Nghe thấy anh ta nói đến mũ bảo hiểm, Chu Nịnh Nịnh mới nhớ ra bản thân cô còn đang đội mũ bảo hiểm, hèn chi vừa rồi lúc ngẩng đầu quan sát anh ta cô có cảm giác hơi nặng, đôi mắt thì giống như bị một tấm vải che mất.
Nhưng mà anh ta muốn cô bỏ mũ bảo hiểm ra là muốn nhìn rõ xem người gây họa là ai ư? Sợ cô quỵt nợ sao? Mặc dù chỉ là bị trầy chút xíu nhưng chiếc xe này nhìn qua có vẻ rất mắc tiền, chi phí sửa chữa đối với một sinh viên như cô mà nói chắc chắn không hề nhỏ.
Chu Nịnh Nịnh chưa bao giờ thích chiếm tiện nghi của người khác, nếu đó là trách nhiệm của cô, cô tuyệt đối sẽ không trốn tránh, sẽ càng không ôm loại suy nghĩ “Anh giàu có như vậy đừng nên tính toán với tôi chút chuyện nhỏ này”. Người khác có tiền là do năng lực của họ, đều dựa vào sức lao động và trí tuệ của họ kiếm được, dựa vào đâu lại để cho người khác tùy tiện chi tiêu? Nghĩ như vậy, tâm trạng vốn đang khẩn trương của cô dần bình tĩnh lại, chịu trách nhiệm vì lỗi của mình thì có gì phải xấu hổ. Ừm, nghĩ như vậy là đúng!
Chủ xe muốn nhìn mặt để nhận diện thì nhìn, cô thoải mái cởi mũ bảo hiểm ra, sau đó vuốt lại mái tóc lộn xộn của mình, gẩy gẩy tóc mái. Cái cằm cân đối, ánh mắt trong suốt ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta đang đeo một chiếc kính râm quan sát mình.
Lục Cận Thâm sửng sốt, cô gái nhỏ trước mặt còn rất trẻ, ít nhất là trẻ hơn so với anh ta khá nhiều, mái tóc đen dài ngang bả vai, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, làn da trắng, sống mũi xinh xắn, cặp mắt to trong suốt nhìn anh, nhưng mà anh ta phải xác nhận qua một lát: “Học sinh cấp 3?”
Chu Nịnh Nịnh vội vàng lắc đầu: “Tôi sắp trở thành sinh viên năm tư rồi, tôi sẽ cho anh số điện thoại, tên và địa chỉ trường, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Lục Cận Thâm nhướn mày, anh vốn định nói nếu là sinh viên thì không cần, xe cũng chỉ bị trầy một chút, không nghiêm trọng lắm, anh cũng không đến mức đi làm khó một cô gái nhỏ, nhưng ngược lại cô rất kiên trì. Nhìn cô lấy từ trong balo ra một quyển vở phác thảo và một cây viết, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nhanh chóng lật ra, anh nhìn thoáng qua mấy lần, bên trong là kí họa tiện tay vẽ và truyện tranh.
Ngón tay Chu Nịnh Nịnh dừng một chút, quyển vở phác thảo đã không còn trang trống, cô chỉ có thể chọn một chỗ trống đằng sau bức vẽ mà ghi. Đặt quyển vở lên yên xe, chăm chú ghi.
Cô đứng khom người, Lục Cận Thâm trong lúc lơ đãng thấy khuỷu tay cô, chiếc áo chống nắng mỏng nhẹ đã bị rách, ngay chỗ đó đã trầy đến rách da, sưng đỏ, chảy ra một ít tơ máu.
Hai mắt anh cụp xuống, như có điều suy nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Tay của cô không sao chứ?”
Chu Nịnh Nịnh có chút bất ngờ, hiển nhiên là không ngờ hắn sẽ “quan tâm” cô, lúc vừa ngã thì cảm thấy hơi tê, bây giờ quả thực là rất đau, cô vẫn chỉ chịu đựng.
Người đàn ông đứng thẳng ở bên trái cô, cảm giác tồn tại rất mạnh, nghĩ đến đối phương là chủ nợ của mình, Chu Nịnh Nịnh cảm thấy trái tim mình có chút yếu ớt, nếu như ở trước mặt đối phương tỏ ra mình rất đau như vậy sẽ rất đáng thương.
