Nam Thần Nhà Tôi

Chương 126




Những âm thanh phản đối đó cũng làm ông Phương nhăn mặt quay đầu, ngón tay của ông dùng lực gõ trên mặt bàn, đợi sau khi phòng hội nghị an tĩnh mới mở miệng nói: "Giám đốc thì làm sao? Chỉ cần có năng lực là được rồi."

"Tôi cũng không phá vỡ quy định của Phương thị, mấy người nhà họ Phương chúng tôi cũng sẽ không đảm nhận chức CEO, còn phó tổng Tôn và phó tổng Cao phải xử lý quá nhiều việc, gánh nặng này lại không thể đặt lên vai bọn họ."

Phó tổng Tôn và phó tổng Cao cười, không dám phản bác lời nào.

Bọn họ có mong áp lực này đặt lên vai cũng không được.

"Anh hai, quyết định này của anh đã đem đến cho Phương thị một sự mạo hiểm." Phương Chính Á không ngờ ông Phương kiên trì như vậy, run rẩy nói: "Nếu như Phương thị sụp đổ thì phải làm sao?"

Lúc này Cao Mỹ Hi ôm văn kiện đi đến.

"Chào các vị, tôi là Cao Mỹ Hi ở bộ phận thư ký, cũng là thư ký của Phương tổng" Cao Mỹ Hi cúi người chào, lại lễ phép nói: "Tôi muốn mang văn kiện của Phương tổng để lại cho mọi người xem."

Cao Mỹ Hi xin ý kiến ông Phương: "Phương tiên sinh, có thể làm lỡ vài phút của mọi người không?"

ông Phương phất phất tay.

Cao Mỹ Hi đưavăn kiện cho ông Phương xem, đợi ông xem xong lại đưa cho Phương Chính Á, một bên nói: "Phần văn kiện này là lúc Phương tổng lập ra bộ phận Regulators đã ký, mời mọi người xem trang mười bốn, trang này là Phương tổng thêm vào."

"Phương tổng đi công tác đột xuất, hoặc lúc thân thể không khỏe, sẽ do bộ phận Regulators chịu trách nhiệm về Phương thị. Hiện tại Phương tổng đang dưỡng bệnh, một thời gian ngắn không trở lại cho nên giám đốc Dương sẽ thay thế CEO xử lý mọi chuyện của Phương thị."

"Hồ nháo, Phương thị lại không phải của nó, vẫn còn nhiều cổ đông ở đây." Phương Chính Á tức giận nói: "Mọi người làm sao có thể đặt tương lai của mình vào một giám đốc? Hơn nữa chỉ là đơn phương Phương tổng ký, nó cũng chỉ là CEO, liên quan đến an nguy của công ty nên do hội đồng quản trị quyết định."

ông Phương không nói một lời, đợi tất cả các cổ đông xem xong, ông Phương gọi Cao Mỹ Hi đem văn kiện qua đây mở bút ra, ký tên mình lên văn kiện.

ông Phương hỏi Phương Chính Á: "Đổng sự trưởng Phương thị là tôi, tôi ký tên trong văn kiện này đã được chưa?"

Phương Chính Á không ngờ ông Phương sẽ làm như vậy, liền sửng sờ, sắc mặt từ từ trở nên khó coi nhưng lại không biết nên nói gì. Dương Yến cũng không cần mặt mũi, nhịn không được mà cười.

Cô không ngờ ông Phương lại ranh mãnh vậy, cũng không để cho em ruột mình chút mặt mũi nào.

"Chú hai, người không thể chọn chọn cô gái này, cô ta cũng không phải người tốt." Phương Cẩn Linh chỉ vào Dương Yến: "Cô ta trước kia vì ly hôn với Phương Dịch Chung mà đã tìm kẻ hãm hại Phương Dịch Chung."

Nghe lời đó, ông Phương lập tức quay đầu nhìn Dương Yến kinh ngạc hỏi: "Thật sao, cháu đã kết hôn với Phương Dịch Chung à?"

Dương Yến gật đầu, cảm thấy có chút lúng túng.

Bây giờ sau khi biết thân phận của ông Phương, Dương Yến phát hiện cháu trai lần trước ông nói là Phương Tinh Nghị, mà cô kết hôn với Phương Dịch Chung, Phương Dịch Chung với Phương Tinh Nghị lại là chú cháu, có thể không lúng túng sao?

"Hai đứa..." ông Phương chỉ tay vào Dương Yến lại chuyển sang Phương Dịch Chung, khó hiểu hỏi: "Cô gái Dương Yến này rất tốt, vừa đẹp vừa có năng lực. Phương Dịch Chung, sao cháu lại muốn ly hôn?"

"Chú hai, chú chỉ sai trọng điểm rồi." Phương Cẩn Linh lắp bắp nói dường như dậm chân, mặt đều đỏ lên: "Trọng điểm là cô ta đã phát tán video ái muội của Phương Dịch Chung với Tần Mai Nghi - giám đốc cũ của bộ phận kế hoạch. Vì tin xấu này, cổ phiếu Phương thị mấy ngày đó xuất hiện biến động nhỏ và Phương Dịch Chung cũng bị đều đến chi nhánh Hoài Bắc."

"Cô ta vì chuyện riêng của mình mà làm Phương thị mất mặt trước công chúng, nếu để cô ta làm CEO tạm thời, cô ta sẽ trả thù Phương thị, hủy hoại Phương thị thì làm sao đây?"

