Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 134




Mặt Tô Mộ không cảm xúc cầm quần áo của Tô Song Song, quay đầu nhìn cô, một bộ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, chỉ tay vào thức ăn trên bàn đã sắp nguội: "Mau ăn đi! Đừng tưởng rằng có thể đi bộ thì chân đã khỏi hẳn, cẩn thận lưu lại di chứng sau này!"

Tô Song Song khóc đến mức đầu óc choáng váng, nghe Tô Mộ nói vậy, còn chưa phản ứng kịp, chờ đến lúc Tô Mộ hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc cô mới lấy lại tinh thần đi đến, há miệng to ăn cơm.

Nhưng khi tầm mắt đảo qua rau cải xanh, nhất thời sắc mặt Tô Song Song cũng thay đổi thành màu xanh theo, mặc dù cái này rất dinh dưỡng, nhưng dù sao cũng phải cho cô một miếng thịt béo chứ!

Tô Mộ đi ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy bộ dáng như chưa thỏa mãn dục vọng của Tô Song Song, ngồi xuống hừ lạnh: "Đừng có mà không hài lòng, chị đây vì muốn tốt cho cô, nên mới ăn chay với cô, nếu không thích, ngày mai một chút thịt cũng sẽ không có!"

"Đâu phải! Tô Tô là tốt nhất." Tô Song Song nghe vậy, vội vàng nhét hai miếng thịt nạc đáng thương vào miệng, hàm hồ không nói rõ: "Tô Tô, tôi không theo chủ nghĩa ăn chay giống như cô, không có thịt tôi thật sự sống không nổi."

"Bướng bỉnh! Chờ hôm sau cô kiểm tra lại, bác sĩ nói không thành vấn đề, tôi sẽ dẫn cô xuống quán ăn, cho cô ăn thịt thoải mái! Nếu mà nuốt không trôi, xem tôi xử cô như thế nào!"

Tô Mộ dơ quả đấm, bạo lực nói một câu, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Tô Song Song vừa nghĩ tới bàn đầy thịt, nước miếng liền từ từ chảy ra ngoài, cô nuốt ực một cái, lại cúi đầu xuống nhìn cải xanh thanh đạm, càng không muốn ăn.

"Ồ! Đúng rồi! Có một chuyện vui." Tô Mộ vừa nói vừa móc ra hai tờ phiếu từ túi áo mình, để lên bàn, đẩy về phía Tô Song Song.

"Bạn của tôi cho hai vé tắm suối nước nóng, ngày mai hai chúng ta đi hưởng thụ một chút!"

Tô Song Song đang phấn đấu ăn cải xanh trong chén, nghe tới suối nước nóng, nhất thời lanh lợi đứng lên, đôi mắt tròn trừng to, vội vàng cầm hai tờ phiếu, nhìn qua, miệng há thành hình chữ o vì kinh ngạc.

"Tô Tô... Tô Tô... Đây là khách sạn suối nước nóng năm sao đó! Sao cô lại có thể xa xỉ như vậy!" Tô Song Song nhìn hai tờ phiếu, ánh mắt dường như sáng rực lên.

Hai tờ phiếu này ít gì cũng trị giá tới mấy triệu! Dùng mấy triệu đi ngâm suối nước nóng, thật là xa xỉ...

Ánh mắt Tô Mộ đảo quanh, đè ý nghĩ trong đầu xuống rồi nói: "Cái này... Tôi giúp một người bạn, người ta cho tôi coi như cảm ơn, không rõ ràng thì tôi sẽ không đi!"

Tô Song Song đang kích động, thế nhưng ngay sau đó lại ỉu xìu, trả lại hai tờ phiếu lên bàn, Tô Mộ nhìn một cái, trong lòng liền nghĩ ngợi.

Nếu Tô Song Song không đi, cô làm sao bây giờ! Tô Mộ một luống cuống, vội vàng hỏi ra lời: "Sao vậy?"

"Tô Tô, cô nên đi cùng bạn trai mình! Sao có thể đi với tôi chứ!" Mặc dù Tô Song Song muốn đi, nhưng mà quân tử không đoạt thứ không nên, cô mếu máo, tiếp tục cắm đầu ăn cơm.

Tô Mộ nghe vậy, cắn răng một cái, bởi vì quá gấp, đưa tay vỗ rầm lên bàn: "Cái gì bạn trai! Ngày hôm qua tôi vừa mới chia tay, đừng nói nữa, cô có đi hay không, dài dòng văn tự, cô không đi tôi cũng không đi!"

"Đi đi đi!" Tô Song Song thấy vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu, trực tiếp coi thường chuyện Tô Mộ nói chia tay, không phải cô không biết an ủi người khác, mà là Tô Mộ đổi bạn trai siêng năng gần bằng thay quần áo rồi.

Thế nhưng không phải Tô Mộ lăng nhăng, chẳng qua là theo như lời cô ấy nói, muốn tìm một người bạn trai phù hợp, cho nên vừa tiếp xúc hai ngày với ai, cảm thấy là lạ, cô ấy liền chia tay.

