Nam Thần Máy Móc

Chương 35




____Ẩn Linh tiên tông, Thiên Điện Thái A.

Cửa sổ trong điện đóng chặt, ánh nến u ám.

Triệu Hi nhắm mắt ngồi xếp bằng trên bồ đoàn trong thiên điện, chợt phun một ngụm máu tươi bắn lên bàn thờ trước mặt.

Trên bàn thờ bày mấy đĩa linh quả dính chút đỏ tươi, mà trên bàn thờ, chân dung chưởng môn đời thứ năm của Linh Tông đang hờ hững đối diện với một màn này.

Nhìn thấy Triệu Hi bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, một gã tu sĩ trẻ tuổi áo bào tay rộng trắng hoa văn xanh đứng ở một bên lập tức nói: "Sao rồi? Thành công không?"

Triệu Hi không nói một lời, thậm chí không rảnh lau máu bên miệng, mà lập tức cúi đầu nhìn thứ đặt trong ngực mình. Đó là một cái la bàn kiểu dáng cổ xưa, chỉ lớn hơn vài phần so với bàn tay của nam tử trưởng thành, từng ngày từng đêm được gã trân quý nâng trên tay, mà hiện tại, la bàn này phát ra một tiếng vang nhẹ, sau đó nứt thành năm khối trước mặt gã!

Linh quang trên la bàn vẫn quanh quẩn mơ hồ dần dần biến mất, ngay cả luồng sắc đỏ được nhân sĩ chính đạo xưng là điềm xấu cũng dần dần tản đi, cái la bàn này vẫn luôn được Triệu Hi coi là pháp bảo bổn mạng, đã hoàn toàn biến thành một món phế vật vỡ vụn.

Triệu Hi thu la bàn vỡ vụn này lại, trên mặt bình tĩnh, nhưng đáy mắt đều là đau lòng cùng u ám.

Tu sĩ vừa mới lên tiếng cũng nhìn thấy một màn này, gã mở to hai mắt, đột nhiên hiểu ra cái gì, vẻ ham học trên mặt vội vàng biến thành phẫn nộ cùng khinh bỉ, "Triệu Hi cái tên phế vật này! Vì kế hoạch lần này mà ta và đại sư huynh đem toàn bộ tài sản cho ngươi! Kết quả ngay cả một thằng nhóc còn chưa trúc cơ ngươi cũng không thu thập được? Nếu sớm biết ngươi là một tên ngu xuẩn thành sự thì ít bại sự có thừa như vậy, ta..."

"Cổ Huyền Thông! Ngươi im đi! "Triệu Hi như rốt cuộc không chịu nổi nữa, sắc mặt xanh mét phản kích lại, "Năm năm trước nếu không phải ngươi cực lực tiến cử tên phế vật Lý Phi Tài kia, hết thảy mọi chuyện sẽ đến mức này sao? "Gã nôn nóng đi tới đi lui trong điện, oán hận nói: "Phế vật Lý Phi Tài kia, rõ ràng bỏ sót tên nhóc Phong gia kia, lúc trở về còn thề son sắt nói chó gà Phong gia cũng không lưu, chết cũng đáng đời! ”

Tu sĩ tên là Cổ Huyền Thông nghe vậy sắc mặt trắng bệch, chợt cười lạnh nói: "Bây giờ ngươi nói những thứ này thì có ích gì? Chuyện lúc trước để Lý Phi Tài dẫn người xuống hạ giới không phải ngươi cũng không phản đối à? Bây giờ diễn cho ai xem? A, không phải là cho rằng lật lại mấy chuyện cũ kia rồi làm ầm ĩ một chút thì có thể đem chuyện hôm nay ép nhẹ xuống sao? Đáng tiếc ghê, tên nhóc Phong gia kia nếu mệnh lớn chưa chết, như vậy kế tiếp hắn nhất định sẽ gia nhập vào Kiếm tông, muốn xuống tay cũng sẽ không có cơ hội, vậy ngươi liền chờ chưởng môn triệu đến đi! ”

