Nụ hôn nồng nàn kéo dài này làm đầu óc Dương Yến mơ màng, trong khoảng khắc cô mê man chìm đắm vào đấy nhưng rồi lại đấm mạnh lên ngực anh vì thiếu oxi.
Đợi đến khi Phương Tinh Nghị buông tay ra cô bèn lui ngay về sau, dán người sát vào kệ hàng rồi nổi cáu: "Anh Phương, anh có tin tôi sẽ tố cáo anh quấy rối tình dục không?"
Phương Tinh Nghị lại nới lỏng cà vạt ra thêm một tí rồi híp mắt nở nụ cười trêu cợt, trông đến là xấu xa: "Có thể chứ, vậy chúng ta tính lại chuyện ở quán rượu nửa năm trước."
"Anh không biết xấu hổ là gì!" Những hành động của anh trong ngày hôm nay làm cô có cảm giác dường như mình mới quen anh ấy vậy: "Anh đã nói nếu tôi đến Thổ Nhĩ Kỳ giúp anh làm xong việc đó thì xóa hết tất cả mọi chuyện cơ mà."
"Đúng là vậy, nhưng vụ mua bán đó thất bại rồi." Phương Tinh Nghị lợi dụng chỗ hở trong lòng nói của cô, cánh tay dài chống hờ bên đầu cô: "Huống hồ sau này tôi lại giúp cô thêm lần nữa."
Dương Yến tức đến mức không còn gì để nói.
Anh ta uống lộn thuốc gì mà lại kỳ quặc như vậy chứ?
"Dương Yến, vụ đụng xe là tôi sai, tôi đã lợi dụng cô" Giọng nói của Phương Tinh Nghị trở nên nghiêm túc: "Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng xem cô như con cờ. Cô là người đáng cho tôi tin tưởng."
Anh lăn lộn nhiều năm trên thương trường, nhiều năm nay bên cạnh anh có nhiều người phụ nữ mạnh mẽ, ngôi sao nữ, luật sư còn có các cô chiêu xuất thân trong các gia đình quyền quý nhưng anh chỉ tin tưởng mỗi một mình Tưởng Song Kỳ mà thôi.
Bây giờ lại có thêm Dương Yến.
Lúc tìm Dương Yến giúp đỡ, có lẽ anh muốn lợi dụng cô ấy để đạt được lợi ích của mình, nhưng hơn hết anh muốn đẩy cô tiến lên đứng ở sân khấu lấp lánh ấy.
Lời nói của anh lời cho Dương Yến cảm thấy đau đớn.
Nếu như không có Phương Tinh Nghị đứng sau thúc đẩy cô sẽ không có ngày hôm nay, Dương Yến nên cảm ơn anh, nhưng lúc cô nghĩ đến cái chết của Phương Dịch Chung lại không có cách nào tiêu tan nổi.
Một mạng người đã mất đi chứ nào phải là những con số liệu đâu, mất rồi còn khôi phục lại được.
"Anh Phương, mọi chuyện đều đã qua rồi có nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì nữa." Dương Yến nghiêng người lách qua khỏi Phương Tinh Nghị, giọng nói hững hờ đó khiến đôi môi Phương Tinh Nghị giựt mạnh.
Trong lòng thấy phiền não bèn nhấc tay đập mạnh lên kệ hàng hóa.
Lúc hai người lại đi cùng nhau rõ ràng bầu không khí đến là kỳ lạ, Dương Yến cố ý giữ khoảng cách với anh, cho dù mua đồ trả tiền cũng kiên quyết tự mình trả.
Trợ lý Tư cũng rầu rĩ.
Kế hoạch của anh ta hoàn hảo như vậy kia mà, để cô Dương và tổng giám đốc Phương đi riêng với nhau bồi dưỡng tình cảm, sao cứ có cái cảm giác bọn họ đi hết một vòng quay về mà bầu không khí giữa hai người lại càng cứng nhắc hơn.
