Phòng tắm chỉ rộng có thế, hai người cùng vào rất chật chội, đến thở cũng khó khăn.
Dương Yến vẫn còn đang mơ hồ, tim đập thình thịch, Phương Tinh Nghị mở vòi hoa sen lên, để người khác biết là trong này có người, chiếc vòi hoa sen không thể di động ở phía trên khiến Dương Yến ướt hết từ đầu đến chân.
Dương Yến: "...."
Cô vuốt vuốt nước trên mặt, ánh mắt phẫn nộ nhìn người đàn ông phía trước, khẽ nói: "Không mở vòi hoa sen không được sao? Mà tại sao anh không ở bên ngoài?"
Cô như vừa tắm thêm một lần nữa, chiếc khăn tắm vừa ướt vừa nặng, cảm giác như không giữ nổi nữa.
"Không mở vòi, kéo mành xuống để người khác đi vào à?", Phương Tinh Nghị rất kiềm chế nắm lấy cánh tay cô, để giữa hai người có khoảng cách nhất định, không để đụng chạm nhau.
Bên ngoài có tiếng bước chân, một cánh tay cầm vào tấm mành như muốn kéo nó ra.
Phương Tinh Nghị khuôn mặt có chút biến sắc.
Dương Yến cũng vô cùng hốt hoảng, đúng lúc tấm mành bị kéo ra, cô nhanh chóng nắm lấy tay người đó, chỉ thò mỗi đầu ra, là một cô bé năm, sáu tuổi trong thôn.
Cô khiên cưỡng cười một cái, hỏi: "Sao vậy?"
"Thì ra là chị à.", cô bé nhìn thấy Dương Yến có vẻ rất vui, nói: "Em không tìm thấy cái bong bóng tắm nên muốn qua đây tìm xem."
"Bong bóng tắm là cái gì cơ?"
"Chính là cái khi chà lên người sẽ ra bọt ấy ạ."
Dương Yến biết cô bé đang nói đến sữa tắm, liền lấy sữa tắm trên giá đưa cho nó.
"Cảm ơn chị nhé.", cô bé cầm lấy sữa tắm nhưng vẫn chưa đi, hiếu kì hỏi: "Chị ơi, sao chị phải kéo mành làm gì ạ, ở chỗ em không cần thế đâu."
"Chị sợ nhỡ nước tung tóe ra sẽ làm ướt sàn nhà, mọi người có thể sẽ trượt ngã.", Dương Yến nói: "Vì vậy, khi em tắm cũng nên kéo mành xuống, biết không?"
"Dạ."
Thấy cô bé không có nghi ngờ gì, cầm lấy sữa tắm rời đi, Dương Yến lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Chiếc khăn tắm trên người cô vừa ướt vừa nặng, giữ không nổi, nó đột nhiên trượt xuống, cô ta kéo lại nhưng không kịp, trong một khoảnh khắc, trên người cô không mặc gì cả.
"...."
Phương Tinh Nghị cũng không ngờ tình huống này lại xảy ra, trước mắt anh là tấm lưng nuột nà của cô, trắng mịn, nhẵn bóng và vòng eo thon thon.
Khoảnh khắc đó bối rối không nói lên lời.
Phương Tinh Nghị nhìn ra hướng khác, anh nhặt chiếc khăn dưới đất lên, dùng lực vắt thật mạnh, rồi đưa qua đó, giọng khàn khàn nói: "Mặc lên đi."
Dương Yến vốn đã ngại ngùng mặt đỏ ửng lên rồi, nghe anh ta nói vậy, cô cả người cứng đờ, mất mặt chết đi được, cô vội vã quàng khăn tắm lên, vẫn quay lưng về phía anh ta.
Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng cười nói bên ngoài của mấy cô bé.
Không lâu sau, mấy cô bé đã tắm xong và đi ra, Dương Yến ra ngoài trước thám thính tình hình sau đó gọi Phương Tinh Nghị ra ngoài.
"Lần này là sơ suất của tôi.", giọng anh ta nhỏ nhẹ: "Cảm ơn cô Dương."
Tai cô đỏ bừng lên, nói một cách không tự nhiên: "Lần sau Phương Tổng nhìn kỹ một chút, tránh đi nhầm vào nhà tắm nữ, người khác sẽ tưởng là anh muốn nhìn trộm đấy."
Phương Tinh Nghị gật đầu.
Ăn cơm sáng xong, Dương Yến và người phụ trách công trường sắp xếp chỗ ở cho nhóm người của trưởng thôn.
Trưởng thôn vô cùng hài lòng với chỗ này, rồi còn nghe nói sau này có thể làm việc, mỗi tháng có lương, trong lòng không còn chút tức giận nào, cùng với Dương Yến nói nói cười cười.
Phương Tinh Nghị có vẻ rất bận, đã ra ngoài cùng trợ lý Tư.
Cho đến khi bọn trẻ đi học, Dương Yến mỗi sáng đều dạy chúng viết chữ, chiều đến dẫn chúng đi giao lưu với người bản địa, luyện khẩu ngữ, thỉnh thoảng còn dạy cho thôn dân viết tên của họ bằng chữ Thổ Nhĩ Kỳ.
