EDITOR: LAM
Tống Hàng từ trên xe bước xuống, hắn không về nhà mà là chạy sang nhà Nấm Lùn thế nhưng lại không nhìn thấy người mà hắn thương nhớ bấy lâu.
Nấm Lùn đã bị Triệu Hựu Sinh tóm lấy ném vào bên trong một chiếc xe bụi (1), rồi bị đưa vào trung tâm thành phố bằng một cách vô cùng miễn cưỡng.
“Em muốn mua cái gì tôi sẽ mua tặng em.” Triệu Hựu Sinh chú ý tới vẻ mặt mất hứng của Nấm Lùn, anh lại không thể hạ mình tới dỗ dành thế nên mới nghĩ ra cách dùng vật chất bồi thường cho cậu một chút.
Nấm Lùn quay mặt sang chỗ khác không muốn nhìn, cũng chẳng thèm đoái hoài tới Triệu Hựu Sinh.
Cậu thật sự không hiểu, người này sao cứ thích bám dính lấy mình?
Chuyện bắt đầu vào một ngày huấn luyện, Nấm Lùn bước ngỗng (2) không tốt thế là bị huấn luyện viên Triệu gọi ra chỉ dạy riêng.
Nấm Lùn thuộc tuýp mù phương hướng, trái phải chẳng thể phân biệt được, đi bước ngỗng trông rất kỳ cục, huấn luyện viên Triệu đánh một cái vào mông cậu: “Nghiêm túc lên coi!”
Nấm Lùn nổi khùng ngay tại chỗ: “Anh dám sờ mông tôi!”
Tống Hàng mà biết chắc chắn sẽ liều mạng với anh!
“Sờ mông cậu đấy thì làm sao? Cậu đâu phải con gái!” Huấn luyện viên Triệu cảm thấy hành vi của mình chẳng có chỗ nào không ổn.
“Không phải là con gái cũng không được tùy tiện sờ mông!” Nấm Lùn vô cùng bất mãn trước thái độ dửng dưng của Triệu Hựu Sinh.
Đây là lần đầu tiên Triệu Hựu Sinh dắt học trò ra chỉ dạy riêng, ai mà ngờ lại đụng trúng đứa cứng đầu cứng cổ. Chẳng qua cái đứa cứng đầu cứng cổ này, rất là…
“Nếu cậu không tuân theo kỉ luật, tôi có quyền phạt cậu! Chạy mười vòng quanh sân tập đi!”
Sau khi Nấm Lùn chạy được mười vòng, đội ngũ trên sân huấn luyện đã giải tán từ lâu, chỉ còn lại Triệu Hựu Sinh ở đây đếm số vòng cho cậu.
Nấm Lùn cố hết sức chạy một mạch mười vòng, đợi đến khi chạy xong cậu nhịn không nổi nữa, ngồi phịch xuống đất khóc rống lên vì ấm ức.
Triệu Hựu Sinh đột nhiên cảm thấy cái thứ cứng đầu cứng cổ nhỏ xíu này rất thú vị.
“Ê.” Triệu Hựu Sinh chọt chọt Nấm Lùn, “Không tới mức ấy chứ, cậu đường đường là một thằng con trai, khóc thút thít thế kia sẽ không có cô nào thích đâu!”
Nấm Lùn trừng mắt liếc Triệu Hựu Sinh, nghiến răng gằn từng chữ một: “Em thích con trai!” Trông thấy Triệu Hựu Sinh há hốc miệng đủ để nhét một quả trứng gà, nội tâm Nấm Lùn thoải mái hơn đôi chút, cậu không khóc nữa mà là đứng dậy, vỗ đất cát trên mông xuống, khập khiễng rời đi.
Nấm Lùn muốn xỉu ngang xỉu dọc khi phát hiện số lần huấn luyện viên cố ý “trông nom” mình ngày càng nhiều, buổi tối sau khi tập luyện, anh ta thậm chí còn chạy tới ký túc xá của cậu không để cậu yên.
Cuối cùng, đại đa số bạn học của Nấm Lùn đều cho rằng Triệu Hựu Sinh là anh họ của cậu. Số ít còn lại thì đã ở trong đầu viết ra hẳn một bộ đồng nghiệp văn dài một trăm ngàn chữ.
