Bố Bảo đặt tay lên vai Bảo nói:
- Vì công ty nhà chúng ta là công ty nhỏ, nên bây giờ bố muốn hai gia đình hợp tác với nhau để trở thành công ty lớn. Hơn nữa... chúng ta sẽ lập hôn ước cho hai đứa!
- Hôn ước? - Bảo nhăn mày
- Đúng rồi đó Bảo- Thu An ngồi đó nói già theo- Không phải tôi cũng thích cậu sao? Như vậy cũng tốt mà...
Bảo nghe xong trợn ngược mắt lên, tức anh ách nói:
- Nhưng mà tôi không thích cậu? Cậu hiểu không?
- Bảo! - Bố Bảo lên tiếng
Bảo lại cố gắng ngắt lời ông:
- Mọi người tưởng con sẽ đồng ý sao? Không bao giờ! Con biết từ lâu mọi người đã khinh thường Phương và gia đình nó. Bố nó mới lập được cái công ty trên tỉnh chưa phát triển. Nhưng bố mẹ không biết, cái cơ ngời mà bố mà ông nội nó gây dựng do nó thừa kế lại lớn hơn gấp trăm lần chúng ta.
- Con nói thế có nghĩa là như thế nào? - Mọi người không khỏi thắc mắc
Bảo cười, nụ cười chẳng có gì để gọi là thân thiện:
- Thế thì mọi người đã không biét rồi...
[ Nhà Anh Quốc]
- Cái gì?
Nhi và Ánh nghe Phương kể xong thì lập tức hét lên, mắt chữ O, mồm chữ A.
Còn Anh Quốc với Anh Tuấn thì chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện là gì nên chỉ ngồi nghe.
Ánh nói tiếp:
- Thế thằng Bảo có biết cái công ty đồ sộ trong Nam nhà này không?
Phương gật đầu:
- Biết, nhưng nó không nói cho ai cả!
- Tại sao?
- Thằng Bảo không muốn mọi người hiểu lầm là nó thân thiết với tao chỉ vì cái công ty... nên bọn tao cùng nhau giấu tất cả, kể cả với hai bọn mày.
- Mày được lắm, Phương ạ!- Nhi nói
[ Nhà hàng Ninh Dương]
- Cái gì? Con... nói thật không? Sao... sao con không nói sớm để bố mẹ biết?
Bố mẹ Bảo nghe nói xong thì vội thốt lên.
- Tại sao con phải nói? Con thích Phương là thật, con không hề muốn lợi dụng nó, bố mẹ hiểu không? Con là con trai của bố mẹ, tại sao bố mẹ lại có thể bán đứng con như vậy? Thật không thể chấp nhận nổi mà...
Bảo xả một tràng tức giận rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này. Bố mẹ Bảo nhìn theo bóng con trai mà không khỏi áy náy. Bọn họ đã quá ích kỉ rồi.
Còn ba người kia, khuôn mặt đã sớm cứng đờ. Mọi kế hoạch của Thu An hoàn toàn bị sụp đổ...
***
Phương bảy tỏ hết nỗi lòng của mình. Trong người cũng không còn cảm thấy nặng nề như lúc này nữa. Liền quay sang nhìn Ánh và Nhi:
- Tao quyết định rồi. Tao sẽ về lại miền Nam!
- Con điên / Mày khùng hả?
Gà Tây với Nhi cùng nhau đồng thanh, như thể chúng nó không thể chấp nhận được việc này, hoặc có lẽ đây là một thông báo quá đột ngột.
- Dù sao đó cũng là quê tao, quê ở đâu thì ôn thi cấp ba ở đó. Không phải sao? Tao cũng định nói với mày rồi mà chưa có cơ hội nói. Nhân đây tao cũng thông báo luôn với bọn mày.
- Quá bất ngờ đi.- Nhi nói
- Nếu sau này có cơ hội bọn mày phải vào chỗ tao chơi đấy.
____________________
Cũng lâu lắm rồi không đăng truyện
Ai còn nhớ Nhi, ủng hộ Nhi không? Điểm danh cái nà ~~~~
💜💜💜💜