Chỉ vỏn vẹn trong một tuần, bọn trẻ tiến bộ rất nhanh, có thể thoải mái giao tiếp với người bản xứ, về phía trường học, Phương Tinh Nghị cũng đã sắp xếp hai giáo viên chuyên hướng dẫn cho chúng.
Chớp mắt đã đến lúc phải về nước.
Bọn trẻ thì vẫn đang ở trường, chỉ có các thôn dân là kịp đến tiễn nhóm người Dương Yến.
Trưởng thôn nắm lấy tay Dương Yến, cảm kích nói: "Thực sự rất cảm ơn cô, cô đã cho chúng tôi một cuộc sống mới, nếu có cần gì giúp đỡ, xin cứ nói với tôi."
"Ông không cần cảm ơn tôi, người nên cảm ơn phải là ông chủ của tôi.", cô chỉ vào Phương Tinh Nghị đứng bên cạnh, cười nói: "Đây đều là do ông chủ tôi đã sắp xếp, tôi chỉ là người làm theo mà thôi."
"Ông nói với mọi người cứ yên tâm ở lại đây, đợi khi nào bác sỹ có thời gian rảnh thì nhớ đưa bọn trẻ đến bệnh viện kiểm tra, tất cả chi phí ông chủ tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Trưởng thôn gật đầu.
Ông lại đến nắm chặt tay Phương Tinh Nghị, vẻ mặt vô cùng cảm kích, Phương Tinh Nghị không hề từ chối, cười cười sau đó lên xe cùng Dương Yến đi ra sân bay.
Dương Yến nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cô không thể tin được mình đã đến Thổ Nhĩ Kỳ được hơn nửa tháng rồi, những chuyện đã xảy ra trong nửa tháng này, cô chắc có lẽ sẽ nhớ rất lâu.
Nghĩ đến thôn trang đó, cô lại có chút nuối tiếc: "Đáng tiếc chỉ giữ lại sáu gốc cây."
"Sáu gốc cây là đủ rồi.", Phương Tinh Nghị nói như không hề có lo lắng gì: "Đội nghiên cứu dưới trướng của Phương Thị nhất định sẽ tìm ra điều kiện phát triển tốt nhất cho chúng."
Dương Yến nhìn anh: "Thật sao?"
"Thế giới lớn như vậy, không có gì là không thể.", Phương Tinh Nghị đầu dựa vào gối, lộ ra chiếc cằm hoàn mỹ, khiến người khác không khỏi ganh tị.
Dương Yến nhanh chóng nhìn sang hướng khác, tiếp tục quan sát cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Cô cuối cùng cũng không nợ chú út của Phương Thị nữa rồi.
Xe rất nhanh đã đến sân bay, mấy người bước vào phòng VIP chờ đợi.
Phương Tinh Nghị đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, gọi xong, anh ta gọi trợ lý Tư lại: "Cậu không cần về nữa, trực tiếp đến New York làm việc, để anh cả tôi chuẩn bị trở về."
"Phương Tổng, anh tìm được người rồi sao? Có đáng tin không?"
Phương Tinh Nghị đầu hơi hơi nghiêng.
Trợ lý Tư nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta, nhìn thấy Dương Yến đang ngồi trên ghế sofa xem máy tính bảng, mái tóc đen nhánh xõa xuống ngang vai.
Phương Tinh Nghị cười một cách sâu xa khó hiểu: "Đương nhiên là đáng tin."
"Phương Tổng, ngoài cô ấy ra không được sao?"
"Ngoài cô ấy ra không được."
Trợ lý Tư đã hiểu ra, anh ta gật đầu, lúc rời khỏi phòng VIP có liếc nhìn Dương Yến.
Dương Yến hình như cảm nhận được điều gì, cô ngẩng đầu lên thì thấy trợ lý Tư đang nhìn mình, cô nhìn anh ta gật đầu còn trợ lý Tư thì mỉm cười rồi rời đi.
Kì là, trợ lý Tư ra ngoài làm gì?
Trong lòng cô có chút bồn chồn, bên tai cứ văng vẳng: "Kslier", cô cúi đầu nhìn màn hình, đúng lúc nhìn thấy những tấm ảnh về một người đàn ông nho nhã mặc vest xám đen.
Dẫn chương trình giọng không giấu nổi hưng phấn giới thiệu người đàn ông này, Dương Yến chỉ nghe được những từ quan trọng, sau đó những từ này trong đầu cô tập hợp lại thành câu.
"Kslier", một gia tộc xa xưa ở nước Ý, đầu thế kỉ XIX bắt đầu đầu tư vào lĩnh vực ngân hàng, dầu mỏ, vũ khí và các ngành sinh lời lớn khác, phát triển cho đến bây giờ, vô cùng giàu có, là thượng khách của hoàng gia.
Colbert- Kslier, tên tiếng Trung Hứa Cung Diễn, là người thừa kế thứ hai trong gia tộc Kslier, im lặng suốt hơn hai mươi mấy năm qua, cuối cùng anh ta cũng đã lộ diện trước giới truyền thông và thông báo, anh ta sẽ đầu tư vào nước Z 3000 tỷ để thành lập công ty riêng của mình.
Dương Yến nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình, như là nhìn một người lạ vậy.
Thì ra bạn trai cũ của cô lại có gia thế hiển hách như vậy!