"Ngươi nghĩ ta không biết? Nếu không phải năm năm trước rào cản ở phàm giới quá mạnh, ngay cả tu sĩ luyện khí tầng bảy cũng không qua được, thì ta sẽ đồng ý cái tên Lý Phi Tài ngu xuẩn kia hạ giới? Sớm biết có ngày này, năm năm trước dù ta liều mạng tự tổn hại tu vi cũng nhất định phải hạ giới loại trừ một nhà tai họa kia, nào đến phiên ngươi khoa tay múa chân trước mặt ta? ”

"Triệu Hi ngươi nói chuyện khách khí một chút! Ngươi có tư cách gì chỉ trích ta? Vì lần mưu đồ này ta cũng đã lấy ra phù điểu kim đan kỳ nuôi suốt năm mươi năm! Kết quả hiện tại ngay cả một sợi lông của tên Phong gia kia ngươi cũng không bắt được, nếu để ta thi pháp..."

"Đủ rồi!" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Triệu Hi và Cổ Huyền Thông đang cãi nhau lập tức yên tĩnh lại, hai người không hẹn mà cùng cúi đầu, lòng tràn đầy thấp thỏm.

Bên kia nội điện, Quân Trạch mặt không chút thay đổi đứng đó, hơi ngẩng đầu nhìn bức chân dung các đời chưởng môn treo trên tường, sườn mặt tuấn mỹ như phủ sương hoa, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy trong lòng.

Trong điện nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng ma sát của quần áo chậm rãi vang lên rồi lại tĩnh lặng.

Quân Trạch chậm rãi xoay người, đối mặt với hai sư đệ cúi đầu trước mắt, giọng nói trong trẻo bình tĩnh, tựa như chuyện ám sát Phong Thư Ngâm thất bại cũng không hề ảnh hưởng đến hắn, "Việc này cứ bỏ qua đi, về sau các ngươi ở lại tông môn, không cần tham dự việc này nữa. ”

Triệu Hi cắn răng không cam lòng nói: "Thừa dịp đám người Kiếm Tông kia nguyên khí đại thương, không có cách nào lập tức trở lại Kiếm tông, chúng ta nên xin chỉ thị chưởng môn, lại tập hợp lực lượng đánh chết bọn họ, vừa lúc giết luôn tên Bùi Ngọc đệ tử thủ tịch của Kiếm Tông kia, đỡ cho hắn chắn đường! Đại sư huynh! Đây là cơ hội tốt hiếm thấy! ”

Cổ Huyền Thông bên cạnh cũng đưa ánh mắt khát vọng nhìn Quân Trạch, hiển nhiên cũng có ý này.

Quân Trạch lại chậm rãi lắc đầu, hắn nhìn Triệu Hi, "Từ sáu năm trước biết chuyện kia, cho đến bây giờ, chúng ta ám sát Phong Thư Ngâm bao nhiêu lần?"

Triệu Hi không cam lòng nói: "Tính thêm lần này, tổng cộng bốn lần."

Quân Trạch hờ hững hỏi: "Thành công chưa?"

Triệu Hi nói không nên lời, Cổ Huyền Thông vội vàng nói: "Đại sư huynh, đây hoàn toàn là trùng hợp! Năm năm trước khi Lý Phi Tài mới hạ giới, chúng ta cũng không biết người kia chính là Phong Thư Ngâm mà! Lần trước ở ngoài thành Lâm Xuyên, là có người ngoài giúp đỡ bọn họ mới chạy thoát, lần thứ ba là bởi vì lão bất tử Đổng Kính Chi che chở, mà lần này, hoàn toàn là ngoài ý muốn! Chúng ta..."

Cổ Huyền Thông nói không nổi nữa, bởi vì gã thấy rõ sự thất vọng trong mắt Quân Trạch.

"Từ sau lần ở Lâm Xuyên thành đó, ta liền có cảm giác mơ hồ, chúng ta không giết được hắn. Lần này, chẳng qua là một lần nữa chứng thực, so với chúng ta, Phong Thư Ngâm hiển nhiên càng được trời cao ưu ái hơn. Chúng ta còn có thể tranh giành thêm sao?"

