Nét cười trên mặt Tần Thái Hòa dần dần đông cứng lại, hóa thành vẻ mặt vô cảm, còn có chút gì đó giá lạnh không tả được bằng lời. Y cúi đầu, rũ mắt nhìn cây đàn tỳ bà trong tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve thân ngọc tinh xảo.
Người luôn nở nụ cười trên môi nay lại biến thành bộ dạng như thế này thật quá đáng sợ.
Nhạc Chí lại như không cảm nhận được, ánh mắt hắn dõi về phía xa xăm.
Tần Thái Hòa nói không sai, dẫu không trao tình vẫn có thể nên duyên đạo lữ. Nhưng hắn lại tu Tuyệt Tình Đạo, kết thêm đạo lữ là mang thêm vướng bận, Tuyệt Tình Đạo tuyệt không thể nặng gánh tâm tư. Vả lại, tình cảm Tần Thái Hòa dành cho hắn dường như cũng chưa hẳn là luyến ái, có lẽ y chỉ muốn tìm một người bầu bạn mà thôi.
Trong sơn động, không một ai lên tiếng, tất cả chìm trong sự im lặng ngột ngạt.
Qua một lúc lâu, Tần Thái Hòa lại nở nụ cười, giọng nói như vừa mang nỗi tiếc nuối, lại pha chút bông đùa: “Xem ra đời ta vô duyên với phúc phần này, đành chịu kiếp đơn côi suốt quãng đời còn lại thôi.”
“Thái Hòa Chân Nhân lại đùa rồi.” Nhạc Chí nói.
Tần Thái Hòa nâng gương mặt âu sầu, ánh mắt hàm oán: “Ta thật lòng thật dạ, há có đùa giỡn với em?”
“Thái Hòa Chân Nhân phong thái tao nhã, dung mạo anh tuấn vô song, người ái mộ huynh khắp thế gian không đếm xuể, dù huynh có muốn sống một thân một mình suốt đời, sợ là nhiều người cũng không chịu đâu.” Nhạc Chí thấy bộ dạng y như thế, cũng nở nụ cười ghẹo y.
“Lời này là thật sao?”
“Thật mà.”
“Huynh đài quả nhiên có con mắt tinh đời.”
Nhạc Chí không nhịn được liếc y. Vậy mà còn dám mèo khen mèo dài đuôi.
Nếu đã không thể nên duyên đạo lữ, thôi thì kết giao bằng hữu, cũng xem như vẹn cả đôi đường.
“Ta có được Thần khí Thượng cổ này cũng nhờ ơn Nhạc huynh hỗ trợ, nay ta nguyện vì người dâng tấu một khúc, mong đừng ghét bỏ.” Tần Thái Hòa nhìn tỳ bà trong tay rồi nói.
“Nguyện hết lòng thưởng thức.” Nhạc Chí lấy tay xoa xoa lỗ tai, tỏ vẻ nghiêm túc.
Tần Thái Hòa ngồi xuống một chiếc ghế, ôm cây đàn vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng lướt, một làn âm thanh say lòng chảy tràn ra.
Tựa như suối nguồn róc rách luồn lách nơi thung sâu, tựa như vạn mã phi nhanh chốn sa trường. Giữa lúc rền rĩ nức nở giãi bày nỗi khổ sầu ly biệt, một tiếng thét dài đột ngột xé toang chân trời.
Tất cả biến hóa chỉ diễn ra trong tích tắc.
Trong khoảnh khắc đó, Nhạc Chí như đã du lãng khắp ngàn trùng non nước, nếm trải bao vui buồn hợp tan, cõi lòng những tưởng không gì lay động được chợt nổi lên gợn sóng.
Tiếng nhạc đã lặng từ lâu mà hắn vẫn chưa bình tĩnh lại.
Một vật ấm nồng chạm vào má hắn, Nhạc Chí mở mắt ra thì chạm phải gương mặt gần sát của Tần Thái Hòa, và cả đôi mắt hoa đào lay láy.
Một nụ hôn dịu dàng.
Tần Thái Hòa ngồi thẳng người lại, liêm liếm đầu lưỡi như chưa đã thèm.
“Hơi mặn.”
Nhạc Chí sờ lên mặt mình, không biết từ khi nào, lệ đã tuôn giàn giụa. Hắn đã thật sự rơi vào trong nhạc cảnh.
Tần Thái Hòa dùng kiếm nhưng lại không phải Kiếm tu, trước đây Nhạc Chí từng thắc mắc đạo mà y tu là gì. Hiện giờ mới hoàn toàn hiểu được, hóa ra y là Nhạc tu.
Tiếng nhạc của Nhạc tu có thể lập kết giới phòng ngự, có thể hóa thành công kích, vừa dẫn dụ người trầm mê, cũng trợ giúp người ngộ đạo.
