Trên đường về thành phố, Dương Yến và trợ lý Tư trò chuyện, biết được mấy ngày trước anh nhận được dặn dò của Phương Tổng, trực tiếp tìm mua một công trường và sắp xếp cho thôn dân ở trong đó.
Dương Yến hỏi: "Công trường? Có phải hơi tốn kém không?"
"Không đâu, hai năm trước khi đến Thổ Nhĩ Kỳ, Phương Tổng đã có ý định mua lại công trường này rồi.", trợ lý Tư nói: "Có công trường này rồi, sau này Phương Thị muốn mở công ty ở đây cũng rất dễ dàng, còn việc của thôn dân cũng chỉ là chuyện vui ngoài ý muốn, chỗ này rất gần trường học, bọn trẻ đi học sẽ rất thuận tiện."
Dương Yến ngạc nhiên.
Cô vốn nghĩ rằng Phương Tinh Nghị là vì thôn dân nên mới mua lại công trường này, là cô nghĩ nhiều rồi, nhưng cũng đúng, thương nhân lúc nào cũng phải nghĩ đầu tiên đến vấn đề lợi ích, những thôn dân đó cũng coi như là đã có sự bảo hộ của Phương Thị.
Cô nhớ lại cái đêm Phương Tinh Nghị uống rượu, lông mày giật liên tục, cố ý thám thính hỏi: "Trợ lý Tư, anh đã theo Phương Tổng lâu như vậy, có biết anh ấy có vấn đề gì về sức khỏe không?"
Trợ lý Tư nghĩ ngợi một lát: "Không có, Phương Tổng mỗi ba tháng đều đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kì, không có vấn đề gì cả."
"Anh chắc chứ?", vẻ mặt của Dương Yến có chút cổ quái, bộ dạng của Phương Tinh Nghị lúc đó chắc chắn không phải giả vờ: "Ví dụ như có dị ứng với rượu chẳng hạn?"
"Rượu… ", trợ lý Tư giương mắt lên, hình như đã nhớ ra điều gì: "Có, Phương Tổng không thể uống rượu quá mạnh được, nếu không sẽ xảy ra chuyện."
Dương Yến tiếp tục hỏi: "Sẽ xảy ra vấn đề gì?"
Trợ lý Tư ho vài tiếng rồi nói: "Sẽ trở nên rất nghe lời, người khác nói gì đều sẽ làm theo. Vì vậy bình thường khi có tiệc rượu tôi đều sẽ phải đi cùng với anh ấy, sợ xảy ra chuyện gì."
Nói xong, anh ta quay đầu lại nhìn Dương Yến: "Chẳng lẽ Phương Tổng đã uống rượu?"
Dương Yến gật đầu.
"Vậy anh ấy đã làm chuyện gì?"
"...không có gì.", cô không nhắc đến chuyện nụ hôn dưới bầu trời sao hôm đó, chỉ nói: "Anh ấy trở nên nghe lời, đi đâu anh ấy cũng đi theo đó, còn...còn gọi tôi là… vợ."
"Vậy thì cũng không có gì cả.", đối với chuyện này trợ lý Tư cũng không để tâm: "Phương Tổng sau khi uống rượu mạnh đều sẽ nói năng lung tung, có lúc anh ấy còn gọi tôi là em họ nữa cơ mà."
"Em...em họ." Dương Yến há hốc mồm miệng, không dám tin đây là sự thật.
"Đúng vậy, tôi đã đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói có một số người sẽ như vậy, đối với một số thứ quá mẫn cảm, ý thức trở nên mất kiểm soát, chỉ nhớ chuyện ở một khoảng thời gian nào đó."
"Trước đêm mà Phương Tổng uống rượu, tôi đã tra ra anh ấy đã xem một bộ phim ở nhà, trong đó em họ của nhân vật chính do Phí Văn Lệ thủ vai, có lẽ là do anh ấy có ấn tượng sâu sắc với nhân vật này nên sau khi uống rượu cứ luôn miệng gọi tôi là em họ."
"Phí Văn Lệ là nữ, còn anh…", Dương Yến nhìn trợ lý Tư một lượt từ trên xuống dưới: "Anh và Phí Văn Lệ hoàn toàn khác nhau, còn nữa, sao anh ấy lại gọi tôi là vợ?"
Trợ lý Tư: "Cái này thì tôi thực sự không biết, chắc là do cô Dương Yến rất xinh đẹp?"
"..."
Công trường này có tên Grabiel nằm ở phía bắc thành phố, rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Dương Yến, rất sạch sẽ, xe đi từ sân đến nhà xưởng, ở đó còn có khu nhà ở và nhà ăn.
Dương Yến dẫn đám trẻ đến nhà ăn ăn cơm.
Chúng ở trong thôn mọi ngày chỉ toàn ăn rau dại, đột nhiên thấy những món thịt cá tươi ngon, rau xanh mơn mởn, đứa nào cũng ăn những mấy bát, vẻ mặt tươi cười vui vẻ.
Buổi chiều, Dương Yến dẫn chúng ra ngoài mua đồ.
Một thành phố lạ lẫm với những nhà cao tầng, xe cộ đông đúc, những đứa trẻ rất hiếu kì, nhưng thích ứng cũng rất nhanh, đi theo Dương Yến đến hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, trên tay toàn là đồ đạc.