Sau khi về đến nhà trợ lý Tư, Dương Yến xách đồ ăn đi vào nhà bếp.
Trợ lý Tư xịch lại gần Phương Tinh Nghị rồi thấp giọng hỏi: "Tổng giám đốc Phương, sao vậy ạ? Hiện giờ tâm trạng cô Dương còn tệ hơn cả lúc mới nhìn thấy anh nữa."
"Cút."
"..."
Được thôi, tâm trạng của tổng giámc đốc Phương cũng rất tệ.
Bé Ragdoll rất bám người, nó cứ dụi người vào chân Dương Yến mãi, cô đi đâu nó đi đó, Dương Yến sợ mình giẫm phải bé Ragdoll mới ôm nó ra ngoài rồi đóng cửa nhà bếp lại.
Bé Ragdoll lắc lư chạy qua chỗ Phương Tinh Nghị, quả đầu bé nhỏ của nó dụi vào quần Tây của anh, Phuơng Tỉnh Nghị nhấc tay lên, vẻ mặt cũng thay đổi.
Phương Tinh Nghị bình tĩnh gọi trợ lý Tư: "Ôm con mèo của cậu xê ra đi."
"Tổng giám đốc Phương, con mèo này còn chưa được một tháng tuổi nữa, anh sợ cái gì cơ chứ?" Trợ lý Tư bước qua ôm con mèo đi: "Cô Dương thích con mèo này đến cỡ nào cơ chứ, còn ôm về nuôi nữa kìa!"
"Cậu đưa con yêu quái lông dài này cho cô ấy nuôi à!"
Trợ lý Tư nghiêm túc sửa lại: "Tổng giám đốc Phương, đây là mèo Ragdoll thuần chủng, đắt lắm đấy!"
Phương Tinh Nghị: "..."
Khi nãy anh hôn Dương Yến ngửi thấy mùi sữa phảng phất trên người cô, hóa ra là từng ôm con mèo này.
"Tổng giám đốc Phương, đi đi."
Phương Tinh Nghị ngơ ngác nhìn anh ta: "Đi đâu?"
Trợ lý Tư trợn trắng mắt, hất cằm về phía nhà bếp rồi thấp giọng nói: "Cho dù anh không biết nấu nướng thì cũng vào đấy làm ra vẻ một tí cho cô Dương xem, kiếm cơ hội nói chuyện với cô ấy."
"Tôi còn vài tin nhắn phải giải quyết."
"Tôi phục anh luôn rồi." Trợ lý Tư thấy hơi đau trứng, anh chẳng có mấy mối tình nhưng hiện giờ lại cảm thấy sếp nhà mình còn ngốc hơn cả mình nữa! "Tin nhắn biết tặng vợ cho anh không?"
Phương Tinh Nghị nghe thế mới nhíu mày: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi đâu có thích cô ấy."
Trợ lý Tư cười ha ha trong lòng.
Rốt cuộc anh cũng đã hiểu cái câu "Người ngoài cuộc sáng suốt, người trong cuộc u tối rồi."
Trợ lý Tư nói: "Được rồi, vậy anh cũng phải đi giúp đỡ đi chứ, không thể để cô Dương làm một mình được đúng không? Nếu tay tôi không bị thương thì tôi cũng đi giúp cô ấy rồi."
Phương Tinh Nghị nhìn trân trân con mèo trong lòng anh ta: "Cậu tránh xa ra một chút để tôi đi."
"..."
Phương Tinh Nghị mở cửa nhà bếp ra, anh ngửi thấy được mùi dầu khói và mùi đồ ăn sống, hơi nóng bốc lên từ lồng hấp, hình như cô đang hấp hải sản, Dương Yến quay lưng lại phía anh nấu nướng.
Động tác xắt rau của cô rất đỗi nhanh nhẹn, trái khoai tây nhanh chóng bị xắt ra thành từng sợi, lúc xắt ớt xanh thì trong nồi đã đổ sẵn dầu ăn rồi, không lãng phí một giây nào.
