Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 54




Theo đó, bên ngoài thang máy truyền đến một trận náo nhiệt bỏ lại sau khi cửa đóng, Âu Dương Minh ngược lại không tỏ ra quá kinh ngạc, anh nhìn lướt qua Tần Mặc, cười nói: "Theo tôi thấy thì Song Song đâu có muốn như thế."

Những lời này dù mập mờ không rõ, nhưng lại khiến cho Tần Mặc cảm nhận được uy hiếp rõ ràng, lần đầu tiên anh đưa mắt quan sát người đàn ông trước mặt này.

Tần Mặc cảm nhận được người đàn ông trước mặt này tâm tư khó đoán, sâu không lường được. Bất quá, cho dù tâm tư anh ta có sâu hơn nữa cũng chẳng có quan hệ gì với anh! ->anh tự tin quá đê!!!

Tần Mặc vẫn duy trì trầm mặc, anh căn bản nhận thấy lời nói của Âu Dương Minh chẳng có ý nghĩa gì, chỉ cúi đầu nhìn Tô Song Song đang chật vật trong lòng mình, không giấu nổi lo âu nơi đáy mắt.

Thang máy đi xuống đến hầm để xe, cửa vừa mở ra, Tần Mặc liền nhanh chóng ôm Tô Song Song đi về phía xe của anh.

Anh cẩn thận đặt cô vào ghế phụ, sau đó mới lên xe, không ngờ, Âu Dương Minh lại thản nhiên mở cửa xe ra ngồi vào ghế sau.

Tần Mặc xuyên qua kính chiếu hậu quét ánh mắt lạnh lùng liếc Âu Dương Minh, không hề nói tiếng nào nhưng bộc lộ ý tứ đuổi đi rõ ràng.

Âu Dương Minh vẫn mang bộ dáng không thèm để ý đến Tần Mặc, chỉ nhìn lại anh, khẽ mỉm cười, lời nói ra lại không hề khách khí: "Chỉ cần một khi Tô Song Song vẫn chưa công nhận anh, tôi vẫn còn có cơ hội."

Tần Mặc nghe xong, cho dù mặt vẫn nhăn nhó nhưng vẫn để lộ ra một loại tức giận khó kiềm chế, chỉ là khi anh đưa mắt nhìn Tô Song Song đang ngày càng yếu dần đi, cảm thấy không nên mất thời gian cùng Âu Dương Minh dây dưa tiếp, liền trực tiếp lái xe đi đến bệnh viện gần nhất.

Tô Song Song không có gì đáng ngại, chỉ là bị thương nhẹ, não bị chấn động một chút do va đập, đùi phải bị rách một ít, hiện giờ đang nằm trên giường bệnh, mới vừa tỉnh lại đã bắt đầu lí nhí nói gì đó.

Tần Mặc ngồi bên cạnh, nghe cô nói cũng chẳng phản ứng gì, mặt không có chút cảm xúc nào, Âu Dương Minh cũng thế, vẫn chưa rời đi, ngược lại còn đang đứng bên cạnh giường bệnh, dáng vẻ quan tâm lo lắng.

Càng ngày, mặt Tần Mặc càng thêm nhăn nhó, Tô Song Song chép chép miệng, nhìn chân mình đang bị cuốn băng, lại xoa xoa đầu đau nhức, vô thức nhìn Tần Mặc.

"Chuyện đi làm thêm cho anh tính sao đây? Chân tôi đã bị thương nhưng tay không có vấn đề gì, chỉ là đầu óc ... Thật sự không có vấn đề gì lớn ..."

Tô Song Song vừa nghĩ tới chính mình để lỡ mất dịp được tham gia làm Thục tiên truyện, mặt đều nhăn nhó như bánh bao, Tần Mặc nhìn về phía Tô Song Song, lắc đầu một cái.

Tô Song Song gấp rút đến tận cổ, tuyệt vọng ngửa đầu về phía sau, ai oán lầm bầm: "Anh tiểu cầm thú, chẳng có nghĩa khí gì cả ..."

Tần Mặc nghe xong liền nhíu mày, nhìn Tô Song Song lầu bầu, tự nhiên cảm thấy thật nhức đầu khi đối diện với cô.

Anh không nhìn được nghĩ ngợi: Anh và cô chỉ cách nhau mấy tuổi, tại sao mỗi khi xảy ra vấn đề gì, anh đều phải nói thật rõ ràng thì cô mới hiểu được."

"Chờ cô." Tần Mặc từ khi còn nhỏ đã thông minh hơn người, bình thường anh đều không thích nói chuyện, đặc biệt sắp xếp được hai chữ trên thì coi như đã là phá lệ với Tô Song Song rồi.

Tô Song Song nghe xong, chợt bật dậy, nháy nháy con mắt, không biết có phải do hôm nay bị đụng vào đầu nên không thấy rõ được vẻ mặt của Tần Mặc hay không, vô thức hỏi lại một câu: "Cái gì?"

Một chút kiên nhẫn của Tần Mặc dành cho Tô Song Song đều mất hết, hôm nay cô bị thương, cứ coi như là anh nhân nhượng với cô đi, lại chậm chạp nói một câu: "Sau khi cô khỏe lại, chúng ta cùng làm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.