Nam Thần Máy Móc

Chương 22




Hắn bị trói trên giường.

Nhìn người từ trước đến nay thần sắc vẫn hờ hững ngồi ở bên giường, cởi bỏ quần áo của hắn, che mắt hắn, sau đó...

"Ha..ah..." Phong Thư Ngâm thở hổn hển mở mắt, ánh mắt dần dần khôi phục tiêu cự, một hồi lâu sau, mới phát hiện nơi hiện tại mình ở không phải là gian trúc phòng kia, mà là trong ngôi nhà trên núi đã ở hơn mười ngày.

"Quả nhiên là mơ mà!" Hắn vỗ vỗ đầu mình, hồi tưởng lại giấc mộng mê loạn diễm lệ vừa rồi, tâm tư vẫn khó có thể bình tĩnh như trước.

Ấn trái tim vẫn đang đập thình thịch, hắn đang muốn đứng dậy, ánh mắt rũ xuống lại thấy vết bầm trên tay do bị trói tạo thành.

Hắn nhớ rồi! Đấy không phải mơ! Kỷ Hành còn tháo đệm bông lót chỗ hắn bị trói, chỉ là hắn giãy dụa quá lợi hại, có một số chỗ vẫn để lại dấu vết.

Như vậy, Kỷ Hành y......bây giờ... Phong Thư Ngâm cảm giác trái tim vừa mới bình tĩnh của mình lại kịch liệt nhảy lên, hắn từ trên giường ngồi dậy, vén chăn lên muốn đi ra ngoài.

Vừa hay cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Đổng Kính Chi cầm một chén thuốc trên tay đi vào, thấy thế liền nói: "Ngươi vừa mới giải độc xong không nằm nghỉ ngơi còn muốn chạy đi đâu? "

Bị Đổng tiên sinh nói như vậy, Phong Thư Ngâm mới phát hiện thân thể mình mệt mỏi vô lực, chỉ có thể ngồi trở lại giường, tiếp nhận thuốc nói một tiếng cảm ơn.

Hắn một ngụm uống toàn bộ chén nước thuốc đen ngòm, cuối cùng lau môi, hỏi Đổng Kính Chi: "Đổng tiên sinh, độc của ta hiện tại, là đã giải hoàn toàn rồi sao? "

"Không sai." Đổng Kính Chi gật đầu nói: "Bất quá thân thể ngươi hao tổn khá lớn, còn phải tu dưỡng thêm mấy ngày nữa, khôi phục một chút nguyên khí. "

"Vâng." Phong Thư Ngâm ôm quyền nói: "Ân của tiên sinh, cả đời khó quên. "

Đổng Kính Chi khoát tay áo, "Không cần. Ngươi nói nếu ngươi là tu sĩ thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác lại là phàm nhân, không chịu nổi dược lực đan dược, bằng không trực tiếp nuốt một viên giải độc đan là được, còn cần phí nhiều khí lực như vậy làm gì?"

"Tu sĩ?" Phong Thư Ngâm lúc trước đã nghe từ này trong miệng Quân Trạch, nhưng vẫn không rõ là có ý gì, lúc này nghe Đổng tiên sinh nói, không khỏi lộ ra nghi hoặc.

Đổng Kính Chi nói: "Ngươi nghỉ ngơi trước mấy ngày, sau khi khôi phục nguyên khí tốt, rồi ta đem mấy thứ này giải thích cho ngươi nghe. "

"Vâng." Phong Thư Ngâm cung kính đáp một tiếng, do dự một chút, mắt thấy Đổng Kính Chi sắp đi, hắn mới hỏi: "Đổng tiên sinh, Kỷ Hành y, hiện tại..."

Đổng Kính Chi không nhận ra Phong Thư Ngâm có gì khác thường, nghe vậy liền nói: "Y đi giặt quần áo cho ngươi, ngươi mê man một ngày, chắc cũng đói bụng. Ta đi bảo y làm chút đồ ăn cho ngươi..."

Đổng Kính Chi đi khi nào Phong Thư Ngâm đã quên, hắn lẩm bẩm đọc mấy chữ "giặt quần áo", nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi hôn mê, mặt lập tức đỏ lên.

Rõ ràng thân thể vẫn mệt mỏi vô lực, nhưng mà tinh thần lại rất phấn khởi, nằm trở lại trên giường làm cách nào cũng không ngủ được, phảng phất có một tiểu nhân một mực bò trong lòng hắn, khiến cho trong lòng hắn ngứa ngáy lại luyến tiếc ném nó xuống.

Cứ như vậy nằm trên giường nửa ngày, Phong Thư Ngâm bỗng nhiên nghe được tiếng cửa bị người từ bên ngoài mở ra, ngay sau đó, là tiếng bước chân quen thuộc. Biểu tình mừng thầm của Phong Thư Ngâm lập tức thu lại, căng mặt nhắm hai mắt lại.

Người tới hình như đem thứ gì đó đặt ở trên bàn, sau đó từng bước tiếp cận.

Phong Thư Ngâm cảm giác tim mình đập nhanh hơn một chút. Chỉ nghe đối phương nói: "Muốn ngồi dậy ăn cơm không? "Hắn bỗng nhiên cảm thấy ngữ khí của Kỷ Hành đặc biệt nhu hòa. Nhưng hắn vẫn nhắm chặt mắt lại, đồng thời khống chế hô hấp vững vàng, thân thể không nhúc nhích, làm bộ mình còn đang ngủ say.