Ban đầu Tô Song Song còn an ủi Tô Mộ đôi câu, nhưng trải qua mấy năm, Tô Song Song cũng lười nói, nhưng trong lòng cô vẫn mong đợi, một ngày nào đó Tô Mộ có thể đạt được ước muốn.

Tốt nhất là một người đàn ông mạnh mẽ, có thể trị được cô nàng khác người này! Lúc đó cô sẽ cám ơn trời đất, nếu không cô ấy cứ lăng nhăng như vậy, cũng chẳng biết ở đời gả ra ngoài có còn ai thèm không!

"Cứ quyết định như vậy đi, sáng sớm ngày mai tôi tới đón cô, chúng ta sẽ hưởng thụ hai ngày thật tốt!" Tô Mộ vừa thấy Tô Song Song đồng ý, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, ăn cơm cũng cảm thấy ngon lạ thường.

Tô Song Song không chú ý tới sự gấp gáp của Tô Mộ, đưa tay chỉ máy vi tính mình: "Nhưng Tô Tô, tôi còn dự định tuần này tăng ca, nếu không thì ngày hôm sau chúng ta..."

"Tăng cái gì mà tăng? Cô vẫn còn bản thảo tồn mà, tiết kiệm đăng chương mới sau này!" Tô Mộ vội vàng lên tiếng cắt đứt, đùa à, ngày hôm sau còn đi cái rắm!

Tô Song Song liếc mắt nghi ngờ nhìn Tô Mộ, luôn cảm thấy cô ấy không đúng lắm, nếu là trước kia, cô ấy chỉ mong mình làm một ngày mười chương.

Tô Song Song đứng dậy, đưa tay sờ trán Tô Mộ, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Mộ ngồi xuống ghế, nói lầm bầm: "Cô cũng không lên cơn sốt, sao lại có cảm giác không bình thường nhỉ?"

Tô Mộ nghe vậy, hừ lạnh, trong lòng nghĩ rằng bây giờ không thể chọc tiểu tổ tông này, nhỡ đâu cô giận dỗi, ngày mai không chịu đi khách sạn suối nước nóng, vội nuốt khẩu khí này đi mất: "Không phải vì tôi thương cô sao, còn dài dòng, sau này sẽ không có ức vịt cho cô nữa!"

"Không có mà! Tô Tô, tôi sai rồi, ngày mai tôi nhất định chà lưng cho lão nhân gia ngài thật tốt!"

Tô Mộ nghe thế, ngẩng đầu nhìn mặt Tô Song Song đầy vẻ cười nịnh nọt, không nhịn cười được, gật đầu một cái, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày mai, ngoài vui thích ra, còn có một chút lo lắng.

Lúc này, cô không kìm chế được nghĩ, chẳng biết làm vậy là đúng hay sai.

Tìm kiếm với từ khoá: 42 thành viên đã gởi lời cảm ơn Rinn lùn về bài viết trên: Badgirl068, Candy2110, Catarinanhi, Clover.vn, Daisy Miller, Hienthu, Huogmi, Hàn Nguyệt Băng, Hắc Vân, JennySamSam, June_Kate, Nga Nguyen 21, Ngọc Hân_5294, Phạm Thị Việt Hà, Piiirilace, Sam Sam, ThiểnThiển, Thảo Hương, Tieumanthau, Tồ Hâm, Tồ SSS, chauchaunguyen, ghetboy93, gio mua dong ay, girl_kute2194, gvalinh, hoahuvo, hằng hồng, jeon jung kook, kate#, kyuzizi9x, lamchau, lekiwi, minmapmap2505, na na nguyễn, nguyenthaonguyen, phạm mỹ linh, teacuong, thắm phương dt, vân anh hà, xamxam, yumikid 21.03.2016, 19:38 xamxam ❄Be like Xẩm Xẩm❄ Ngày tham gia: 13.10.2015, 12:59

Tuổi: 21 Re: [Hiện đại] Nam thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi - Điểm: 12 Chương 77: Thật trùng hợp lại gặp nhau(1)

Editor: Xẩm Xẩm

Sáng sớm hôm sau, Tô Mộ đến đón Tô Song Song thẳng tiến khách sạn nổi tiếng nhất ở đây là Ôn Tuyền, hiện tại Tô Song Song đã có thể tự đi, tuy không quá nhanh, nhưng so với cảm giác chống nạng thật sự tốt hơn rất nhiều.

Cho nên Tô Song Song xuống xe, lúc dừng ở trước cửa Ôn Tuyền, tâm tình kích động khó nói nên lời, giống như trong khoảng thời gian ngắn mà cảm giác chua xót kia đã giảm đi không ít.

Tô Mộ đỗ xe xong, đứng bên cạnh Tô Song Song, nhìn khách sạn năm sao hào nhoáng trước mắt, lập tức hai mắt cũng nhộn nhạo, trong lòng không nhịn được cảm khái nói: có thể đến đây hưởng thụ đãi ngộ này, Tô Song Song thật đúng là có phúc.

