Nam Thần Nhà Tôi

Chương 200: Chết như vậy, không vui chút nào




"Không phải vấn đề về tiền bạc." Quách Lệ Lãng nói: "Là do nó hận ta đã bỏ mẹ nó và ba chị em nó."

Cao Mỹ Hy lạnh lùng khịt mũi: "Cô ta có gì mà hận, vợ chồng không yêu nhau thì nên ly hôn. Hơn nữa mạng của cô ta cũng là do dượng cho, Bình Ngân cũng được coi là một nửa em trai của cô ta."

"Đứa con gái này mềm cứng đều không ăn, không có cách rồi." Quách Lệ Lãng cũng hết đường xoay xở: "Còn một đứa con gái khác ở nước ngoài quay phim, địa điểm thường thay đổi, căn bản không có thời gian đến đó."

"Nếu không phải do Bình Ngân không chờ được nữa, ta cũng không đến tìm bọn họ."

"Tiếc là tủy của con không phù hợp với Bình Ngân." Cao Mỹ Hy thương xót nhìn Miya Bình Ngân, nếu không cũng không cần Quách Lệ Lãng về đây tìm vợ và con gái trước.

Cô âm trầm nói với Quách Lệ Lãng: "Dượng, nếu cô ta mềm cứng không ăn, dượng phải liều chút nữa, trực tiếp mang người đến bệnh viện phẫu thuật, chuyện xong rồi đưa thêm chút tiền là được rồi."

Quách Lệ Lãng chau mày: "Như vậy không được."

"Có gì mà không tốt." Cao Mỹ Hy nhếch môi: "Cô ta là con gái của dượng, cũng là chị của Bình Ngân, nếu như không tiện cháu sẽ tìm người làm chuyện này."

"Chuyện này để ta nghĩ chút nữa đi."

Nói như thế nào thì Dương Yến cũng là con gái của ông, nười mấy năm nay thật sự là ông thiếu nợ chị em của Dương Yến.

Thấy Quách Lệ Lãng nói vậy, Cao Mỹ Hy cũng không thuyết phục nữa, chỉ nói:

"Dượng, dượng cũng biết cô con sức khỏe không tốt, chỉ có một đứa con là Bình Ngân, cô rất thương yêu em ấy, hận không thể thay em ấy chịu đựng đau khổ này. Hơn nữa đợi sức khỏe Bình Ngân tốt rồi thì công ty của ba cháu cũng cần em ấy."

"Ta biết."

Mấy người ở nhà hàng ăn cơm tối, nói chuyện một chút.

Cao Mỹ Hy thấy thời gian không còn sớm nữa, biết sức khỏe của Miya Bình Ngân không tốt phải nằm viện, cô ta đưa bọn họ đến bệnh viện, còn tìm quan hệ sắp xếp cho Miya Bình Ngân một phòng bệnh riêng.

"Cao Mỹ Hy, cháu ở bên kia không phải tốt lắm sao, sao lại chạy đến nước Z."Quách Lệ Lãng hỏi, bọn họ không có làm ăn ở nước Z, tự nhiên cũng không chú ý đến vấn đề của Phương thị: "Còn đổi họ."

Cao Mỹ Hy trả lời: "Mức lương ở đây cao, còn biết được nhiều thứ ở tập đoàn lớn. Hơn nữa, cháu cũng chỉ đổi họ trên giấy tờ làm việc, thuận tiện cho công việc mà thôi."

"Tập đoàn nào?"

"Phương thị."

"Tập đoàn này thật sự được đó." Lúc trước Quách Lệ Lãng tra tư liệu cũng biết chuyện Dương Yến làm việc ở Phương thị, chỉ là không ngờ rằng Cao Mỹ Hy cũng ở đó: "Nghe nói là trụ cột của Nam Thành."

"Bây giờ đã không phải nữa rồi." Đôi mắt của Cao Mỹ Hy khẽ động: "Các chi nhánh của tập đoàn đều xảy ra chuyện, cổ phiếu giảm không ngừng, bây giờ vừa đổi một người lãnh đạo mới."

Quách Lệ Lãng cũng là người trong thương trường, chỉ một chốc đã bắt được trọng điểm trong lời nói của cô ta: "Trong nhà xảy ra tranh chấp à? Hay đến lúc đó cháu cùng chúng ta trở về, ba của cháu cũng rất nhớ cháu."

"Có sự giúp đỡ của dượng là đủ rồi, cháu không lo lắng." Cao Mỹ Hy mỉm cười: "Cháu vẫn còn trẻ, muốn ở đây học thêm nhiều thứ."

Quách Lệ Lãng đành tùy cô ta.

Sau khi đến bệnh viện, Cao Mỹ Hy đưa hai người Quách Lệ Lãng vào phòng riêng, đến lúc đi, cô ta liếc nhìn màn hình điện thoại của Miya Bình Ngân: "Bình Ngân, em thích Tưởng Song Kỳ hả?"

"Chị Maiko, chị cũng biết hả?" Miya Bình Ngân xoay đầu nhìn Cao Mỹ Hy, lời nói của cậu ta rất nhỏ nhưng lúc nghe thấy cái tên này, cặp mắt đột nhiên phát sáng.

"Ừm, là em gái của ông chủ chị."

"Thật sao?" Miya Bình Ngân không biết có bao nhiêu vui mừng: "Cô ấy rất đẹp, em rất thích cô ấy, phim cô ấy đóng em đều xem hết, nghe nói cô ấy ở Nam Thành."