Trong một khắc kia, Nhạc Chí chợt giác ngộ. Hắn cứ đinh ninh rằng cảnh giới tối cao của Tuyệt Tình Đạo là vô tình vô dục. Để đoạn tình tuyệt dục thì phải nếm trải nỗi đau vô bờ. Trước đây hắn đã chọn con đường này. Mà vừa nãy, hắn mới chợt vỡ lẽ. Phải đặt đạo trên tình, lấy đạo ngự tình, không thể cưỡng tình cầu đạo, người vô tình mà lại mong tuyệt dục ư, thật quá phi lý*.
*Mạn phép lí giải (phỏng đoán): Tuyệt Tình Đạo là lấy việc tu đạo làm trọng, đặt hết tâm tư vào tu luyện, từ đó gác lại ái tình, tức là ‘lấy đạo ngự tình’. Nhạc Chí thì làm ngược lại, cưỡng ép lãng quên tình cảm, biến thành người vô tình vô dục để mong ngộ đạo, tức là ‘cưỡng tình cầu đạo’. Người không có tình cảm thì làm sao ‘tuyệt tình’ được, ấy là mâu thuẫn.
Đạo thuật phải thuận theo Thiên Đạo, vạn sự không thể cưỡng cầu.
Nhạc Chí bỗng cảm thấy linh căn thả lỏng, có thể hấp thụ chân khí mỏng manh xung quanh.
“Điều có được đã có, không có được thì chớ nên hy vọng xa vời. Dẫu nuối tiếc cũng chẳng thể cưỡng cầu. Ta xin cáo biệt tại đây. Hôm nay từ ly, mong có ngày tương phùng.” Tần Thái Hòa nhìn Nhạc Chí thật sâu.
Nhạc Chí kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ y còn lĩnh ngộ sâu sắc hơn cả hắn.
“Huynh…” Hắn ngập ngừng.
“Em lưu luyến ta sao?” Tần Thái Hòa nhướng mày hỏi.
Nhạc Chí vội vàng lắc đầu.
Tần Thái Hòa chau mày âu sầu, hắn đáp lại y bằng vẻ mặt vô tội.
Không ngờ y bất chợt đến gần, Nhạc Chí lùi lại một bước theo bản năng, bả vai lại bị y ôm ghì lấy.
Cả người hắn bị Tần Thái Hòa ôm siết vào lồng ngực, giọng nói của y nồng nàn, trầm thấp mà vẫn ngân vang.
“Xin hãy chờ ta.” Y nói.
Lời này của Tần Thái Hòa quá khó hiểu, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng ‘loảng xoảng’. Nhạc Chí còn chưa hoàn hồn, y đã ôm đàn quay đi.
Nhạc Chí nhìn về nơi phát ra tiếng động, một người đang đứng đó, manh áo đen bạc màu, tóc tai rũ rượi, đôi mắt bình thường không có gì đặc biệt kia lại làm người ta rét buốt.
Tiếng động vừa nãy chính là tiếng thanh kiếm trong tay y rơi xuống đất.
Người nọ liếc về hướng Tần Thái Hòa đi khỏi bằng tia nhìn giá băng, rồi quay đầu nhìn Nhạc Chí với ánh mắt dịu dàng.
Nhạc Chí nhìn y một thoáng, rồi không thèm để ý nữa mà lấy sách ra đọc.
Người đàn ông nhặt kiếm lên, đi từng bước về phía Nhạc Chí, khi đến bên cạnh thì khom người muốn cầm tay hắn.
Nhạc Chí né tránh, lạnh lùng nhìn y rồi nói: “Đến lúc rồi, mau nói cho tại hạ biết các hạ là ai.”
Người nọ chỉ chỉ vào cổ họng.
“Đừng giả làm người câm nữa, lúc nãy các hạ vừa lên tiếng mà.”
Thân thể người đàn ông cứng ngắc.
Nhạc Chí chẳng buồn hối thúc y, lại tiếp tục đọc sách.
Đôi tay bị băng thành tay gấu đong đưa trước mặt hắn.
“Băng đẹp lắm.”
Nhạc Chí cảm thấy người này đang giả bộ đáng thương, nhưng đôi tay kia quả thật là vì hắn mà thụ thương. Hắn liếc nhìn đôi tay đó, sầm mặt phán.
Người đàn ông: “…”
“Tại hạ muốn nghỉ ngơi, mời đạo hữu dời bước.” Nhạc Chí nói.
“Ta…” Người nọ hạ giọng, khàn khàn nói.
Nhạc Chí nhìn y chằm chằm.
Y ngậm miệng, cụp mắt né tránh ánh mắt hắn.
Nhạc Chí tháo giày, nằm lên giường, quay lưng lại phía y. Một lúc sau, hắn nghe tiếng bước chân dần dần đi xa.