Triệu Hi và Cổ Huyền Thông á khẩu không nói nên lời, trong mắt lại lộ ra vẻ không cam lòng.

Cổ Huyền Thông tiến lên một bước nói: "Đại sư huynh, hay là bẩm báo việc này với chưởng môn, nếu chưởng môn ra tay, nói không chừng..."

"Ngươi ngốc hả?" Triệu Hi giận dữ mắng một câu, "Bởi vì động đất ở Minh quốc chết quá nhiều người, mấy đại phái khác níu lấy điểm này không buông, ngươi còn ngại chưởng môn không đủ sứt đầu mẻ trán sao? ”

Cổ Huyền Thông há miệng thở dốc, nói không nên lời.

Quân Trạch nhìn hai người một cái, bỗng nhiên quay lưng lại, nói: "Các ngươi lui xuống đi! Việc này, ta sẽ tìm cơ hội bẩm báo chưởng môn."

Hai người liếc nhau, không dám vi phạm lời của Quân Trạch, đành phải khom người hành lễ lui ra ngoài.

Thiên điện lớn như vậy trong chớp mắt cũng chỉ còn lại một mình Quân Trạch.

Nghe được âm thanh đại môn thiên điện vừa đóng lại, khuôn mặt lạnh như băng của Quân Trạch rốt cuộc không khống chế được mà vặn vẹo, hắn che miệng lại, bọt máu đỏ tươi từ khe hở ngón tay không ngừng chảy ra, che thế nào cũng không được.

Con phù điểu phái ra kéo Bùi Ngọc kia tuy rằng là Kim Đan kỳ, nhưng chủ nhân của nó Cổ Huyền Thông lại chỉ là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, cho nên uy lực của phù điểu chỉ có thể phát huy ra bảy phần, nhưng Bùi Ngọc cũng không phải tu sĩ tầm thường, lại có Tịnh Tà Linh kiếm trong tay, chỉ dựa vào một con phù điểu chỉ sợ không kéo được hắn bao lâu. Vì phòng ngừa vạn nhất, nửa người hắn tu luyện nhiều năm cũng phái ra ngoài, tuy rằng dưới sự phối hợp của phù điểu làm Bùi Ngọc bị thương nặng, nhưng chính hắn, cũng bị thương không nhỏ.

Một lúc lâu sau, khí huyết trôi nổi của hắn mới dần dần bình phục lại, nhìn chằm chằm một mảnh đỏ tươi trong lòng bàn tay, hắn đầy mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ... Thực sự không thể thay đổi? Không!" Ánh mắt của hắn dần trở nên lạnh như băng, giống như lời tuyên thệ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân dung các đời chưởng môn treo trên vách tường, trịnh trọng mở miệng, "Quân Trạch ta, tuyệt đối sẽ không để tông môn rơi vào tình trạng đó! ”

=====

____Tu Chân Giới, Vạn Lâm Sơn.

Vạn Lâm Sơn cách Thiên Kim Phong hơn năm mươi dặm*, nhưng không bị ảnh hưởng chút nào. Nơi này núi non nhấp nhô địa thế hiểm trở, cây cối xanh um tùm mênh mông, nếu không phải linh khí thật sự ít ỏi, chỉ sợ đã sớm bị một ít môn phái tu tiên chiếm cứ. (* khoảng 80,45km)

Bùi Ngọc ngồi xếp bằng dưới một gốc cây thông chữa thương, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác, không khỏi giương mắt nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy một chiếc linh thuyền tinh tế nho nhỏ từ xa đi tới, không bao lâu liền đến trước mắt.

