Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Leng keng ——
Khương Lương nhìn qua lỗ mắt mèo xem người bên ngoài là ai trước.
Thấy người đứng bên ngoài là Sơ Tranh, hắn sửa sang lại quần áo của mình, lúc này mới cẩn thận mở cửa.
Trong con ngươi trong suốt dù không có kinh hoảng như thường ngày, nhưng vẫn mang theo vài phần khẩn trương.
Nữ sinh sắc mặt lãnh đạm quét mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
Khương Lương lắc đầu.
"Gọi... thức ăn sẵn."
Sơ • bá đạo tổng tài • Tranh: "Cho anh năm phút thay quần áo."
Trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên hiện lên mấy phần mờ mịt, hàng mi dài run rẩy, gập ghềnh hỏi: "... Làm, làm gì?"
"Ăn cơm."
Biểu cảm của Khương Lương trong nháy mắt thay đổi.
Hắn theo bản năng co lại trong cửa, cảm thấy bên trong là khu vực an toàn của hắn.
"Tôi... không đi ra ngoài." Khương Lương rất muốn ra ngoài với cô, nhưng bản năng của hắn lại không muốn rời khỏi nơi này.
Lúc ăn cơm rất nhiều người...
Khương Lương chỉ cần nghĩ tới hình ảnh kia, là đã cảm thấy cả người không thoải mái.
"Anh còn bốn phút." Sơ Tranh mặt không biểu cảm.
"..."
...
Khương Lương đi theo Sơ Tranh vào nhà hàng.
Nhà hàng vô cùng u tĩnh, chỉ có một người phục vụ mang bọn họ vào trong, vị trí xung quanh đều trống không, không thấy vị khách nào cả.
Hiện tại chính là giờ cơm, đáy lòng Khương Lương có chút kỳ quái.
Nhà hàng này hắn biết, có đôi khi Hạ Mộc Phồn sẽ mang đồ ăn của nhà hàng này đến cho hắn.
Nghe nói làm ăn rất tốt...
Khương Lương cũng không dám hỏi, đáy lòng thấp thỏm đi theo Sơ Tranh vào phòng.
"Hai vị đợi chút, thức ăn sẽ lập tức mang lên."
Sơ Tranh kéo ghế ra cho Khương Lương, ra hiệu hắn ngồi xuống.
"Tại sao không có người?" Khương Lương nhỏ giọng hỏi.
"Tôi đã bao hết." Sơ Tranh nói: "Không có ai quấy nhiễu anh đâu."
Khương Lương: "..."
Bao... bao hết?
Chỉ vì để hắn ra ngoài ăn bữa cơm?
Có lẽ đã hơi quen thuộc với Sơ Tranh, nên Khương Lương đã thích ứng hơn lúc ban đầu.
Nhưng lúc ăn cơm, vẫn cúi đầu yên lặng ăn, dáng vẻ không khỏi đáng yêu.
Sơ Tranh ăn không nhiều, Khương Lương thấy thế, cũng không định tiếp tục ăn, đang muốn buông đũa.
"Ăn nhiều một chút." Sơ Tranh dùng đôi đũa sạch sẽ gắp thức ăn cho hắn.
Khương Lương đành phải ăn hết.
Nhưng Sơ Tranh liên tiếp gắp đến, Khương Lương cũng không dám buông đũa, lo lắng rằng nếu mình từ chối, cô sẽ tức giận, tóm lại Khương Lương suy nghĩ một đống loạn thất bát tao, nhưng không dám nói ra.
Sơ Tranh đánh giá Khương Lương hẳn là ăn không vô nữa, lúc này mới thả đũa xuống.
Khương Lương vụng trộm sờ bụng.
Có chút căng.
"Về sau buổi tối ra ngoài ăn cơm với tôi." Sơ Tranh nói.
Khương Lương kinh ngạc: "Mỗi... mỗi ngày sao?"
Ánh mắt Sơ Tranh lãnh đạm: "Anh có ý kiến?"
"..." Mỗi ngày đều ra ngoài, chuyện này đối với Khương Lương mà nói chính là một sự khiêu chiến.
Thế nhưng...