"Ý của con ta hiểu." ông Phương gật đầu, từ trong lời nói hổn hển của Phương Cẩn Linh đã hiểu không ít: "Là Phương Dịch Chung đã vượt quá giới hạn trong hôn nhân và bị vợ trả thù, đúng không?"

"Như vậy không sai, nhưng chú hai..."

"Điều đó chứng minh là do Dịch Chung sai, Dương Yến là người chịu tổn thương." ông Phương tiếp lời cô ta, nhìn Phương Dịch Chung: "Dịch Chung, cháu tự nói đi, cô ấy trả thù cháu rồi đúng không?"

Từ khi cùng cha con Phương Chính Thành bước vào phòng hội nghị, Phương Dịch Chung vẫn đứng im lặng không nó, vẫn an tĩnh nghe. Lần này do Phương Cẩn Linh đem vấn đề chuyển đến người mình, ông Phương lại hỏi tới, không thể không mở miệng.

Ánh mắt Phương Dịch Chung từ Dương Yến chuyển qua, nửa ngày mới mở miệng: "Cô ấy không làm sai, là cháu hồ đồ làm ra chuyện như vậy, cháu cùng Dương Yến kết hôn hơn một năm, cũng hiểu cách làm người của cô ấy. Mặc dù cô ấy học phiên dịch, nhưng tốc độ tiếp thu những môn khác cũng rất nhanh, làm việc lưu loát. Nếu không Phương tổng cũng sẽ không thiết lập bộ phận, đề bạt cô ấy làm giám đốc."

Lời anh ấy vừa nói khiến sắc mặt Phương Chính Thành lập tức âm trầm, ánh mắt u ám nhìn anh ta, ngay cả Phương Chính Á cũng khó chịu không nói mà nhìn.

"Dịch Chung, cháu điên rồi sao, cô ta hại cháu thê thảm như vậy, cháu còn bảo vệ cô ta." Phương Cẩn Linh đề cao âm lượng nói: "Không phải cháu lại bị cô ta mê hoặc nữa hả, cho nên mới nói như vậy? Ta nghe nói hai người quen biết không lâu liền đi đến kết hôn, cháu là người của Phương thị cái gì cũng không, lúc đó kết hôn là do cô ta đề nghị phải không?"

Phương Dịch Chung cau màu: “Kết hôn là do bọn cháu đã bàn kỹ, cô đừng có âm mưu luận nữa."

"Chỉ dựa vào hành động của vợ trước của cháu, muốn người ta không nghĩ nhiều cũng khó."

"..."

"Đủ rồi, mở hội nghị để buôn bán hả, ồn ào!" ông Phương quát, sắc mặt khó chịu: "Nếu mọi người phản đối như vậy thì bỏ phiếu quyết định chọn một trong ba người: giám đốc Dương, phó tổng Tôn và phó tổng Cao. Chỉ cần có mặt trong phòng hội nghị đều có thể bỏ phiếu."

ông Phương đã đề nghị như vậy, cũng không còn ai muốn phản đối gì nữa.

Mọi người ghi tên của người muốn bỏ phiếu lên giấy rồi gấp lại đưa cho Cao Mỹ Hi, trong vài phút ngắn ngủi Cao Mỹ Hi đã nhận được phiếu của tất cả mọi người, bắt đầu công bố kết quả.

"Phó tổng Cao một phiếu."

"Phó tổng Tôn một phiếu."

"giám đốc Dương một phiếu."

"..."

"giám đốc Dương bốn phiếu."

"..."

"giám đốc Dương mười phiếu."

"..."

Từ lúc bắt đầu phó tổng Tôn và phó tổng Cao có ba, bốn phiếu, sau đó đều là phiếu của Dương Yến năm. Đợi Cao Mỹ Hi đếm xong số phiếu trong tay, Dương Yến đã giành được bốn mươi ba phiếu.

Phương Chính Á và Phương Chính Thành không nói nên lời.

Văn phòng hội nghị có một nửa số cổ đông, các vị cấp cao và thêm mấy người Phương Chính Á tổng cộng hơn sáu mươi người. Hơn một nửa số phiếu đều trong tay Dương Yến, đã đánh bại hai người phó tổng Tôn và phó tổng Cao.

Ông Phương nhìn tất cả mọi người đang có mặt, nói: "Đây là phiếu bầu của tất cả mọi người, giám đốc Dương được số phiếu cao nhất. Tôi sẽ để cô ấy làm CEO tạm thời mọi người không có ý kiến chứ?"

"Không ý kiến."

Phương Chính Á sắc mặt không tốt, cũng chỉ có thể gật đầu: "Tôi tôn trọng kết quả của phiếu bầu."

Dương Yến mở miệng muốn nói: "ông Phương...."

"Sao thế?" ông Phương gương mặt đầy ý cười nhìn Dương Yến: "Đây cũng không phải là do ta tự mình quyết định, là do phiếu bầu của mọi người, cháu có tự tin sẽ làm tốt vị trí này không?"

Ánh mắt ông Phương sắc bén mà ấm áp, hàm chứa sự tin tưởng với cô, giống như muốn nói: "Mạnh dạn làm đi! Có chuyện gì ta sẽ giúp cháu."

Ngực Dương Yến cảm thấy ấm áp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.