“Anh ở đây làm gì?” Dương Yến ngạc nhiên một lúc, khi cô nhớ ra đây là văn phòng, cô lập tức kéo người vào, mở kính sương mù để ngăn mọi người trông thấy.
“Quản lý Dương, đây là Phương thị.” Phương Tinh Nghị nhắc nhở cô, nói với chút không hài lòng: “Anh muốn đến bộ phận nào là quyền của anh, em trông anh giống như… một tên trộm vậy.”
Anh cũng không phải người khiến người khác nhận không ra!
Dương Yến tức giận: “Tất nhiên nếu anh đi đến các bộ phận khác thì sẽ chẳng có vấn đề gì, điều quan trọng là người khác mang chuyện của chúng ta ra nói năng lộn xộn, nếu thấy anh lại đến nữa em không biết họ sẽ nghĩ gì đâu.”
“Thế sao em tránh anh mà không tránh trợ lý Tư?”
“Em phải tránh anh ấy vì điều gì?” Dương Yến cảm thấy khó hiểu: “Anh ấy là trợ lý đặc biệt, dù anh ấy và em có gặp nhau thường xuyên thì mọi người cũng sẽ nghĩ là làm việc chứ chẳng nghĩ gì nhiều đâu.”
Cô dường như ngửi ra được mùi gì đó, nghi ngờ nhìn Phương Tinh Nghị: “Trợ lý Tư đột ngột đến chi nhánh ở New York…”
“Thực sự không có ai ở đó thiệt mà, anh không có nhắm mục tiêu vào anh ta nha.” Phương Tinh Nghị bình tĩnh nói, như thể việc anh đuổi trợ lý Tư đi hôm đó không phải là vì ghen tuông mà là vì cái khác: “Nếu em không tin, tháng tới anh sẽ đưa em đi New York.”
“Trời lạnh lắm, em không có hứng thú đâu.” Dương Yến từ chối, hỏi lại: “Phương tổng, có chuyện gì sao?”
Phương Tinh Nghị lắc điện thoại về phía cô, ánh mắt sâu thẳm: “Rõ ràng em đã xem Messenger của anh rồi, tại sao em không trả lời?”
“Em, em có việc phải làm.”
“Em trả lời chỉ mất vài giây thôi.” Người đàn ông đến gần cô.
Dương Yến lùi lại, cuối cùng lại không còn đường lùi nữa, lưng bị gán vào tường một cách đáng thương, hai người đang sát vào nhau.
Cô rụt vai, cố gắng né anh.
“Phương tổng, anh chỉ cần nói chuyện là được rồi, không cần đến gần như vậy chứ?”
Thấy cô khẩn trương, càng muốn tránh né vì e ngại, Phương Tinh Nghị càng muốn trêu chọc cô, anh dựa tay vào tường, nghiêng người nhìn cô, thì thầm: “Có khoảng cách mà, như này mà còn gần sao?”
“Phương Tinh Nghị!” Dương Yến đỏ từ má đến tai, đánh anh, nhìn anh một cách dữ dội: “Anh nên là một người đàn ông to lớn, nghiêm túc, đừng là một kẻ lưu manh!”
“Chẳng lẽ không phải sao...”
Trong lúc anh đang nói chuyện, Dương Yến chộp lấy hai trái dâu tây từ trên cái đĩa nhỏ ở bàn, vội vã cho anh ngậm miệng lại.
Người đàn ông cau mày, vầng trán nổi lên tia chua chát, khuôn mặt có chút đau khổ.
Dương Yến nhếch mép, còn chưa tự hào được hai giây, cô đã bị Phương Tinh Nghị hôn một cái thật sâu, ô mai giống như một quả bóng, lại lăn vào miệng anh, đầy chua chát và xấu hổ.
Sau khi hôn, Phương Tinh Nghị khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cô, quản lý Dương, rất ngon đấy.”