Bùi Tùng và Thạch Sùng Chí đứng trên linh thuyền nhìn thấy hắn, cung kính nói: "Đại sư huynh. ”

Bùi Ngọc hơi gật đầu, thấy các sư đệ khác đang nghỉ ngơi trong rừng hỗ trợ mang người trên Linh thuyền xuống, mà người từ trên Linh thuyền đi xuống tuy rằng sắc mặt tiều tụy, nhưng cũng không có bị thương, không khỏi âm thầm gật đầu, liền tiếp tục nhắm mắt chữa thương, trong lòng lại mơ hồ bất an, chỉ đành lại nhìn kỹ lần nữa, liếc mắt một cái lại làm hắn nhíu mày, "Sao lại thế? Sao lại thiếu một người? ”

Bùi Tùng và Thạch Sùng Chí đang dìu Phong Thư Ngâm bị ngất xỉu nằm xuống một bên, trong lòng rùng mình, đành phải đem nguyên nhân hậu quả nói một lần.

Bùi Ngọc nghe xong im lặng rất lâu, một lúc lâu sau, hắn được một sư đệ khác đỡ ngồi dậy dưới táng cây, chậm rãi đi đến trước mặt Phong Thư Ngâm. Lúc này hoa văn trên mặt Phong Thư Ngâm đã chậm rãi biến mất, nước mắt trên mặt loang lổ, cho dù là hôn mê vẫn có sắc mặt thống khổ.

Bùi Ngọc thở dài, "Đánh thức hắn dậy đi!"

Bùi Tùng có chút sợ hãi nói: "Đại sư huynh, nếu hắn tỉnh lại còn phát điên... Khụ không, không khống chế được chính mình thì làm sao bây giờ? ”

Bùi Ngọc trấn an nói: "Không có gì đáng ngại, nhiều sư huynh của đệ ở chỗ này như vậy, không sợ. ”

Bùi Tùng lúc này mới thật cẩn thận đánh thức Phong Thư Ngâm. Cậu đưa tay ấn ở trên gáy Phong Thư Ngâm, đầu ngón tay bắn ra một chút linh lực.

Thân thể Phong Thư Ngâm hơi chấn động, lập tức tỉnh táo lại từ trong ác mộng.

Hắn ngồi trên mặt đất, ngửa đầu nhìn một vòng người chung quanh, không tìm được người mình muốn nhìn thấy thì có chút thất vọng, nhưng vẫn lễ phép cười, hỏi: "Xin hỏi, chư vị sư huynh, có biết Kỷ Hành đi đâu không?"

Bùi Tùng nghe vậy kinh ngạc mở to hai mắt.

Bùi Ngọc ngược lại không ngoài ý muốn, hắn có chút suy yếu tựa vào trên người sư đệ, ánh mắt ôn hòa như trước, lời nói ra miệng lại vô cùng lãnh khốc, "Kỷ Hành đã chết."

Cả người Phong Thư Ngâm run lên, chậm rãi cúi đầu, không nói một lời, đáy mắt một mảnh tĩnh mịch.

Bùi Ngọc giống như không nhìn thấy hắn khác thường, nói tiếp: "Lần này gặp nạn có chút kỳ quái, sau lưng phải có người dự mưu từ sớm, ta nghĩ điểm này ngươi cũng rõ ràng. Tà vật màu đen này nhìn như là vật tu ma giả mới có, chẳng qua cũng không phải không có tu sĩ lợi dụng những tà vật này giá họa cho ma đạo. Giống như tình huống hôm nay, ngay cả ta là nửa bước Kim Đan cũng bất lực. Ngươi hẳn là hiểu rõ, chờ khi ngươi có lực lượng vượt qua Kim Đan, mới có tư cách làm cho người vì ngươi mà chết yên nghỉ. ”

Hắn không đề cập đến việc để Phong Thư Ngâm cố gắng tu luyện báo thù cho Kỷ Hành, mà là nói bản thân cường đại làm cho người chết yên nghỉ. Chỉ chênh lệch mấy chữ, ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

2. Đại Sư Linh Châu

3. Năm Tháng Yêu Thương

4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

=====================================

Phong Thư Ngâm ngẩng đầu, nhìn thẳng Bùi Ngọc, giọng nói mạnh mẽ, "Ta sẽ làm!

Ta sẽ cố gắng tu luyện, trở nên vô cùng cường đại, làm cho bất luận kẻ nào cũng không cách uy hiếp đến ta, để cho người chết vì ta yên nghỉ, sau đó... Báo thù rửa hận!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.