Đợi người phụ nữ bị chọc giận bỏ đi, Hứa Cung Diễn cầm một ly rượu Champagne đưa cho Dương Yến, nói: “Em hơi quá kích động rồi đấy, nếu như làm kinh doanh không biết nhịn, đó chính là sự thất bại, Phương Tinh Nghị không dạy em à?”
Dương Yến đón nhận lấy ly rượu, hậm hực: “Tôi chỉ là không thích vẻ mặt cô ta như vậy.”
“Vừa nãy tôi có vẻ hơi quá lời rồi.” Cô nhớ lại cảm thấy có chút hối hận: “Cô ta có quan trọng không? Đối với việc làm ăn của anh có bị ảnh hưởng không? Sao anh không khuyên ngăn tôi?”
Ba câu hỏi liên tiếp dồn vào Hứa Cung Diễn.
Hứa Cung Diễn cười nhẹ, xuề xòa nói: “Có thể nói chuyện với anh là diễm phúc của cô ta rồi. Chỉ cần anh ở đây, em muốn nói, muốn làm gì cũng được, anh thay em chống đỡ.”
Dương Yến cảm thấy mặt mình hơi nóng, liền uống một ngụm rượu, nhìn ra hướng khác.
Người quen biết Hứa Cung Diễn rất nhiều, từng người một đến trước mặt chào hỏi, Dương Yến liên tục mỉm cười, cảm giác mặt sắp cứng lại, vừa mới thở được một hơi, hội trường bán đấu giá sắp bắt đầu rồi.
Vật phẩm đấu giá có hơn 30 loại, đều là người ở giới thượng lưu, hoặc là của minh tinh trao tặng, bất luận đấu giá thành công được bao nhiêu, tiền đều để kiến tạo trường tiểu học, xe trị liệu các loại..
Có người vì tạo danh tiếng cho mình, có thể đấu giá rất cao cho một vật phẩm, không khí hội trường cực kỳ náo nhiệt.
“Tiếp theo vật phẩm này, là dây chuyền kim cương vàng của ngài Lưu Triệt.”
Người chủ trì mở chiếc hộp ra, trên tấm lụa nhung cao cấp là một sợi dây chuyền vàng, lấp lánh chói mắt.
Hội trường rộ lên không ít những tiếng kinh ngạc của phụ nữ.
Dương Yến nhìn sợi dây chuyền một cái, cũng có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ.
Kim cương vàng không hiếm gặp, nhưng kim cương vàng trên sợi dây chuyền này độ thuần chất rất cao, mà hạt lại to, nếu như đeo dự tiệc hay gì đó, cực kỳ mát mặt. Hứa Cung Diễn thấy cô nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền, liền hỏi: “Thích không?”
“Tôi không có nhiều hứng thú với trang sức.” Dương Yến nói, cô cảm thấy đẹp, nhưng lại không mấy hứng thú, “Hơn nữa hạt kim cương to thế, giá đấu nhất định sẽ rất cao.” Lúc này, chủ trì nói: “Sợi Passionate đây, giá đấu khởi điểm là chín mươi tỉ đồng!”
“Phụt!” Dương Yến uống vào rượu Champange suýt phun ra, cô lấy giấy ăn lau lau khóe miệng: “Tôi cảm giác bữa tiệc từ thiện này với hội trường đấu giá chẳng khác nhau là mấy, đều là moi tiền cả.”
Vừa nói xong, Hứa Cung Diễn liền giơ tay, giọng trầm trầm, có lực vang: “Một trăm năm mươi tỉ đồng!”
Dương Yến lập tức nhìn vào anh: “Anh điên à?”
“Hơn trăm tỉ thôi mà.” Hứa Cung Diễn mỉm cười.
“Tôi nói rồi, tôi không cần!”
“Tôi không ép em cần, không cần thì đập nó đi mà chơi, tránh việc thấy người khác đeo tôi không thoải mái.”
“…..”
Từ bên phải truyền đến một giọng trầm ổn: “Một trăm tám mươi tỉ đồng.”
Giọng nói quen thuộc làm Dương Yến cả người cứng đơ, lông mày Hứa Cung Diễn nhíu lại.
Mấy giây sau đó, Dương Yến nhìn về phía bên phải.
Ánh mắt cô nhìn xuyên qua khán đài, nhìn người đàn ông được đèn chiếu rọi vào, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị, môi mỏng đỏ thẫm, lặng lẽ ngồi trên xe lăn, trên chân đắp một chiếc chăn mỏng, trông rất mát mẻ.
Anh ta làm sao lại đến đây?
Dương Yến nhìn thấy xung quanh Phương Tinh Nghị không ít người ngồi, cơ hồ vì cử chỉ của anh ta mà bàn bạc xôn xao, cô chợt nhận thức nhổm người dậy, liền nhìn thấy bên cạnh Phương Tinh Nghị là một bóng dáng mảnh mai, dựa gần vào anh ta, có vẻ như đang nói gì đó.
Là Tống Tĩnh Hòa.
Cơ thể đang nhổm lên của Dương Yến lại ngồi trở lại, trong lòng có chút không thoải mái.
Động tác nhỏ của cô Hứa Cung Diễn đều thu hết vào tầm mắt, anh gọi giá lần nữa, giọng lạnh băng: “Hai trăm tỉ.”
Phương Tinh Nghị tiếp tục: “Hai trăm bốn mươi tỉ.”
“Như thế này thật nhạt nhẽo quá.” Hứa Cung Diễn nhìn về phía Phương Tinh Nghị một cái, nhè nhẹ cười: “Ba trăm tỉ”
Người chủ trì tay đang run lên.