Dương Yến biết thời gian ở đây không nhiều nên sau khi mua giáo trình trở về công trường, cô liền dạy cho chúng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, bắt đầu từ những nguyên âm đơn giản, bọn trẻ đứa nào cũng học hành rất chăm chỉ.
Tiếng Thổ Nhĩ Kỳ là một loại ngôn ngữ thuộc tiếng Đột Quyết, so với những ngôn ngữ thông dụng như tiếng Anh, tiếng Pháp còn dễ học hơn, mỗi một chữ cái đều có cách phát âm cố định, hơn nữa tiếng Ucker mà chúng đang nói cũng thuộc hệ Đột Quyết, nên khi học sẽ dễ dàng hơn so với người mới học, chỉ trong một đêm, bọn trẻ đã học xong hết những nội dung cơ bản nhất.
Hơn 12h đêm, Dương Yến vẫn đang chỉnh sửa bài tập cho bọn trẻ, tiến độ học còn nhanh hơn so với dự định của cô, khoảng hơn một tuần nữa là chúng có thể đến trường rồi, việc giao tiếp sẽ không còn chướng ngại gì nữa.
Chữa bài xong, Dương Yến mệt đến nỗi ngủ gục trên bàn.
Hôm sau khi trời tờ mờ sáng, cổng sắt ở ngoài công trường mở ra, một chiếc xe khách du lịch chạy tới, đợi chiếc xe dừng lại tại khu nhà ở, trưởng thôn và những người khác xuống xe.
Những người trong thôn đời này đời khác chỉ quanh quẩn ở đó, vì rào cản về ngôn ngữ nên rất ít người bước chân ra bên ngoài, giờ bỗng nhiên được chứng kiến những kiểu kiến trúc này, ai nấy đều ngây người ra.
Trợ lý Tư cũng không hiểu tiếng Ucker, liền hỏi: "Phương Tổng, có cần gọi cô Dương xuống không?"
"Anh bảo nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, dẫn họ đi ăn trước đã, họ đã cả ngày không ăn gì rồi.", Phương Tinh Nghị nói: "Để cô ấy nghỉ thêm một chút đi, đợi trời sáng hãy gọi."
"Dạ được."
Trợ lý Tư nói cho Phương Tinh Nghị biết vị trí căn phòng đã được sắp xếp cho anh ta sau đó dùng tay ra dấu cho trưởng thôn, mãi mới đưa được bốn, năm chục người họ đến nhà ăn.
Khu phòng ở trong công trường cũng không tệ nhưng lại không có phòng tắm riêng, anh ta sắp chịu không nổi mùi thuốc nhuộm trên người, lấy quần áo lên nhà tắm ở tầng 3.
Trong nhà tắm tối om nhưng lại có tiếng nước rả rích, hình như có ai đang tắm.
Phương Tinh Nghị sờ vào công tắc nhấn mấy lần nhưng không có phản ứng gì, chắc là đèn ở đây hỏng rồi. Cũng may trên tường có cửa sổ kính, ánh sáng có thể chiếu vào nên cũng không đến nỗi nhìn không rõ.
Lông mày anh ta giật giật, nhưng ngửi thấy mùi trên người nên vẫn bước vào, tìm phòng tắm gần nhất, nước ấm nóng từ vòi hoa sen dội thẳng lên người.
Cách đó sáu phòng nữa là phòng cuối cùng, Dương Yến đang tắm trong đó.
Tối qua sau khi cô ngủ gục trên bàn, không cẩn thận đụng vào ổ cắm khiến phích cắm bị lỏng, sáng sớm năm giờ rưỡi vì nóng quá nên tỉnh giấc, sau gáy cô đã ướt đẫm mồ hôi nên lấy quần áo đi tắm.
Tắm nước nóng xong, toàn thân vô cùng thoải mái, cô mặc khăn tắm bước ra ngoài.
Quần áo của cô đã để ở trong tủ hết rồi.
Khi cô bước ra ngoài, phòng phía trước cũng có một bóng người đi ra, dáng người cao lớn, không giống phụ nữ, Dương Yến toàn thân cứng đờ, dùng tiếng Anh nói: "Anh à, anh đến nhầm phòng rồi."
Trước khi vào, cô đã nhìn rất kĩ tấm biển, đây là phòng tắm nữ, chắc là đối phương đã vào nhầm phòng.
Nghe thấy giọng của cô, đối phương lập tức quay người lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chau mày: "Cô Dương?"
Sau khi nhìn thấy anh ta, cô thay đổi sắc mặt, miệng co ro: "Phương Tổng, biển phòng tắm nữ to như vậy, anh không nhìn thấy sao?"
Phương Tinh Nghị vẻ mặt có chút không tự nhiên: "Vừa rồi tối quá nên tôi cũng không để ý xem."
"...."
Lúc đó, bên ngoài loáng thoáng có tiếng cười nói của phụ nữ, khoảng chừng ba, bốn người gì đó, Phương Tinh Nghị và Dương Yến hai người nhìn nhau, đứng ngơ ra đó.
Lần này phiền phức rồi.
Phương Tinh Nghị có phản ứng trước, anh không quá hoang mang, tiến lại gần Dương Yến, kéo cô vào phòng tắm gần đó, vừa kéo tấm mành xuống thì mấy cô gái ở ngoài kia đi vào.