Một trăm ngàn chữ này chỉ có thể gói gọn trong một câu: Nấm Lùn bị vị huấn luyện viên cao lớn anh tuấn đè ở dưới thân, làm từ trên giường ra tới ban công, ghế số pha, trong buồng vệ sinh, gian bếp, rồi đến cả cánh đồng lúa mì và đồng ruộng những một trăm lẻ năm nghìn tám trăm lần.
Buổi tối, Nấm Lùn – chàng trai con nhà lành bị ép phải dùng cơm với Triệu Hựu Sinh sau đó mới được thả về nhà.
Khi đã tới trước cổng, Nấm Lùn thầm cảm ơn vì cơn ác mộng này cuối cùng cũng kết thúc. Ai mà biết, Triệu Hựu Sinh lại tay xách nách mang đi theo cậu lên lầu.
“Anh đi theo làm gì!” Nấm Lùn hô to.
“Sớm muộn gì cũng phải gặp thôi, hiện tại vào chơi một chút, sẵn tiện thăm dò ý tứ của bọn họ luôn.”
Nấm Lùn cảm thấy sọ não của tên này chắc chắn có vấn đề, anh ta cứ dính lấy cậu nhưng lại không chịu nói rõ mục đích của mình rồi giờ còn đòi gặp bố mẹ cậu nữa, cái quần què gì vậy trời?
“Anh bị điên hả!” Tui còn phải đi gặp Tống Hàng đây này
Ngay tại thời khắc Nấm Lùn rơi vào tuyệt vọng, điện thoại của Triệu Hựu Sinh đổ chuông. Sau khi trả lời cuộc gọi, Triệu Hựu Sinh tỏ vẻ tiếc nuối đặt mọi thứ xuống đất: “Lần này không thể gặp bố mẹ em rồi, tôi có nhiệm vụ khẩn cấp, lần sau tôi sẽ xin nghỉ phép tiếp.”
Nấm Lùn âm thầm đội ơn ông trời mười tám ngàn lần, thậm chí suýt chút nữa đã cười ra thành tiếng.
Triệu Hựu Sinh mới vừa dứt câu, Nấm Lùn đã ngay lập tức bỏ chạy, tốc độ của cậu khiến anh phải kinh ngạc không ngớt. Triệu Hựu Sinh dòm đống đồ trên mặt đất, há hốc miệng: “Đồ chả thèm lấy luôn.”
Nấm Lùn chạy một lèo tới trước nhà họ Tống, người ra mở cửa chính là Tống Hàng.
Tống Hàng không gặp được Nấm Lùn, tin tức cũng không có, lòng hắn đang rất lo lắng, vừa mở cửa là đã thấy ngay Nấm Lùn, trong lúc nhất thời hắn có hơi sửng sốt.
Nấm Lùn bổ nhào vào lồng ngực của hắn: “Tống Hàng, tớ nhớ cậu muốn chết.”
Tống Hàng ôm chặt cậu, cõi lòng như được lấp đầy: “Tớ cũng vậy.”
Chú thích:
(1) Xe bụi hay off road là dòng xe được thiết kế đặc biệt để đi trên những đoạn đường có địa hình hiểm hóc như sỏi, đá, lòng sông hay tuyết hoặc những địa hình hiểm trở khác.
Xe Offroad Là Gì? Những Mẫu Xe Offroad Chuyên Nghiệp Tốt Nhất
(2) Bước ngỗng là một bước diễu hành đặc biệt được thực hiện trên các cuộc diễu hành quân sự chính thức và các nghi lễ khác. Trong khi diễu hành, đoàn quân vung một chân ra khỏi mặt đất trong khi chân còn lại thì đứng thẳng. (Theo wiki)
Chức vụ của sĩ quan theo Luật sĩ quan QĐND Việt Nam sửa đổi 2014
TÁC GIẢ CÓ LỜI PHÁT BIỂU:
Có ai đoán được huấn luyện viên Triệu nhận được nhiệm vụ khẩn cấp gì không? Ha ha ha ha ha ha ha.