Cuối cùng vẫn không nói cho hắn biết y là ai…
Nếu quả thật là người đó.
Nhạc Chí thở dài.
Vạn sự nhân quả, vạn vật tương sinh.
Nhạc Chí rà soát khắp các sách cổ, cuối cùng cũng tìm được phương pháp phá giải Luyện Thần Đan.
Ở vùng cực Bắc có một cây bồ đề cổ thụ. Nghe đồn rằng, thưở xa xưa có vị thần tiên giáng lâm dưới cây rồi ngộ đạo, tức nó có thể thanh tẩy uế vật, dẫn lối con người tìm về bản ngã. Luyện Thần Đan giúp tăng tu vi, nếu nó hòa hợp cùng thân thể thì không phải ngoại vật. Nhưng hiện nay nó lại làm tổ trong đan điền, cắn nuốt tu vi, tức là uế vật.
Phía Nam đại lục Tu Chân có nhiều linh sơn, nhưng vùng cực Bắc lại là nơi hoang dã, linh mạch thưa thớt nên linh khí khan hiếm, gần như không có tu giả tu luyện ở đó.
Không có tu giả, sẽ có yêu thú quỷ quái lộng hành.
Nhạc Chí là Đan tu, không có Tất Phương điểu thì chỉ có thể dựa vào sức mình. Nhưng cuốc bộ từ núi Tiểu Trọng đến cực Bắc là chuyện hoang đường.
Hắn kìm nén niềm vui trong lòng, bắt đầu lên kế hoạch.
Dân cư sinh sống dưới chân núi Tiểu Trọng đều là người phàm, nơi đây cũng không phải lãnh địa của tu giả, xem ra hắn nên đến một nơi phồn thịnh hơn, mua vật cưỡi thay cho việc đi bộ thì mới đến cực Bắc được.
Vì tu vi thụt lùi, Nhạc Chí phải rất vất vả mới trụ lại được ở bậc Kết Đan, việc tiến nhập bí cảnh Thất Sắc Thạch lại cần chân khí, nên hiện giờ hắn không thể tùy ý ra vào bí cảnh được.
Thê thảm rồi.
Nỗi thương tâm chợt lóe lên rồi biến mất, Nhạc Chí xốc lại tinh thần, hắn gom góp một ít vật dụng cần thiết trong sơn động, gói ghém vào một tay nải.
Lúc biết Nhạc Chí muốn ra đi, Lâm Vô Tranh và Bô Lão Trên Cây bèn đứng ở cửa động, nhìn hắn bằng ánh mắt lên án.
“Lão lừa đảo, ngươi muốn đi đâu hả?” Gương mặt Lâm Vô Tranh nhăn nhó.
“Nhạc lão đệ, đệ muốn bỏ ta lại sao?” Bô Lão Trên Cây lấy tay áo chậm chậm khóe mắt ráo hoảnh.
Trong vài chục năm nay, ở núi Tiểu Trọng này hắn chỉ có hai người này bầu bạn. Giữa người và người ở lâu sẽ nảy sinh cảm tình, sẽ trở ngại Tuyệt Tình Đạo.
Nhạc Chí lặng lẽ lấy từ trong tay nải ra một bình đan dược đưa cho cả hai.
Đan dược là vật trân quý đối với tu giả, ngày xưa hai người này vẫn luôn bày mưu tính kế để xin xỏ hắn.
Bô Lão Trên Cây cầm đan dược cẩn thận giấu vào lòng, rồi lại nhìn Nhạc Chí.
Lẽ nào còn muốn nữa? Đúng là lão già được voi đòi tiên.
Nhạc Chí lại lấy ra một lọ nữa, hắn nhìn Bô Lão Trên Cây, bất ngờ sững người.
Lão khóc thật.
Hắn đặt lọ đan dược vào trong lòng lão, hơi luống cuống tay chân.
“Từ lâu lão đã nghe nói, người tu chân sẽ không ngừng chọn lựa đất lành, rồi sáng lập động phủ ở nơi linh khí dồi dào. Nhạc lão đệ, đệ đi thật sao? Không bao giờ… trở lại ư?” Bô Lão Trên Cây lau nước mắt, nghếch mũi hỏi. Đã là lão già tóc hoa râm rồi mà còn để nước mũi nhoe nhoét đầy mặt.
“Đồ nhẫn tâm.” Lâm Vô Tranh xáp vào, bồi thêm một câu.
“… Ta sẽ còn trở về.” Nhạc Chí nói.
“Thật hả?” Hai người đồng loạt hỏi.
Bô Lão Trên Cây lại lau nước mắt, nước mũi thêm lần nữa, mở to đôi mắt ti hí.
“Nên các người chớ có nổi tà tâm, chiếm đoạt sơn động của ta đấy.” Nhạc Chí dặn dò.