"Đã tỉnh thì sao không dậy ăn cơm? Cậu đang ngủ nướng à? "Kỷ Hành cúi đầu nhìn Phong Thư Ngâm, không rõ vì sao nhân loại luôn nguyện ý làm những hành động vô nghĩa và lãng phí thời gian.

Phong Thư Ngâm bị vạch trần không chút lưu tình đành phải mở mắt ra, Kỷ Hành hiển nhiên đã ăn đan dược của Đổng tiên sinh, hiện tại tóc đã mọc xong, được chải chỉnh tề thành một bó đặt ở phía sau. Chống lại ánh mắt y nhìn qua, Phong Thư Ngâm nhất thời có chút xấu hổ.

Tóc nhân loại trước mắt xõa tung, toàn bộ thân thể đều chôn dưới chăn, chỉ lộ ra bộ phận trên cổ, hai con mắt cũng không thuần đen, có chút nghiêng về màu nâu, trong con ngươi có ánh sáng nhỏ, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng tinh thần hiển nhiên rất tốt.

Kỷ Hành gật gật đầu, phán định Phong Thư Ngâm có năng lực tự chăm sóc bản thân, liền xóa bỏ hạng mục định cho hắn ăn cơm lúc trước. "Tôi dùng nguyên liệu còn lại trong bếp làm cơm chiên rau và canh rau." Kỷ Hành nói xong, đưa bát đũa đến tay Phong Thư Ngâm đang ngồi.

Phong Thư Ngâm biết Kỷ Hành không có vị giác, vốn tưởng rằng thức ăn y làm ra nhất định không có hương vị, nhưng ngụm đầu tiên đi xuống, hắn kinh ngạc mở to hai mắt: Cực kỳ ngon!

Phong Thư Ngâm trẻ tuổi khí thịnh vốn ăn nhiều, lại vừa mới xua đuổi độc còn ngủ một ngày, giờ phút này trong bụng trống rỗng đói không chịu nổi, hơn nữa Kỷ Hành làm cơm rất ngon, hắn ăn liên tục năm chén mới thỏa mãn ngừng lại.

"Kỷ Hành, không ngờ tay nghề nấu cơm của ngươi tốt như vậy, tương lai nếu người nào ở cùng một chỗ với ngươi nhất định là phúc đức ba đời!"

"Cám ơn khen ngợi." Kỷ Hành thần sắc lạnh nhạt gật đầu, nhìn qua cực kì rụt rè.

Phong Thư Ngâm nhìn y một cái, thấy bộ dáng y hoàn toàn không có phản ứng kịp, do dự một lát, thăm dò nói: "Lúc trước ta quên không nói cho ngươi biết, trên người ta trúng một loại độc gọi là Ngũ Nguyệt Tiêu Hồn, mỗi tháng phát tác một lần, độc kia còn...còn có tác dụng thúc tình, hai lần trước ta còn có thể miễn cưỡng khắc chế, chỉ là lần này phát tác quá lợi hại, ta nhất thời..." Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Ngày hôm qua, cám ơn ngươi đã giúp ta. "

Thần sắc Kỷ Hành không thay đổi, nói: "Không cần cảm ơn. Hôm qua là Đổng tiên sinh bảo tôi giúp cậu giải quyết."Đối với một người máy, giải cứu bất kỳ con người nào không có tiền án tiền sự là nhiệm vụ của y.

Nhưng mà Phong Thư Ngâm nghe y nói xong lại lộ ra biểu tình hơi thất vọng. Kỷ Hành có chút không hiểu, bất quá y cũng không có lòng hiếu kỳ tìm tòi ý nghĩ của nhân loại, xác định Phong Thư Ngâm đã ăn xong, y thu dọn bát đũa xong liền rời đi.

"Kỷ Hành, chờ một chút!" Phong Thư Ngâm thốt ra, khi đối diện với tầm mắt Kỷ Hành nhìn qua, điện quang trong đầu hắn chợt lóe, bỗng nhiên hỏi ra nghi hoặc của mình cho tới nay, "Tiếng bước chân của ngươi, vì sao vẫn nặng nề như người bình thường? " Bình thường người tập võ, nhất là người thực lực cao cường như Kỷ Hành, bước chân đều mười phần nhẹ nhàng, nếu Phong Thư Ngâm nguyện ý, hắn có thể làm cho mình lúc đi đường hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Chỉ là công lực của Kỷ Hành rõ ràng mạnh hơn hắn rất nhiều, làm sao có thể...

Kỷ Hành không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn Phong Thư Ngâm, đây là A Bảo đã từng dạy y, nếu đối mặt với vấn đề không thể nói dối nhưng không thể trốn tránh, chỉ cần không nói lời nào nhìn chằm chằm đối phương.

Quả nhiên, chẳng qua bao lâu, Phong Thư Ngâm liền tự mình dời ánh mắt, đồng thời mở miệng vì y tìm lời giải thích: "Ta hiểu, ngươi nhất định là không muốn bại lộ công pháp của mình, bằng không chính thì là bị sư môn quản thúc, không sao, về sau ta sẽ không hỏi nữa. "

Nghe vậy, Kỷ Hành gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Ở phía sau y, Phong Thư Ngâm thở dài, ngã về phía sau, nằm trên giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.