Cho nên, Chu Nịnh Nịnh giả bộ thoải mái nói: “Không sao, chỉ là trầy da chút thôi, không đau lắm.”
Lông mày Lục Cận Thâm nhướng lên, khóe miệng nhếch lên, nhìn cô đang cố tỏ ra “Tôi không đau chút nào”, nghĩ thầm: Đúng là không hề yếu ớt.
Họ tên, số điện thoại, địa chỉ trường học, lớp, xác định tất cả rành mạch hết rồi, Chu Nịnh Nịnh xé tờ giấy ra, đưa cho người đàn ông trước mặt, nghiêm túc nói: “Tất cả những thông tin này đều là thật, nếu không tin anh có thể gọi thử vào điện thoại tôi.”
Lục Cận Thâm nhàn nhạt nhìn cô một cái, nhận lấy tờ giấy, đang định nói chuyện, trên chân lại bị một thứ mềm mềm mập mập cọ cọ, anh cúi đầu nhìn, chỉ thấy là một con vật lông xù đang dùng móng vuốt cào cào giày của anh.
Lông mày anh nhăn tít lại, đây là cái thứ gì vậy?
Chu Nịnh Nịnh nhìn anh ta, thấy anh ta hình như cứng người lại một cái, sau đó nhìn xuống đất, cô cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta, bắt gặp con thỏ cô vừa mua đang thân mật cọ cọ giày anh ta, lúc này cô mới la lên: “A! Thật xin lỗi! Tao quên mất còn có mày!”
Cô cúi người bế con thỏ lên, cẩn thận kiểm tra, nhìn xem nó có bị thương gì không, kiểm tra hết một lượt cũng không phát hiện ra vấn đề gì, thật may. Chu Nịnh Nịnh nhịn không được nở nụ cười, bên má phải có một cái má lúm đồng tiền nhỏ, tươi cười ngọt ngào đáng yêu.
Lục Cận Thâm trầm mặc nhìn cô gái nhỏ ôm con vật lông xù kia sờ tới sờ lui, tùy tiện nhìn lướt qua thông tin của cô, Chu Nịnh Nịnh, đại học Z khoa Hội họa.
Ánh mắt của anh giấu sau cặp kính râm, nhìn nụ cười của cô có chút híp híp mắt, ho nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Như vậy là được, cô đi đi.”
Chu Nịnh Nịnh ngẩng đầu, mở to đôi mắt, phản ứng chậm nửa nhịp: “Hả? À, được.”
Nhớ lại gần đây bản thân rất nghèo, chuyện này cô lại không muốn nói với cha mẹ, cô muốn hỏi anh chàng này xem chi phí có thể trả trễ cho anh ta không, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là: “Cái kia….. Tiên sinh, số tiền này khi nào tôi nên trả cho anh?”
Lục Cận Thâm dừng lại một lát, “Tôi sẽ báo cho cô.”
Anh quay người , bước qua trước mặt Chu Nịnh Nịnh, vì thế, khi nào anh ta thông báo cho cô, cô phải lập tức trả tiền!
Chu Nịnh Nịnh vẻ mặt đau khổ nghĩ nghĩ, nếu như đến lúc đó cô vẫn không đủ tiền, đành phải đi cầu cứu anh cô vậy.
Ngược lại, xe của Lục Cận Thâm vẫn còn tốt, sau khi anh ta lên xe, tiện tay ném tờ giấy sang bên cạnh, nhìn qua kính chiếu hậu thấy biểu cảm xoắn xuýt của Chu Nịnh Nịnh, lạnh nhạt khởi động xe, tiếp tục lái xe.
Chu Nịnh Nịnh thật muốn ngửa mặt lên trời hét to! Cái lồng thỏ hư rồi! Áo chống nắng mới mua rách rồi! Đây là lần đầu tiên thiếu nợ trong đời cô, tai họa bất ngờ làm cô khóc không ra nước mắt.
Cô tự an ủi bản thân mình, hôm nay đã trải qua xui xẻo khó khăn rồi, chắc chắn sẽ có may mắn lớn đang chờ cô!