Tên biến thái!
“Quản lý Dương, em xin phép chị nghỉ nhé!”
Không khí văn phòng nóng bức, cánh cửa đột nhiên bị mở toang, tự họ đột nhập vào.
Dương Yến nhanh chóng lấy điện thoại trên bàn, cách xa mình khỏi Phương Tinh Nghị, khi một đồng nghiệp bước vào, cô đã đứng cạnh lọ hoa.
“Phương tổng!” Tiểu Nam thấy Phương Tinh Nghị cũng ở đây, vội nói xin chào.
Phương Tinh Nghị lặng lẽ ừ một tiếng.
“Không phải em muốn xin nghỉ sao?” Dương Yến sợ Tiểu Nam suy nghĩ nhiều, mở miệng thu lại ánh mắt của cô ấy: “Đưa đơn cho tôi.”
“Ồ vâng!” Tiểu Nam nhanh chóng đưa đơn cho Dương Yến, xấu hổ mà nói: “Quản lý, bố mẹ em hiếm khi ra ngoài, em muốn đưa họ đưa mọi nơi, một tuần được không?”
“Ừa, gần đây không có việc nhiều lắm.”
Dương Yến nhanh chóng ký vào tờ giấy xin nghỉ việc, hỏi cô làm sao lại về, Tiểu Nam nói bạn trai của cô đã xin nghỉ phép để đi cùng cô, nhưng chiếc xe lại bị hỏng vào hai ngày trước, chiếc xe đã được sửa chữa tại cửa hàng 4s, họ phải quay trở lại bằng đường sắt tốc độ cao.
“Bạn trai của em xin nghỉ phép chỉ để về cùng em, chu đáo đấy.”
“Vâng, anh ấy đối xử rất tốt với em.” Tiểu Nam cười ngọt ngào: “Lắng nghe em mọi thứ, đến thành phố của em chăm sóc em, phòng cưới sau này cũng mua luôn.”
Dương Yến bị nhồi một đống cẩu lương vào miệng, cảm thấy dâu tây trong miệng mình cũng chẳng còn ngọt nữa, nó thậm chí còn chua hơn!
Tiểu Nam cầm đơn xin nghỉ rời đi, Dương Yến nghĩ gì đó thì lại gọi cô, lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo: “Cho em mượn xe của chị đấy, đưa cha mẹ ra ngoài rất thuận tiện.”
“Ngại lắm, quản lý ạ.”
“Dù sao bằng lái xe của chị bị thu hồi lại rồi, chị không thể lái xe được nữa.” Dương Yến mỉm cười, đưa chìa khóa trong tay: “Em có thể lái xe hộ chị, xe mà để lâu sẽ rỉ sét.”
Tiểu Nam tò mò hỏi: “Quản lý, chị lái xe rất đều đặn mà, bằng lái xe của chị bị thu hồi như nào chứ?”
“Một chút bốc đồng.”
Tiểu Nam ồ một tiếng, không hỏi thêm nữa, cầm đơn xin nghỉ bỏ đi.
Dương Yến quay lại thấy tên biến thái vẫn đứng đó, tức giận không nói nên lời: “Phương tổng, anh nên đi ra ngoài, tôi còn rất nhiều việc phải làm!”
“Có, anh cần đơn xin nghỉ từ em.”
“Nếu anh muốn nghỉ, anh chỉ cần nói với thư ký anh muốn nghỉ là được mà?” Dương Yến lẩm bẩm, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình một cách kiên trì, kiểu không đưa đơn xin nghỉ là không đi, cô bất lực lấy đơn xin nghỉ khỏi ngăn kéo.
Phương Tinh Nghị viết một dòng trên đơn xin nghỉ, ký tên đưa cho Dương Yến: “Gần đây quản lý Dương đã làm việc rất chăm chỉ, anh dự định sẽ cho quản lý Dương nghỉ một ngày, nghỉ ngơi tốt nhé.”
