạc Chí, hắn cảm thấy chân khí quanh mình càng lúc càng nồng đậm, thân thể dần nhẹ hẫng, mọi trói buộc như tan biến mất.
Đây mới thật sự là ánh sáng Thần mộc.
Nhạc Chí chợt nhận ra, rồi nhắm mắt lại, tĩnh tâm tu luyện.
Hắn cảm thấy thần hồn mình như đang từ trong cơ thể tách ra ngoài, lửng lơ trong không gian của Thần mộc, lãng đãng nơi phương Bắc, phiêu du khắp Cửu châu Bát hoang.
Suốt dọc đường bay, những cảnh vật hắn trông thấy dường như không phải là ảo giác.
Nào là núi cao sừng sững, hồ nước xanh trong, nào là dân cư tấp nập, tông môn phồn thịnh, còn có cỏ non xanh rờn, lá hoa kỳ dị, con nít khóc la, thứ nào cũng sống động như thật.
Nhạc Chí không biết mình đã du lãng bao lâu, dường như đã qua mấy trăm hay ngàn năm, lại như chỉ trong nháy mắt.
Thần hồn hắn đột nhiên ngừng bước trước một động phủ.
Đây là lần đầu tiên hắn đứng trên mặt đất, lửng lơ phiêu bồng trong hư không quá lâu, lúc đứng trên mặt đất lại thấy không được tự nhiên, hắn hoang mang nhìn khắp xung quanh.
Nơi xa lạ này lại gợi lên cảm giác thân thuộc.
Đây là đâu?
Nhạc Chí nghĩ mãi mà không nhớ ra, hắn mờ mịt đứng ở cửa, nhìn người ta lướt qua cạnh hắn, lại như không nhìn thấy hắn.
Mãi đến khi có người xuyên qua thân thể hắn, người nọ dừng lại một chút, nghi hoặc nhìn nơi hắn đứng.
Nhạc Chí thấy người đó, lòng chợt nôn nao, mở to mắt dõi theo.
Người đó dừng chân một chút, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Nhạc Chí không cam lòng, bèn đi theo người đó vào trong.
Rõ ràng chỉ là một tòa động phủ, nhưng bên trong ẩn giấu rất nhiều đình đài lầu các.
Nhìn hành lang uốn lượn gấp khúc quanh co, hắn chỉ cảm thấy đầu óc hoảng loạn, vội bám sát theo người kia.
Đi qua dãy hành lang ngoằn ngoèo uốn khúc, xuyên qua vài mảnh sân, lại không thấy người đó nữa.
Nhạc Chí nhìn bốn phía, chỉ thấy cổng vào của một khoảnh sân, bên ngoài sân là một hành lang dài, sau lưng hắn là một dãy phòng.
Đây là một khu nhà ở.
Hắn bước ra ngoài cổng sân, bỗng lọt vào một tòa đại điện xa hoa.
Chắc chắn trong điện này có người.
Nhạc Chí nhủ thầm, bèn bước lên bậc thang, đi vào trong điện.
Trong lư hương lượn lờ khói mỏng, hắn lại không ngửi thấy mùi hương khói.
Bên trong điện bày một bộ ghế gỗ lim, hắn đi đến, nhìn khắp nơi, lại chẳng thấy bóng người.
“Ai đó?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau, lúc nghe được giọng nói kia, Nhạc Chí sợ run người, thực không tầm thường.
Cái chân vừa định bước vào của hắn vội rút về, cẩn thận xoay người.
Vì cách một tấm rèm, hắn nhìn không rõ cảnh bên trong.
Bên trong có người, giọng nói vừa rồi phát ra từ trong đó.
Hắn chậm rãi đến gần rèm châu, nhưng không dám tiến thêm nữa.
“Cửu Ngọc?”
Người bên trong lại lên tiếng.
Cửu Ngọc ư? Nhạc Chí đứng bất động, vẻ mặt mờ mịt.
Phía trong rèm châu không có tiếng nói, một cơn gió thổi qua, chợt nghe một chuỗi âm thanh trong trẻo, ngân mãi không dứt.
Qua một lúc, tấm rèm bị vén lên.
Trước mắt Nhạc Chí đột nhiên xuất hiện một gương mặt, gương mặt kia đến gần quá, hắn mở to hai mắt, bất giác ngừng thở.
Đập vào mắt hắn là đôi tròng mắt đen như mực, đôi mắt kia quá lạnh nhạt, như thể không hề có cảm xúc.
Người nọ nhìn thoáng qua, rồi quay trở về.
Một mái đầu bạc phơ.
Qua một lúc sau, Nhạc Chí mới thở sâu một hơi, trái tim lại kịch liệt nảy lên.
Hắn trực tiếp xuyên qua rèm châu, không làm vang lên bất cứ tiếng động nào.
Người vừa nãy đang nằm trên giường, suối tóc bạc đổ xuống, mắt nhắm lại, gương mặt như ngọc, đẹp đẽ vô ngần.