“Đi thôi, con nhóc này, một khắc đáng giá ngàn vàng! Có thể tan tành trong chốc lát…!” Tô Mộ nói xong đưa áo khoác cho lễ tân rồi kéo Tô Song Song vào trong.

Nhưng khi Tô Song Song hết nhìn đông nhìn tây lại thấy người không nên thấy, cô không nhịn được nghĩ ngợi, nếu ông trời đã cho cô một cơ hội, cô nhất định phải ngoan ngoãn nắm bắt lấy, tuyệt đối cúi đầu mà đi, nhất định không ngẩng đầu liếc mắt nhìn ai hết.

Hoặc là thời gian có thể xoay chuyển về lúc trước, cô sẽ không đến đây hưởng thụ thế này.

Đang nhìn người đó trong nháy mắt, Tô Song Song lại cảm thấy chính mình như trở nên bất động, dưới chân như bị ghim lại, không thể động đậy, hơn nữa cả người đều cứng ngắc, chỗ bị thương ở chân cũng nhâm nhẩm đau.

Lúc này, Tô Mộ cũng cảm giác thấy có gì không đúng, liền dừng bước lại, quay đầu muốn nhìn Tô Song Song, vừa quay đầu, liền phát hiện ra người đàn ông ở đối diện.

Tô Mộ hơi trừng lớn hai mắt, nhưng ngoài ý muốn cũng không có nhiều kinh ngạc lắm, cô vội vàng quay đầu khẩn trương nhìn Tô Song Song.

“Song Song?” Tô Mộ thử kêu một tiếng, Tô Song Song cũng hoàn hồn, vội thu lại tầm mắt của mình, hướng Tô Mộ cười gượng một cái.

“Đừng cười ngốc ngếch nữa, đi theo tôi nhanh lên.”

Tô Mộ hạ giọng ở bên tai cô bổ sung một câu: “Cô không muốn tìm anh ta giải thích một chút sao?”

Tô Song Song nghe vậy, cả người hơi chấn động, theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông đối diện, cho dù chỉ liếc mắt, Tô Song Song cũng có thể chính xác nhận ra anh.

Người đối diện không phải người khác, đúng là Tần Mặc.

Tô Song Song đột nhiên cảm thấy mình năm nay nhất định có vận xui, nếu không vì sao vào giờ phút này lại trùng hợp gặp được Tần Mặc.

Ngay lúc cô tính định bỏ quên anh đi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống vui vẻ, anh lại đột ngột công khai xuất hiện.

Tần Mặc im lặng đứng một góc, vị trí không hề thu hút, anh hơi cúi đầu như đang tự hỏi chính mình, nhưng dù vậy, cảm giác về sự tồn tại của anh vẫn mãnh liệt như trước.

Ngay sau đó, quản lý khách sạn sợ hãi bước nhanh đến trước mặt Tần Mặc, giống như cảm thấy thật có lỗi với việc mình không ra đón anh tận cửa.

Tần Mặc vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng, khinh thường không nói gì cả, đột nhiên cửa khách sạn mở ra, anh cũng cảm giác được điều gì, nên ngẩng đầu lên nhìn.

Tô Song Song biết mình nên đi tiếp, nhưng cô cứ như cũ không thể động đậy, suy nghĩ đã sớm buông tha trong lòng lại từng bước trỗi dậy.

Cô cảm thấy cho dù Tần Mặc không có ý định cùng cô qua lại, cô cũng muốn giải thích rõ mọi chuyện cho anh biết, để bản thân trong sạch.

Tần Mặc vừa thấy cô, liền đi nhanh về phía cô, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một tia dịu dàng.

Tô Song Song cất bước rồi lại dừng lại, rụt rè trở về, cô duy trì đứng tại chỗ, nhìn Tần Mặc ở đối diện.

Mỹ nữ vừa đi vào mái tóc đen mượt, váy trắng thướt tha, mười phần đều thục nữ, mỉm cười đầy dịu dàng, đôi mắt to trong đầy quyến luyến nhìn Tần Mặc, công khai sự ái mộ của mình.

Tần Mặc đứng bên cạnh cô ta, vươn tay vỗ về đầu cô ta.

Hình ảnh trai tài gái sắc thật khiến người ta hâm mộ, Tô Song Song rất muốn chúc phúc Tần Mặc nhưng không biết vì sao, cô lòng trầm xuống, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Cái kia… Song Song! Chúng ta mau vào thôi, lát nữa sẽ không có phòng tốt!” Tô Mộ thật sự không muốn nhìn nữa, nhưng cũng không thể rõ ràng, để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của Tô Song Song.

Lúc này, trong đại sảnh không còn hình ảnh của Tần Mặc, Tô Song Song lấy lại tinh thần, làm như không có chuyện gì nhìn Tô Mộ nở nụ cười.

“Đi thôi đi thôi, tôi vừa mới nghĩ xem nên ăn cái gì ngon, lại quên mất chúng ta đang ở trong đại sảnh, thật sự xin lỗi!”

Tô Song Song nói xong ra vẻ thoải mái nở nụ cười, nhưng nụ cười kia, Tô Mộ thật sự thấy khó coi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.