Phương Tinh Nghị nhìn tay của mình, hình như chẳng giúp được gì cả, nhưng anh vẫn hỏi một câu.
"Có cần giúp gì không?"
Dương Yến liếc mắt nhìn anh rồi nhìn vào nồi, tỏ vẻ ghét bỏ nói: "Anh có thể giúp gì được?
Đã sống đến từng tuổi này rồi, anh chỉ bị mỗi một mình Dương Yến ghét bỏ mà thôi.
Mà không chỉ một lần.
"Vậy để tôi rửa rau." Phương Tinh Nghị xắn ống tay áo lên để lộ ra cánh tay rắn chắc, cơ thể cao ráo của anh nhích lại gần cô: "Còn rau gì cần rửa?"
Thấy anh nhất định muốn giúp đỡ, Dương Yến mới mím môi rồi chỉ tay về một phía như muốn làm khó anh vậy: "Lấy chỉ đen của mấy con tôm đó ra trước đi rồi rửa rau đậu hà lan."
Một sợi tóc xòa xuống gò má cô, Dương Yến sực nhớ mình còn chưa cột tóc lại, nhưng tay cô dơ, sờ lên tóc không tiện: "Trong túi tôi có cọng dây thun, anh lấy ra cột tóc lại cho tôi đi."
"Túi này à?" Phương Tinh Nghị mò trong túi quần trái của cô.
Bởi vì cần phải lấy đồ nên không tránh khỏi chuyện đứng rất gần nhau, Dương Yến muốn giữ khoảng cách: "Thôi đi, nếu không tìm thấy thì khỏi cột vậy."
Vừa dứt lời Phương Tinh Nghị đã tìm được cọng dây cột tóc, anh đứng sau lưng cô, cẩn thận gom tóc cô lại rồi dùng dây cột tóc cột chúng tại một chỗ.
Dương Yến ho một tiếng rồi mất tự nhiên nói: "Anh mau rửa rau đi, tôi sắp xào xong món này rồi."
"Ừ."
Phương Tinh Nghị chưa xuống nhà bếp lần nào, có điều khả năng lĩnh ngộ của anh rất cao, sau khi Dương Yến cách chỉ anh cách lấy chỉ đen trên thân tôm là anh đã làm được ngay, xử lý sạch sẽ một kí tôm.
Trong nhà bếp, một người xắt rau xào rau, một người rửa rau, phối hợp ăn ý, trông có vẻ rất đỗi ấm áp.
Nửa tiếng sau, sáu món ăn một món canh đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, Dương Yến còn hấp một vài con cua đồng.
Trợ lý Tư nhìn thấy bàn đồ ăn, nước miếng muốn chảy xuống luôn cả rồi, anh ta cảm thán: "Cô Dương nấu ăn giỏi ghê, người nào cưới được cô thì đúng là có phúc tám đời!"
Phương Tinh Nghị liếc xéo anh ta.
Trợ lý Tư thầm nói: "Xem đi, còn nói là không có ý gì với cô Dương, kết quả anh ta chỉ vừa khen cô Dương hai câu thôi là đã ghen tị rồi!
Lúc ăn cơm, bé Ragdoll lại đến dụi vào người Dương Yến, cô đặt nó lên chân để nó chơi đùa với quần áo của mình, nuông chiều không để đâu cho hết, khóe miệng Phương Tinh Nghị giật giật.
Anh không hiểu nổi rốt cuộc con yêu quái lông dài này đáng yêu ở chỗ nào?
Mới ăn được nửa bữa cơm tổng giám đốc Tần trong công ty Dương Yến gọi điện cho cô, tổng giám đốc Tần muốn giao cho cô phụ trách một hạng mục hợp tác, nhưng trước giờ cô chưa đụng vào khu vực này bao giờ nên không hiểu những từ ngữ chuyên ngành tổng giám đốc Tần nói.