Nam Thần Nhà Tôi

Chương 297: Tôi cũng không định sống




Dương Yến gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm: “Anh đến bệnh viện với Văn Thù đi.”

“Anh thấy em cũng cần có người đi cùng đó.”

“Em ổn mà, không sao đâu.” Dương Yến ôm lấy eo anh rồi dụi dụi: “Thật sự phải cảm ơn Văn Thù thật tốt mới được, anh ấy vì chúng ta mà bị thương, anh đi với anh cả đi, đợi lát nữa em đi tìm chị dâu.”

“Được rồi, nghe em tất.” Sự hiểu chuyện của cô gái nhỏ này khiến đáy lòng Phương Tinh Nghị dấy lên một cảm giác ấm áp tràn đầy, anh hôn lên trán cô: “Nếu có chỗ nào không khoẻ, nhất định phải nói với anh biết chưa?”

Dương Yến ừm một tiếng.

Bên kia Tống Tịnh Hoà cũng rất lo lắng cho Lục Văn Thù, dù sao đi nữa cũng là súng bắn bị thương mà, suy nghĩ của cô và Dương Yến rất giống nhau, cô cũng muốn Ngự Văn Đình đi bệnh viện với Lục Văn Thù.

Sau khi an ủi hai người phụ nữ xong, Phương Tinh Nghị và Ngự Văn Đình liền đến bệnh viện.

Sau khi xe cứu thương đến bệnh viện, Lục Văn Thù đã nhanh chóng được đẩy vào phòng phẫu thuật, cơ thể của anh, nơi anh bị bắn trúng anh biết rất rõ, cho nên anh không lo lắng hoảng sợ chút nào cả, nhưng còn Lâm Thanh Dung đã khóc ngay từ khi còn ở trên xe cứu thương cho đến khi đã đến bệnh viện.

“Nước mắt em nhiều tới như vậy à?” Lục Văn Thù không nhịn được nữa, anh muốn đưa tay lau lau vệt nước mắt cho cô nhưng máu chảy quá nhiều khiến tay anh chả còn tí sức nào nữa: “Anh thật sự không sao, không chết được đâu.”

“Ừm.” Lâm Thanh Dung gật gật đầu, nhưng nước mắt cô vẫn rơi lã chã, cô nắm chặt tay anh: “Em ở đây đợi anh ra ngoài.”

“Vậy em hôn anh một cái đi, để anh có tí tinh thần nào.”

Lâm Thanh Dung bị những lời nói của anh làm cho cười không được mà khóc cũng không xong, cô cúi người xuống hôn vào môi anh một cái rồi lùi về sau vài bước, sau đó cô giương mắt nhìn chiếc giường bị đẩy vào phòng phẫu thuật rồi đóng cửa lại.

Cô dựa thân người lên tường, hai bàn tay siết chặt lại, cả người cô run lên bần bật, không cách nào kiềm chế nổi.

Cảnh tượng ở khu trang sức trong siêu thị mười mấy phút trước cứ cuộn trào trong đầu cô, cô tận mắt nhìn thấy Lục Văn Thù đã liều mạng bảo vệ cô như thế nào, ngay cả đỡ lấy phát đạn cho cô, anh cũng không để cô nhìn thấy.

Người đàn ông này đúng là ngu ngốc mà.

Quá ngu ngốc.

Một người phụ nữ anh chưa quen được bao lâu thì đã muốn kết hôn rồi, anh nghe lời cô răm rắp, liều mạng bảo vệ cô, nhưng tại sao anh lại chưa hề nghi ngờ mục đích xuất hiện của cô chứ?

Hành động ngu ngốc như vậy nhưng lại lần lần lượt lượt khiến trái tim cô xao xuyến.

Lâm Thanh Dung đứng ngây ngốc bên ngoài phòng phẫu thuật rất lâu, đợi đến khi đáy lòng cô bình tĩnh lại, tay không còn run nữa, cô mới đi đến một góc tường nào đó, đổi sim điện thoại rồi gọi đi một cuộc.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

“Cô mạo hiểm gọi điện thoại cho tôi, gặp chuyện gì khẩn cấp sao?” Thanh âm người đàn ông khàn khàn, như thể dây thanh quản của anh ta đã bị tổn thương rồi.