Cao Mỹ Hy xoa mái tóc ngắn của cậu ta, cười nói: "Cô Tưởng thật sự ở Nam Thành, nếu như em thích cô ấy như vậy thì chờ sức khỏe em tốt một chút, chị sẽ mang em đi gặp cô ấy một lần."

Biết Cao Mỹ Hy quen với Tưởng Song Kỳ, còn đã gặp mặt cô ấy, ánh mắt của Miya Bình Ngân càng cuồng nhiệt hơn, hận không thể bây giờ để Cao Mỹ Hy dẫn mình đi gặp 20.

"Em nhất định sẽ khỏe, chị Maiko đừng nuốt lời nha."

"Tuyệt đối không nuốt lời."

Cao Mỹ Hy rời khỏi bệnh viện trong sự lưu luyến của Miya Bình Ngân.

Cô ta vừa lên xe đã nhận được điện thoại.

Nhìn tên "Sellers" gọi tới, Ánh mắt của Cao Mỹ Hy trở nên dịu dàng, cô ta không thể chờ nổi tiếp điện thoại, lời nói giống như là một cô bé: "Anh đã ba mươi chín ngày không liên lạc với em rồi."

"Tha lỗi cho anh nha, chuyện phải giải quyết tương đối nhiều." Người đàn ông bên kia nói, hàm chứa sự dịu dàng: "Xa anh lâu như thế, có nhớ anh không? Hửm?"

Cao Mỹ Hy bình ổn lái xe, cố ý đáp lời: "Nhớ anh làm gì?"

"Thật sự không nhớ anh sao?" Người đàn ông trầm giọng cười, khiến người ta cảm thấy dịu dàng: "Nhưng anh ngày nào cũng nhớ em, lúc làm việc mệt mỏi, hận không thể có thể em ở bên."

Nghe xong, trong tim Cao Mỹ Hy đầy mật ngọt.

Người đàn ông này khiến cô yêu say mê, yêu điên cuồng, yêu đến nỗi có thể thay anh ta làm bất cứ chuyện gì, thích bất cứ chuyện gì anh ta nói.

Sau khi hai người bày tỏ tình ý xong, Cao Mỹ Hybắt đầu nói chuyện chính với anh ta: "Hứa Cung Diễn đã mất tích ở Hàng Khê, có lẽ là bệnh phát tác, chắc đang ẩn trong bệnh viện nào đó."

"Thời gian phát bệnh của anh ta cách nhau ngày càng ngắn." Người đàn ông nói, anh ta giả vờ thương xót: "Anh ta vẫn còn nhiều việc phải làm, chết sớm như vậy không vui chút nào."

"Đều không phải do anh sao?" Cao Mỹ Hy hung dữ nói: "Có kế hoạch không nói trước với em, kết quả tăng thêm lượng thuốc, làm loạn hết kế hoạch ở phía sau."

Người đàn ông cười: "Được, đều do anh."

Cao Mỹ Hyhừ một tiếng, tiếp tục báo cáo tình hình: "Hứa Cung Diễn cùng Dương Yến đều ở Hàng Khê bảy ngày, mang cô ta đến trang viên đã mua, cuối cùng gặp được Dương Yến một lần lại đi rồi."

"Trang viên nào?"

"Là trang viên lúc trước anh ta đến Hàng Khê mua, còn cho người trồng một mảnh hoa trà."

"Khiến người phát sốt." Giọng nói của người đàn ông đột nhiên nguội lạnh.

Còn không phải là do người mẹ đó của anh ta thích núi Sơn Trà, Cao Mỹ Hy cười lạnh: "Anh ta cũng thật giỏi, giấu Dương Yến nhiều năm như vậy, sau khi nhận quyền thừa kế mới dám xuất hiện trước mặt của cô ta."

Nói một hồi, Cao Mỹ Hy tự hỏi: "Em mãi vẫn không hiểu, anh nói xem cô gái Dương Yến này có gì lợi hại, sao ngay cả Phương Tinh Nghị cũng thích cô ta? Hấp dẫn đàn ông như vậy à?"

Người đàn ông nói: "Thông minh hơn em không?"

"Đương nhiên là kém hơn em rồi." Cao Mỹ Hy cười nói: "Nhưng mà năng lực học hỏi của cô ta rất mạnh, sau khi Phương Tinh Nghị xảy ra chuyện liền trở thành tổng giám đốc thay thế của Phương thị, thay Phương thị giải quyết khó khăn này."

Dừng một chút, cô ta trêu chọc: "Nhưng mà ở trong thương trường như vậy, không đủ nhẫn tâm, kết quả bị Phương Tinh Nghị đùa một trận, bộ dáng thảm hại biết bao nhiêu."

"Nghe em nói như vậy, anh càng muốn gặp cô ta." Người đàn ông nổi lên hứng thú: "Anh tìm người ra tay với cô ta, muốn xem bộ dáng đau khổ tột cùng của em trai, không ngờ lại để cô ta chạy mất, mạng của cô ta cũng thật lớn."

"Em còn nghĩ Phương Chính Á làm sao dám làm chuyện như vậy dưới mắt cháu trai, hóa ra là anh làm." Cao Mỹ Hy giận không trút được: "Có em đủ rồi! Đừng bắt cá hai tay! Vả lại bây giờ Hứa Cung Diễn cũng không bình thường nữa, anh ta mà điên lên cũng không dễ đối phó."

"Được rồi, anh đâu có bắt cá hai tay!" Người đàn ông dỗ cô ta, lại nói: "Nữa tháng sau anh đến nước Z."

"Đến làm gì?"

Người đàn ông cười trầm: "Muốn gặp em, thuận tiện xem chuyện vui."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.