Nam Thần Tuyệt Đối Sủng

Chương 6: Nhà hàng cao cấp (1)




Editor: Khương Tuyết Ny.

"Cô muốn ăn gì?!"

Trong một căn phòng xoa hoa bật nhất tại nhà hàng Âu Địch Nhã, Cố Quân Đình vẻ mặt lạnh nhạt đưa thực đơn đến trước mặt Vân Lạc, kính râm đã được tháo xuống, hắc mâu sâu thẳm khoá chặt bóng dáng của cô.

Nếu là một kẻ khác chặn xe hắn, Cố Quân Đình ắt hẳn sẽ lạnh mặt giao tên kia cho bộ công an xử lý, nhưng Vân Lạc lại nhắc tới sự tình có cấp bậc tuyệt mật của quốc gia, hắn cũng không ngại cung cấp cho cô một chút đặc quyền.

Vân Lạc tầm mắt dừng ở thực đơn, không tự giác được lâm vào thất thần.

Cường giả chưởng quản toàn bộ căn cứ ở mạt thế, tương đương với tổng thống quốc gia hiện tại, thật sự đang xuất hiện rành rành trước mặt cô a!

Trái tim của Vân Lạc không khỏi khẩn trương đập loạn một nhịp, theo cô biết, Cố Quân Đình ở trong ngày đầu tiên mạt thế diễn ra đã thức tỉnh phong hệ cùng tinh thần hệ dị năng cường đại, thời điểm dị năng đạt đến cấp ba, có thể từ trên đất bằng nhấc lên gió lốc có uy lực tuyệt luân, bên trong là vô số đạo lưỡi dao sắc bén, như một cỗ máy xay thịt đem động vật biến dị cuồng bạo bâm thành một mảnh huyết vụ.

Cường đại đến nỗi không chừa cho các dị năng giả khác có cơ hội để ngẩng cao đầu.

Một nhân vật đẳng cấp biến thái!

Vân Lạc vẫn còn nhớ rõ Lý Kiến Nhận cũng thức tỉnh dị năng ở ngày đầu tiên của mạt thế, hắn tự cho rằng bản thân chính là vua tại mạt thế, chúa cứu thế nhân loại, có thể sừng sững đứng trên đỉnh thế giới, hưởng thụ hàng tỉ nhân dân cúng bái.

Nhưng một năm qua đi lại có vô số dị năng giả tiến vào tứ giai, ngũ giai, thậm chí Cố Quân Đình lúc đó đã là dị năng giả cấp sáu, Lý Kiến Nhận còn bồi hồi ở cấp ba, nên cũng không dám ở trước mặt người khác lộ ra bản thân ưu việt hơn người.

Có người cho rằng lôi hệ mới là dị năng công kích cường đại nhất, nhưng chỉ cần là kẻ đã gặp qua đệ nhất cường giả phong hệ cùng tinh thần hệ Cố Quân Đình, không ai còn dám khẳng định như vậy nữa.

Vân Lạc mặc niệm thanh tâm chú, trấn định tâm tình xuống dưới, gọi trứng phun tương, rượu vang đỏ, bò bít tết, thịt xông khói, bánh ngọt kiểu ngàn tầng của Pháp...Lưu loát hơn mười loại khiến Cố Quân Đình không khỏi hơi kinh ngạc, con gái không phải thường hay giữ gìn vóc dáng, cũng ăn thật ít sao?! 

Mẹ hắn đã gần năm mươi tuổi, nhưng mỗi ngày vẫn còn kiêng ăn thứ này, kiêng ăn thứ kia, không ngừng nháo giảm béo đâu.

Cố Quân Đình tuy rằng kỳ quái, nhưng bộ mặt vốn dĩ sinh ra khuyết thiếu thần kinh vận động, trước sau như một vẫn là mặt than.

"Anh cũng nên gọi món ăn!"

Vân Lạc đem thực đơn đưa qua,Cố Quân Đình chỉ gọi rượu vang đỏ cùng bò bít tết chín bảy phần.

Sau khi đồ ăn được người dọn lên, Vân Lạc tuy đã trùng sinh được một tháng và ăn qua rất nhiều món ngon cũng không khỏi rục rịch đôi mắt.

Thời điểm mạt thế diễn ra, nguồn nước cùng đất đai ô nhiễm, trừ bỏ thịt của động vật biến dị, cơ bản không có gì có thể ăn được, tuy nhiên loại thực phẩm này thế nhưng cũng quý thái quá.

Mỗi ngày đánh tang thi lấy được tinh hạch, trừ bỏ trả tiền thuê nhà, mua đồ ăn, bổ sung dị năng, có thể lấp đầy bụng liền đã không tồi.

Mạt thế năm thứ nhất còn tốt, các căn cứ cơ bản đều ở sống bằng tiền dành dụm, năm thứ hai, năm thứ ba, thật là một cái thời đại khắp nơi toàn xác chết đói. 

Mùa đông đến, cỏ cây khô héo, thi thể đông cứng mỗi đói ngày đều phải tập trung hoả thiêu, khí thể gay mũi khiến nhân tâm chết lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.