Lâm Thanh Dung yên lặng một lát rồi thấp giọng nói: “Tôi đổi yêu cầu, Lục Lịch Thành làm sai, để ông ta một mình gánh chịu là được rồi, không được đụng tới vợ con của ông ta.”

“Cô mềm lòng rồi sao?”

“Tôi chỉ muốn báo thù, không muốn làm hại người vô tội.”

“Người đàn ông đó đã làm gì mà khiến cô mềm lòng rồi vậy.” Ngữ điệu của Hứa Cung Diễn ung dung: “Nhưng chuyện riêng của Cô Tốngi sẽ không quản đâu, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, cô thay tôi chăm sóc An An, tôi thay cô giải quyết mớ phiền phức.”

“Hứa Cung Diễn.” Lâm Thanh Dung không nhịn được nữa mà hỏi: “Anh phí nhiều tâm tư để làm ra cái hoạt động này, bảo tôi đưa Dương Yến ra ngoài chơi, rồi muốn tặng cho cô ấy một món quà, để gặp cô ấy một lần, có đáng không?”

Hứa Cung Diễn cười nói: “Vì người mình yêu mà làm tất cả, không nên dùng đáng hay không đáng để soi xét cân nhắc. Cô thích người đàn ông kia, cũng vì hắn mà thay đổi luật chơi còn gì.”

“Không giống nhau.” Lâm Thanh Dung nói: “Anh ho dữ dội như vậy, chắc không chống nổi ba tháng nữa đâu nhỉ? Sao không chịu nghe lời bác sĩ ngoan ngoãn tĩnh dưỡng đi.”

“Đó không phải là tĩnh dưỡng, mà là chờ chết.” Hứa Cung Diễn bình tĩnh đáp: “Tôi không muốn làm lãng phí thời gian ở bệnh viện, nhưng chỉ cần được nhìn thấy người tôi yêu, thì cho dù chỉ còn một ngày để sống tôi cũng thấy thỏa mãn rồi.”

Lâm Thanh Dung thở dài, cô thật không hiểu cách làm của Hứa Cung Diễn chút nào: “Đã lưu giữ lại 5 gốc cây Ixora rồi, em trai thứ ba của Phương Tinh Nghị là Yên Cảnh Niên đang nghiên cứu, Chiến Thương đã nhận được tin tức rồi, có lẽ là đang trên đường tới nước D đó.”

“Tôi không có kêu cậu ta đi.” Hứa Cung Diễn hờ hững nói: “Thứ đồ còn đang trong giai đoạn nghiên cứu thì có đi cũng là lãng phí thời gian thôi, tôi cũng không có ý định sống, ba tháng là đủ rồi.”

Lâm Thanh Dung cũng không nói gì nữa.

Chỉ là yêu một người mà có thể hi sinh mọi thứ cho cô ấy, điều này có đáng không?

Nhưng Hứa Cung Diễn lại nói tiếp: “Tôi đã sắp xếp rồi, bọn họ sẽ xử lý tốt chuyện của Lục Lịch Thành, còn tên Hạ Tử Du kia có cần tôi giúp không?”

“Không phiền anh nữa, tôi nợ anh nhiều quá rồi.” Lâm Thanh Dung đáp.

Tối hôm qua cô đã nhìn thấy điện thoại của Lục Văn Thù, nhìn thấy những việc mà anh ấy làm, cô cũng không cần Hứa Cung Diễn xử lý nữa.

“Ừm, An An sao rồi?”

“Cô ấy...” Lâm Thanh Dung định kể lại chuyện ở siêu thị cho anh ta nghe nhưng lại mang máng nghe thấy có tiếng bước chân đến, cô liếc nhìn ra ngoài một cái thì nhìn thấy Phương Tinh Nghị và Ngự Văn Đình đang đi tới, nên cô liền cúp ngay điện thoại.

Sau đó cô nhanh chóng xoá hết lịch sử cuộc gọi, sau khi đổi sim xong cô mới cất điện thoại đi.

Phương Tinh Nghị nhìn Cô một cái rồi hỏi: “Đã tiến hành phẫu thuật bao lâu rồi?”

“Hơn 10 phút rồi.” Lâm Thanh Dung đáp: “Các anh cứ về đi, tôi ở đây là được rồi.”