“Tôi không mệt, không muốn nghỉ ngơi.” Dương Yến muốn cầm lấy đơn xin nghỉ: “Anh đừng quậy.”
Người đàn ông vốn đã rất cao lớn, sau khi giơ tay lên, Dương Yến thậm chí còn không thể chạm vào được góc tay áo của Phương Tinh Nghị, cô giận dữ lườm anh, nhưng người đàn ông lại hơi nhướn mày, nhìn trông tâm trạng rất tốt.
“Phương Tinh Nghị, anh đưa em đơn xin nghỉ.”
“Em cần nghỉ ngơi.”
“Em không muốn nghỉ ngơi!” Dương Yến giận dữ: “Em muốn kiếm tiền không được sao?”
Phương Tinh Nghị lắc đầu, cúi xuống: “Không được. Bởi vì ngày mai anh muốn nghỉ ngơi với em.”
“...”
“Đơn xin nghỉ anh sẽ mang xuống dưới, em làm việc đi.”
Khi Phương Tinh Nghị rời đi, Dương Yến mới tỉnh táo trở lại, giữ anh lại, hỏi anh: “Anh đi làm gì vậy?”
“Đi rắc cẩu lương.”
Nghe người đàn ông nói, miệng Dương Yến co giật.
Có phải gần đây anh quá thân với Lục Văn Thù nên hành vi mới bất thường như vậy không?
- -
Dương Yến không để tâm những lời của Phương Tinh Nghị.
Vì anh đã muốn tự mình cho cô nghỉ, đơn xin nghỉ cũng đã viết, vậy cô sẽ nghỉ ngơi tốt ở nhà, nhưng cô lại quên mất một điều rằng bây giờ Phương Tinh Nghị hoàn toàn không biết xấu hổ!
Sáng sớm, Lâm Thanh Dung đến gõ cửa nhà cô, cắn bàn chải đánh răng trong miệng, mơ hồ nói: “Ny Ny, dường như Phương tổng đang ở tầng dưới ở căn hộ của chúng ta, anh ấy đến gặp cậu sao?”
“Không thể chứ?”
Dương Yến rắc dép đi ra ban công, nhìn xuống.
Một chiếc Maybach đang đậu trước căn hộ, một dáng người mảnh khảnh dựa vào chiếc xe.
Một người đàn ông hiếm khi đổi đồ, nay đang mặc một bộ quần áo bình thường sáng màu thoải mái, anh đang nghiêng người thoải mái, đôi chân dài chồng chéo rất bắt mắt, trông khí chất rất tuyệt vời, giống như một quý ông vừa rời khỏi nhà.
Dương Yến nắm lấy Lâm Thanh Dung, vội vàng hướng dẫn: “Sau khi đi xuống lầu, cậu nói với ảnh là mẹ mình không khỏe, mình phải đến bệnh viện với mẹ mình, bảo ảnh đi đi!”
Lâm Thanh Dung liếc xuống: “Phương tổng rõ ràng là muốn hẹn hò với cậu, sao lại từ chối?”
“Anh ta muốn hẹn hò thì có rất nhiều phụ nữ để anh ta hẹn mà.” Dương Yến lẩm bẩm, tất nhiên cô biết điều đó, nhưng vì cô chưa sẵn sàng nên có chút bối rối.
“Nhưng Phương tổng muốn hẹn hò với cậu mà!”
“Đừng nói nhiều như vậy, lát nữa lúc xuống dưới bảo anh ta đi là được!”
“Ny Ny, mình thấy cậu giống con chim cút thế nào ấy.”
“Cậu lại muốn ăn đòn đây mà!”
Dương Yến trên lầu thì vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm cách đề Phương Tinh Nghị đi, nhưng ở tầng dưới, Lục Văn Thù lại cũng lái xe vào, cầm bữa sáng trên tay và có tâm trạng rất tốt.