Nhạc Chí sững sờ, chợt thấy người trước mặt hơi quen mắt.
Hắn ngơ ngác nhìn y một lúc lâu, bỗng nhận ra mình thật kỳ cục.
Hắn đi đến mép giường, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Mặt hồ xanh lam như tấm gương cổ, không một gợn sóng. Dương liễu rũ xuống đất, véo von đó đây vài tiếng chim lảnh lót.
Mãi đến lúc nghe tiếng động từ phía sau, hắn mới tỉnh táo lại.
Người nằm trên giường đã thiếp đi, chân mày nhăn lại, y đang rầm rì điều gì đó.
Hắn hơi tò mò, bèn đi về phía y, ngồi xổm xuống, cẩn thận lắng nghe tiếng nói.
Giọng nói rất trầm thấp, rất êm tai.
Hắn lắng nghe một lúc, mới nghe rõ những gì y nói.
“Nhạc Chí.”
Nhạc Chí ngồi trên nệm hương bồ, chống cằm tự vấn.
Hắn đã phiêu lãng trong hư không không biết bao lâu, lâu đến mức gần như quên mất mình là ai. Nhưng hắn cũng chưa từng băn khoăn gì, hiện nay nghĩ đến thì đầu óc đã trống rỗng.
Hắn chỉ nhớ tên của mình, sao người này lại gọi tên hắn chứ?
Không biết vì sao, trong lòng Nhạc Chí chợt nảy sinh một niềm vui nho nhỏ, hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm người đang say giấc, chợt cảm thấy cảnh này quen quá.
Hay là trước đây hắn cũng từng nhìn y giống như lúc này.
Ban đầu người nọ chỉ lầm rầm nho nhỏ, về sau lại càng lúc càng gấp gáp, giọng nói đó rơi vào lòng Nhạc Chí, có vẻ rất hoảng loạn.
Y đột ngột mở bừng mắt, đôi mắt đen thăm thẳm như hồ nước lâu năm, u tĩnh, thâm trầm, dường như còn lởn vởn sát khí.
Nhạc Chí bị dọa sợ, quay đầu né tránh theo bản năng, rồi sau đó mới nhận ra, y đâu có thấy hắn.
Sắc mặt y càng lúc càng u ám, đột nhiên y cất tiếng cười lạnh lẽo: “Đã tới rồi, còn ẩn nấp làm gì?”
Nhạc Chí mới vừa lấy lại bình tĩnh, chợt đâm hoảng sợ.
“Tâm ma thì cũng là ma quỷ, vậy mà không dám hiện thân à?”
Tâm ma ư?
Nhạc Chí quay đầu nhìn khắp nơi, hay là trong căn phòng này vẫn còn một kẻ vô hình nữa?
Vậy bộ dạng ngớ ngẩn vừa rồi của hắn đã bị thấy hết sao?
Hắn vội vàng đứng lên, chỉnh trang lại y phục đàng hoàng, dùng vẻ mặt thản nhiên dò xét xung quanh.
Chẳng có gì cả.
Lẽ nào vị “tâm ma” này còn trong suốt hơn cả hắn sao?
Nhạc Chí thầm suy đoán, người trên giường kia đột ngột đứng lên, đi ra ngoài.
Nhạc Chí tự động đi theo y.
Y đi lên một ngọn núi, hắn cũng đi theo.
Sau đó họ đến trước một tòa động phủ, động phủ trong động phủ là nơi địa linh tuyệt đỉnh.
Người nọ đi vào trong, hắn cũng vào theo.
Đi được một lát, phía trước mắt rộng mở sáng bừng, đó là một gốc cây ngô đồng tỏa ánh sáng rực rỡ.
Là Thần mộc ư? Ánh sáng Thần mộc sao?
Trong đầu Nhạc Chí đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức ngắn, hắn muốn đi lên phía trước, bỗng có thứ gì trói hắn lại.
Hắn cúi đầu thì thấy một sợi dây thừng đen đang cuốn lấy mình.
Hắn giãy giụa theo bản năng.
“Bổn tọa đã nương tay không tiêu diệt ngươi, dù gì thì ngươi cũng chỉ là tâm ma, giờ ngươi có trách thì hãy trách sao mình dám ở trong mộng của bổn tọa giả dạng người ấy.” Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh lẽo.
Một làn khí lạnh ập đến, Nhạc Chí càng vùng vẫy kịch liệt.
Người nọ đi từng bước một đến bên hắn. Tóc y bạc trắng như tuyết, sắc mặt lại hung tợn khủng bố.
“Đã bị trói vây rồi, sao còn không hiện thân?” Y châm chọc.
Sợi dây thừng đen tỏa ra một luồng khí bạo liệt. Luồng khí này là cương khí nguyên bản, Nhạc Chí vốn tu luyện đạo nhu hòa, rất khó chống đỡ.
Cương khí thiêu đốt trái tim Nhạc Chí từng chút một, nhìn sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng của y, hắn bỗng đâm sợ hãi, lại cảm thấy ấm ức.