“Nói về quan hệ, tôi và lão nhị càng nên ở đây hơn.” Ngự Văn Đình lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt anh âm trầm mà sắc bén: “Lâm Thanh Dung, chúng tôi đều không phải là kẻ ngốc, có những chuyện cũng không cần thiết phải mở miệng nói.”

Đôi con ngươi của Lâm Thanh Dung đột nhiên hung hăng co lại, cả người cô run lên, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, không hé môi nói gì cả.

Tất cả những biểu hiện nhỏ nhặt của cô đều bị Ngự Văn Đình nhìn thấu, ngữ điệu của anh càng lúc càng lạnh hơn: “Cô muốn báo thù thì tuỳ cô, không ai cấm cản cả nhưng đừng có mà đụng vào Văn Thù, làm xong việc thì rời khỏi đi.”

Cô nở nụ cười: “Các người phát hiện từ khi nào?”

“Kể từ lần đầu tiên cô gặp Văn Thù.” Phương Tinh Nghị nhàn nhạt nói: “Diễn xuất của cô cũng cao thật, cô biết Văn Thù thích loại người nào, tính cách ngoại hình cũng thay đổi theo sở thích của cậu ta, mỗi lần tức giận đều bắt chẹt được lợi ích. Nói thật, lần đó video bị tung ra ngoài, có phải đều là do một tay cô sắp xếp nên để khiến Văn Thù thương hại cô đúng không?”

“Không phải.” Ánh mắt Lâm Thanh Dung lập loè nhưng vẫn phản bác một cách kiên định: “Đoạn video đó không có lợi với tôi, tôi không cần phải vì một chút lòng thương hại của anh ta mà huỷ hoại bản thân mình được.”

Phương Tinh Nghị đương nhiên là không tin rồi: “Cô có thứ gì mà không làm được sao?”

Lâm Thanh Dung mím chặt môi, sắc mặt lạnh lẽo: “Chuyện tôi muốn làm tôi biết, sẽ không làm hại người vô tội đâu, lần này tôi nợ anh ấy một ân tình.”

Phương Tinh Nghị nói: “Hy vọng cô nói được làm được. Con người tôi rất hay bào chữa khuyết điểm của mình, nếu như những việc cô làm vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi, tôi sẽ không niệm tình vì cô là phụ nữ mà khách khí đâu.”

Bầu không khí giữa ba con người cực kì căng thẳng.

Lúc này, đèn đỏ trước phòng phẫu thuật cũng tắt, cửa phòng được mở ra.

Lục Văn Thù nằm trên giường đẩy, từ ngực cho đến vai đều chi chít những vết băng quấn, sắc mặt anh tuy có chút tái nhợt nhưng tinh thần lại không tệ chút nào, anh nhìn thấy Phương Tinh Nghị và Ngự Văn Đình đến thì bắt đầu càu nhàu: “Đã nói là không sao rồi, các anh còn đến đây làm gì?”

Phương Tinh Nghị liếc nhìn anh ta một cái rồi cười khẩy: “Sợ cậu chết trong lúc phẫu thuật nên tới đây thu dọn xác!”

“Nhị ca anh thật là vô tình mà, dám nguyền rủa tôi.” Lục Văn Thù hậm hực, anh định nắm lấy tay Lâm Thanh Dung để kể khổ với cô nhưng Ngự Văn Đình lại chặn trước mặt cô với sắc mặt u ám.

“Cô ta mệt rồi, phải về nghỉ ngơi đã.”

Ngự Văn Đình ra hiệu bằng ánh mắt với mấy người y tá, đám y tá thấy vậy lập tức đẩy chiếc giường đi.

“Nhưng tôi bị thương rồi, tôi muốn tiểu tiên nữ ở cạnh tôi cơ, ê ê, anh cả anh đừng có chặn tiểu tiên nữ nhà tôi lại chứ...” Thanh âm la hét yếu ớt của Lục Văn Thù dần dần biến mất.

Phương Tinh Nghị cũng đi theo.

Ngự Văn Đình né người ra, rồi cất giọng lạnh đạm nói với Lâm Thanh Dung: “Văn Thù để bọn tôi chăm sóc là được rồi, cô về khách sạn đi.”

……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.