“Cái hang tối om như mực kia làm sao so với cây cối của lão phu được.”
“Xì, ta đây đào đại một phát cũng đào ra một cái sơn động như thế.”
Hai người đồng loạt lắc đầu.
Nhạc Chí nhìn một già một trẻ này, hơi tức cười.
Hắn khoác tay nải lên lưng: “Ta phải xuống núi sớm, đến phường thị của tu giả mua sắm vài món đồ, hai người hãy bảo trọng nhé.”
Cả hai quay lại, nghiêm túc gật đầu.
Một già một trẻ theo tiễn Nhạc Chí đến tận chân núi.
Hắn vẫy vẫy tay, rồi đi dọc theo con đường mòn hướng ra ngoài.
Trên đường mòn mọc um tùm cỏ dại, điểm xuyết những đóa hoa vàng vàng be bé. Nhạc Chí đi tới, đột nhiên hắn nhớ đến rất nhiều năm về trước, hắn cũng từng đi dọc con đường này, mang theo Tất Phương điểu, bước từng bước một lên núi Tiểu Trọng.
Lúc này ra đi, chẳng biết khi nào mới có thể trở về.
Hắn không kìm lòng được mà ngoảnh đầu nhìn lại, rồi dứt khoát quay người, tiến về phía trước.
Nhạc Chí cứ đi dọc theo đường mòn thì bắt gặp một thôn làng nhỏ, chỉ tầm vài chục hộ dân, gà bay chó chạy lăng quăng, con nít nhao nhao nô đùa.
Có người thấy Nhạc Chí, trên mặt đều lộ vẻ tò mò.
Hắn nở nụ cười, bọn họ đờ người ra.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy người đẹp thế này.
Chẳng lẽ là thần tiên trên núi ư?
Thần tiên vừa đi qua không bao lâu, đột nhiên có một kẻ mặc áo đen trùi trũi đi đến, trông như ác quỷ.
Kẻ đó đúng là tối đen như mực, tóc tai đen thui, áo quần đen trũi, giày cũng đen sì sì. Những thôn dân đến gần gã đều cảm thấy hơi lạnh tỏa ra, vội vã né như né tà.
Các thôn dân nhìn ác quỷ bám theo thần tiên, lập tức vẽ nên câu chuyện thần quỷ đại chiến trong đầu.
Mà người sắm vai thần tiên trong đó, Nhạc Chí, lại chẳng hay biết gì, chỉ cặm cụi đi về phía trước.
Hắn vượt qua vài ngọn núi thì đã thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, vậy mà vẫn chưa thấy thành thị nào.
Nhạc Chí đứng đó nhìn khắp núi rừng hoang vu. Đã lâu rồi hắn chưa thấy bóng người. Trên trời, mây đen càng lúc càng dày đặc, hình như sắp mưa to.
Hắn bèn tìm một nơi trú chân.
Vừa khéo làm sao, hắn tìm kiếm một chốc thì bắt gặp một hang núi.
Trước cửa hang chằng chịt mạng nhện, nghĩa là trong đó không có người hay dã thú, Nhạc Chí gỡ mạng nhện ra rồi đi vào.
Hang này rất sâu, hắn chỉ dừng ở cửa động, không dám đi vào trong.
Mưa rả rích mãi không ngớt, không khí oi bức, trên người Nhạc Chí rin rít mồ hôi, rất khó chịu. Hắn lấy từ tay nải ra một bộ y phục, vừa cởi trường bào ra thì nghe một tiếng ‘khè’.
Nhạc Chí cảnh giác quay đầu lại, thì thấy một đôi mắt to cộ đang nhìn mình.
Chỉ trong nháy mắt, thứ đó lao vụt đến, quấn quanh người hắn.
Là một con mãng xà rất lớn, nó thè lưỡi ra, quấn chặt Nhạc Chí, càng quấn càng chặt.
Nhạc Chí cố vận chuyển chân khí ít ỏi còn sót lại trong bụng, nhưng vẫn không thể thoát được. Nếu là dã thú bình thường thì hắn đã dễ dàng đối phó, vậy chỉ còn một cách giải thích, đó là con mãng xà này không phải dã thú thông thường, mà là sinh vật có linh trí, có thể là Yêu linh, hoặc là Yêu tu.
Nhạc Chí đối mặt với đôi mắt nó.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy trong đôi mắt nó có vẻ gì đó… suồng sã.
Mãng xà đột ngột thè lưỡi liếm lên mặt Nhạc Chí, một mùi tanh nồng gớm ghiếc xộc tới, hắn phải cố gắng lắm mới nhịn được cơn buồn nôn.
Ngoài hang núi đột nhiên xuất hiện một người.
Một người một thú đồng thời nhìn về phía người bên ngoài.