Cái lồng chỉ có thể quay lại mua cái khác, nhưng là con thỏ không nghe lời! Có lẽ vừa rồi đã hù doạ nó, Chu Nịnh Nịnh đặt nó lên xe, nhưng nó lại không an phận, vẫn cứ nhúc nhích không ngừng, cong người muốn nhảy xuống xe.
Cô bất lực nhìn xung quanh, ở đây cách nội thành khá xa, con đường rất rộng, xe qua lại cũng không nhiều, mặt trời chậm rãi ngả về phía Tây, cây cối hai bên đường cũng chiếu xuống những bóng râm.
Nghe thấy tiếng khóa xe sau lưng, hai mắt Chu Nịnh Nịnh sáng rực lên, ôm thỏ xoay người.
Anh ta đã tháo kính râm xuống, cuối cùng Chu Nịnh Nịnh cũng thấy được diện mạo thật của chủ nợ. Không thể không nói, chủ nợ của cô bộ dáng rất đẹp, tuấn tú, lịch sự, tao nhã, dáng người cao ngất, khí chất xuất chúng. Cô ôm con thỏ đứng ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng quan sát cô, mặt mày nhàn nhạt liếc cô, “Còn việc gì?”
Chu Nịnh Nịnh đột nhiên nghĩ nếu như anh ta còn đeo kính thì tốt rồi, ít nhất không nhìn thấy ánh mắt của anh ta, bây giờ nhìn thấy lại không mở miệng được.
Ánh mắt của đối phương vô cùng thanh đạm, đôi đồng tử đen như mực, cảm giác đầu tiên để lại cho người khác là người này không dễ ở chung, toàn thân bắn ra loại cảm giác rất mạnh. Trước đó, Chu Nịnh Nịnh được anh ta hỏi han qua vết thương trên tay mới cảm thấy người này cũng dễ nói chuyện, cho nên mới muốn nhờ anh ta giúp đỡ.
“Hửm?” Lục Cận Thâm híp mắt, rất ngắn gọn nhắc nhở cô gái nào đó đang thất thần.
“À.” Âm thanh trầm thấp cuối cùng cũng kéo hồn Chu Nịnh Nịnh về, cô cắn môi, nhanh chóng nói: “Cái lồng tôi mua đã bị hư, bây giờ con thỏ lại không chịu nghe lời, có thể vừa rồi đã dọa nó sợ, nó không chịu đứng yên trên xe của tôi. Tôi muốn nhờ anh trông chừng nó giúp tôi, tôi chạy đến chợ Tranh Hoa Điểu phía trước mua một cái lồng khác, sẽ nhanh chóng quay lại, tối đa là 10 phút thôi.”
Chu Nịnh Nịnh nói xong một mạch, đôi mắt nhìn thẳng vào anh ta, chờ mong hỏi: “Có được không?”
Cô rõ ràng là nói có được không? Lục Cận Thâm lại thấy được ba chữ “Cầu xin anh” trong ánh mắt của cô, anh đưa tay nhìn đồng hồ ước lượng thời gian, nói: “Được, chỉ 10 phút thôi.”
Chu Nịnh Nịnh cười rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ánh sáng, ôm con thỏ đi về phía trước ba bước, đưa con thỏ cho anh, không ngớt lời cảm ơn.
Lục Cân Thâm nhìn thoáng qua con vật lông xù, có chút ghét bỏ: “Tôi chỉ trông nó giúp cô, không nói là sẽ ôm nó.”
“Hả? À, vậy tôi đặt nó dưới gốc cây, anh có thể ở bên cạnh vừa hóng mát vừa trông nó.” Cô rất tốt bụng đề nghị.
Hóng mát…
Cô đứng ở gốc cây, dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn anh, khóe miệng Lục Cận Thâm co rút vài cái, chỉ có thể sải bước chân dài đi đến dưới tàng cây, hóng mát.
Chu Nịnh Nịnh thở hắt ra một hơi, nhanh chóng lấy Tiểu Quy chạy đến chợ Tranh Hoa Điểu, cô không nhìn thời gian, chỉ muốn càng nhanh càng tốt. Nếu không sau 10 phút mà cô không quay trở lại, đoán chừng người đàn ông kia sẽ để con thỏ lại đó mà đi mất.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cô, bởi vì người kia cho cô cái cảm giác, nói 10 phút thì nhất định sẽ không cho thêm một giây nào nữa.