Hắn dồn sức giãy thật mạnh, dây thừng rơi xuống đất, cảm giác bỏng cháy lập tức tan biến.
Người nọ đi đến nhặt dây thừng trên mặt đất lên, nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: “Tuy rằng ngu xuẩn nhưng cũng có tí năng lực, nếu trước khi ngươi chết muốn đi theo bổn tọa thì tùy.”
Y nói xong rồi xoay người đi đến dưới cây ngô đồng.
Nhạc Chí định đi lên phía trước, lại nhớ đến sợi dây thừng vừa nãy, lòng còn thấp thỏm lo sợ.
Hắn cắn cắn môi, rồi vẫn đi tới.
Người kia ngồi xuống dưới cây ngô đồng, thân hình nhoáng lên, đột nhiên hóa thành một con Phượng Hoàng lớn.
Phượng Hoàng lửa đỏ tọa dưới cây ngô đồng, trong mắt ngạo nghễ khí phách.
Cánh chim rực lửa kia kích thích mắt Nhạc Chí.
Con chim trước mặt trông rất quen mắt.
Phượng Hoàng đứng trên cây ngô đồng, nhắm mắt, ánh sáng Thần mộc phủ trên người nó.
Người trước mắt là Yêu tu, Nhạc Chí mơ hồ nhớ ra nếu Yêu tu hóa thành nguyên hình để tu luyện, tu vi sẽ nhanh chóng thăng tiến.
Phượng Hoàng đứng đó rất nhiều ngày, Nhạc Chí cũng ở cạnh nhìn y.
Mấy ngày sau, cây ngô đồng đột nhiên phát ra một vòng hào quang rực rỡ, trông như một ngọn lửa khổng lồ, nhưng không tỏa hơi nóng.
Phượng Hoàng tái sinh trong biển lửa.
Ngọn lửa này là tu vi lúc thăng cấp nhỉ.
Nhạc Chí thầm nghĩ.
Đợi lửa tan, dưới cây ngô đồng xuất hiện một dáng người cao ngất.
Người nọ chậm rãi mở mắt, gương mặt tỏa ánh sáng nhàn nhạt, đẹp đẽ không nói nên lời.
Tay y nhẹ phất, đột nhiên biến mất.
Nhạc Chí hồi phục tinh thần mới nhận ra y đã hạ cấm chế.
Thế là hắn đành chờ ngoài cấm chế, tiếp tục ngẫm nghĩ chuyện của mình.
Vì sao hắn lại đến đây?
Sao người đó lại quen thuộc đến thế?
Thời gian chầm chậm trôi, Nhạc Chí lại thắc mắc không biết y ở trong cấm chế làm gì.
Hắn hơi tò mò, bèn đến gần nhẹ nhàng chạm vào hư không, tay lại xuyên qua được.
Hắn mừng rỡ, hóa ra cấm chế đó không ngăn được hắn.
Người nọ ở lì trong cấm chế lâu như thế, không biết đang làm gì.
Nhạc Chí do dự một lát, cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng thắng, bèn xuyên qua cấm chế đi vào trong.
Một hình ảnh hiện ra giữa hư không.
Nhạc Chí ngoảnh đầu nhìn người đó, không ngờ y lại nhìn chằm chằm vào nơi ấy, khóe môi còn vương vấn một nét cười chưa tan.
Ánh mắt y thình lình trở nên lạnh lẽo, y trừng mắt liếc về phía hắn, hình ảnh trong hư không cũng biến mất.
Nhạc Chí chỉ kịp thoáng thấy một bóng dáng.
Người đó tức giận, hậm hực bỏ ra ngoài.
Nhạc Chí không hiểu gì, một mình một bóng ngồi lẻ loi trong động phủ một lát, rồi cũng bước ra ngoài.
Bóng dáng người kia đã không còn, hắn hoang mang rảo bước khắp nơi.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng Nhạc Chí cũng tìm được cung điện quen thuộc.
Hắn khấp khởi mừng thầm, bèn đi đến đại điện.
Người đàn ông đó đang nằm trên giường, trong tay cầm một quyển điển tịch.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Nhạc Chí nhìn ra ngoài.
Tiếng bước chân dừng bên ngoài rèm châu.
“Tất Cảnh…” Bên ngoài, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tất Cảnh buông sách trong tay, nói: “Cửu Ngọc à, vào đi.”
Tất Cảnh ư?
Trong đầu Nhạc Chí lóe lên tia sáng.
Rèm châu được nhấc lên, một cái đầu ló vào.
Trong mắt Nhạc Chí trào dâng nỗi khiếp sợ, ký ức bị lãng quên dần quay về, hắn ngẩng đầu nhìn lại, lúc thấy người đột ngột xuất hiện kia lại càng hoảng loạn, cứ đứng trơ trơ ở đó.
Gương mặt của người mới đến gần như giống hệt hắn!