Chỉ là một bữa tiệc từ thiện thôi, một sợi dây chuyền lại có thể đấu giá cao như vậy được!
“Ngài Hứa giá 300 tỉ, xin hỏi ngài Phương còn ra giá không?” người chủ trì nhìn về hướng của Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị nói: “Không.”
“Passionate đấu giá thành công 300 tỉ! Xin chúc mừng ngài Hứa!”
Bởi vì là tiệc từ thiện, chẳng cần nhiều thủ tục cầu kỳ, dây chuyền nhanh chóng được mang đến tay Hứa Cung Diễn.
“Tôi giúp em đeo nó.” Hứa Cung Diễn mở móc dây chuyền ra.
Dương Yến lắc lắc đầu, “Hứa Cung Diễn, tôi thật sự không thích đeo, anh hãy giữ nó đi.”
“Thế nên em muốn đập nó sao?”
Dương Yến nhìn anh ta không giống đang trêu đùa, có thể nếu còn từ chối, anh ta thật sự sẽ bảo người mang búa đến.
Cô ta thở một hơi, quay người sang.
Hứa Cung Diễn bỏ dây chuyền mặt kim cương treo trên cổ cô xuống, giống như vứt rác, tiện tay ném một cái, cười cười, sau đó đeo vào dây chuyền kim cương vàng cho cô.
Hai tiếng sau đó, vật phẩm đều đấu giá hết, đèn chiếu trở nên rực rỡ, hội trường còn vang lên tiếng nhạc.
Thì ra đã đến tiết mục vũ hội cuối chương trình.
Hứa Cung Diễn kéo Dương Yến vào trung tâm, đặt tay lên eo cô, ánh mắt tham lam hầu như dính chặt vào cô, như kiểu nhìn mãi mà không chán, hai người theo điệu nhạc từ từ chuyển động.
“Anh đừng có nhìn tôi như vậy.” Dương Yến bị ánh mắt rực cháy làm cho khó chịu, “Tập trung nhảy đi.”
“Em sẽ nhớ buổi tối hôm nay chứ?”
Dương Yến không nói gì.
Hứa Cung Diễn cười nhè nhẹ, nói: “Tôi thì có. Tôi sẽ nhớ bảy ngày này, chúng ta cùng bên nhau từng phút, sẽ nhớ những nơi chúng ta đã đi, và sẽ vẽ chúng lại.”
“An An.” Anh ta cúi xuống trán của cô, ngữ khí có chút hèn mọn: “Có thể tha thứ cho tôi không?”
Dương Yến nghĩ đến nghĩ đến những chuyện kia, cơ thể cứng đờ lại.
“Xin lỗi.”
Anh đã gây ra tổn thương quá lớn, cô cố gắng lâu như vậy, cũng không thể nào quên được.
“Đừng nói câu xin lỗi, em không sai,” Hứa Cung Diễn nói.
Anh không vội, anh vẫn có thời gian, nhất định có thời gian, đợi lúc anh hỏi lại lần nữa, sẽ được cô tha thứ thôi.
Trái tim quặn thắt làm Hứa Cung Diễn không cách nào thở được.
Dương Yến nhận thức ra tay cánh anh đang run rẩy, gấp gáp hỏi: “Anh làm sao vậy? Không khỏe à?”
Hứa Cung Diễn lắc đầu, “Tôi nhớ ra còn việc vẫn chưa làm.”
Anh đưa Dương Yến đi ra, gỡ bỏ bông hoa Sơn Trà trên áo, trận trọng để vào lòng bàn tay cô: “Tôi phải đi trước rồi, em đợi ở đây, sẽ có người đến đón.”
“Khoan đã! Hứa Cung Diễn!”
Dương Yến nhìn thấy anh chạy vụt đi, vội vã đuổi theo, khó khăn lắm mới đuổi đến được tầng dưới, liền thấy Hứa Cung Diễn đang cúi người bước vào trong xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Trong lòng cô xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.
Giống như sau lần xa cách này, bọn họ chẳng còn cơ hội gặp mặt nữa.
Dương Yến lúc sắp quay về khách sạn, chạm mặt Phương Tinh Nghị, Tống Tĩnh Hòa không bên cạnh anh ta,
“Dương Yến, tại sao không nói với tôi?” Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn đến, sắc mặt trầm ngâm: “Cô nghĩ rằng Hứa Cung Diễn có những cổ phần kia của Phương Thị, cô liền trở mặt à?”
Thì ra anh ta đã biết rồi.
Dương Yến nhích miệng, tỏ ra nhẹ nhõm nói: “Chẳng có gì cả, tôi với anh ấy như bạn bè, đưa anh ấy đi giải tỏa, lại còn có thể lấy lại cổ phần, cũng khá ổn.”
“Tôi không cần cô dựa vào cách thức này để lấy lại cổ phần của Phương Thị!” Phương Tinh Nghị ngữ khí mạnh mẽ: “Cô tốt nhất đừng có tiến sâu thêm vào mối quan hệ, xảy ra chuyện không ai cứu cô được đâu.”
Bị anh ta giáo huấn, Dương Yến cũng tức giận lên: “ Tôi không nghĩ cách, chẳng lẽ chờ Phương Thị phá sản sao? Anh nghĩ công việc tồi tệ này tôi muốn làm lắm à? Tôi đã sớm chán ghét nó rồi!”
Chỉ vì anh thay cô đỡ đòn chí mạng đó, mất đi đôi chân, cô liên tục cảm thấy áy náy, không khi nào ngừng hi vọng anh sẽ ổn, Phương Thị sẽ ổn trở lại.
Sớm biết sự áy náy làm người ta mệt như thế, thà rằng Phương Tinh Nghị đừng có cứu cô!