Bên này, một người một thỏ đứng dưới tàng cây hóng mát, ngẫu nhiên có người qua đường đi ngang qua sẽ quay lại nhìn, tỉ lệ những người quay đầu lại nhìn họ là hai trăm lẻ một phần trăm. Không thể trách được, vì hình ảnh này rất đẹp! Sự tương phản rất lớn!
Người đàn ông tuấn tú, lịch sự, tao nhã, chân dài đứng đó, khí chất xuất chúng, vốn sẽ làm cho người ta phải liếc mắt nhìn. Huống chi, bên cạnh anh ta còn có một con thỏ tai cụp cực kỳ đáng yêu! Chỉ cần con thỏ đó di chuyển xa anh một chút, anh ta sẽ duỗi cái chân dài mà đẩy nó về, con thỏ tai cụp nghĩ rằng anh ta đang chơi đùa với nó, nên khi anh vừa đẩy nó về, nó lại chạy đi, cứ lặp lại không ngừng như vậy.
“Tiên sinh, con thỏ của anh thật đáng yêu! Anh có thể nói cho tôi biết anh mua nó ở đâu được không?” Cô gái A đến gần.
“Không biết.” Anh thật sự không biết.
Cô gái A thất vọng rời đi.
“Tiên sinh, con thỏ của anh có đôi mắt như gấu trúc vậy! Tôi cũng nuôi một con thỏ tai cụp nhưng không đặc biệt như của anh, tôi có thể chụp một tấm hình được không?” Cô gái B tiến tới.
“Không thể.” Bởi vì cái con vật lông xù này không phải của anh.
“Được rồi.” Cô gái B vẻ mặt thất vọng.
“Chú ơi, con có thể sờ con thỏ của chú được không?” Một cậu bé hỏi với vẻ mặt chờ mong.
“Không thể, nó sẽ cắn cháu đấy.” Dưới đôi mắt chờ mong của cậu bé, anh bịa ra một câu nói dối.
“À! Con không muốn sờ nó nữa, cha mẹ, chúng ta mau đi thôi!” Cậu bé chạy quay lại bên cạnh cha mẹ cậu, ánh mắt cha mẹ cậu có chút tế nhị.
Cuối cùng, không còn ai đến gần nữa, lông mày của anh mới giãn ra. Một lát sau, con thỏ kia lại chạy đến bám lấy ống quần của anh, anh lườm lườm nhìn xuống nó, nhấc chân hất ra nhưng nó cứ ôm lấy không thả, anh dùng sức đá một cái lên bụng con thỏ.
Con thỏ tai cụp lăn trên mặt đất hai vòng, nằm rạp trên đất, đôi tai dựng thẳng lên.
Đúng lúc này, Chu Nịnh Nịnh quay về, nhanh chóng dựng xe, cầm chiếc lồng mới mua chạy tới, “Tôi về rồi! Không vượt quá thời gian chứ?”
Vì thời gian gấp gáp nên cô chạy đại đến một cửa hàng bán dụng cụ nuôi chó gần đây mua một cái lồng.
Lục Cận Thâm giơ tay nhìn đồng hồ, mới tám phút, lạnh nhạt mở miệng: “Không có, tôi đi trước.”
“À, tốt, cám ơn anh.” Chu Nịnh Nịnh cười ngọt ngào với anh, thành tâm cám ơn anh, cô đụng phải xe của anh, anh còn đồng ý giúp đỡ cô, anh cũng không giống như vẻ ngoài lãnh đạm của mình.
Lục Cận Thâm không nói gì, khẽ lên tiếng, xoay người rời đi.
Lúc này Chu Nịnh Nịnh mới khom lưng muốn ôm con thỏ bỏ vào lồng, sau đó ánh mắt cô bỗng nhiên trừng lớn. (⊙o⊙)
(`д′) Cái gì đây? Tại sao con thỏ của cô lại có một cái tai cụp xuống, một cái tai dựng lên thế này???