Hắn thật sự rất muốn ở cùng cô.
Cho dù bọn họ không làm gì cả, chỉ cần ở cùng một chỗ thôi là hắn vui lắm rồi.
"Có thể ăn ở nhà không?" Khương Lương cẩn thận liếc nhìn Sơ Tranh: "Tôi nấu cho cô?"
Sơ Tranh không chút lưu tình cự tuyệt: "Không được."
"..."
Sơ Tranh không ép hắn lập tức đồng ý.
Cho nên Khương Lương xoắn xuýt.
Đi ra khỏi nhà hàng an tĩnh, tiếng ồn ào bên ngoài như thủy triều vọt tới.
Khương Lương theo bản năng co người lại.
Sơ Tranh quay đầu liếc hắn một cái, quay lại, nắm lấy cánh tay đang xuôi ở bên người hắn.
Ngón tay Khương Lương hơi lạnh, đụng phải lòng bàn tay ấm áp của Sơ Tranh, non mịn trơn nhẵn, tay của cô mềm như không có xương cốt.
Khương Lương cảm thấy trái tim mình sắp quá tải.
Hắn có chút không thở nổi.
Sơ Tranh nắm tay hắn đi ra khỏi nhà hàng.
Ánh đèn nê ông chói lọi lóa mắt, dòng xe cộ nhộn nhịp ban đêm, phác hoạ nên một hình ảnh tuyệt mỹ.
Khương Lương về đến nhà, còn có chút mơ hồ, Sơ Tranh thừa cơ sờ đầu hắn.
Khi Khương Lương nhìn qua, cô lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng chơi nữa, ngủ ngon."
Khương Lương đóng cửa lại, cả người đột nhiên cũng thả lỏng ra, hưng phấn nhảy hai vòng tại chỗ.
Hắn lấy điện thoại ra, gửi nhắn tin cho Hạ Mộc Phồn.
—— Hôm nay tôi ra ngoài ăn cơm cùng cô ấy.
—— Sau đó thì sao?
—— Cô ấy nắm tay tôi.
——...
Hạ Mộc Phồn cảm thấy con trai nhà hắn thật sự không thể cứu nổi nữa rồi.
Nhưng Sơ Tranh thế mà lại nghe lọt tai à?
Lúc trước nói chuyện với cô, Hạ Mộc Phồn cảm thấy dường như cô không để ý chút nào, thậm chí còn cho rằng Khương Lương như thế này rất tốt.
Hạ Mộc Phồn cảm thấy mình vẫn đừng nên nói cho Khương Lương, là cô đã biết hắn chính là Khương Lương trong game thì tốt hơn.
Nếu không thì có lẽ hắn lại tự kỷ mất.
...
Ngày thứ hai Sơ Tranh đúng giờ ấn chuông nhà Khương Lương.
Khương Lương căn bản không có cơ hội cự tuyệt.
Lần này lại đổi một nhà hàng khác.
Nhưng vẫn bao toàn bộ.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Khương Lương đều sẽ hưởng thụ đãi ngộ ăn cơm ở các nhà hàng khác nhau đã được bao trọn.
Hắn phát hiện Sơ Tranh thật sự rất lạnh lùng.
Cô không nói nhiều lời, nhưng không giống như hắn, cô chỉ là không thích nói chuyện mà thôi.
Hôm nay cơm nước xong xuôi, Khương Lương lấy dũng khí: "Thế này rất lãng phí tiền, chúng ta không cần đi ra ngoài..."
"Không ăn mới lãng phí."
Vương bát đản, cái con chó đần độn kia bảo cô mua lại 100 nhà hàng khác nhau.
100 nhà hàng!
Khác nhau!
Rất nhiều nhà hàng đều là một chuỗi mắt xích gắn liền với nhau, đây là ngươi muốn mua thì có thể mua sao?
"A?"
Đáy mắt trong suốt xanh thẳm của thiếu niên, tràn đầy mê man.
Cánh môi đỏ khẽ nhếch, đầu lưỡi màu hồng như ẩn như hiện giữa khóe miệng, phảng phất như đang mời người ta đến nếm thử.
Sơ Tranh mặt nghiêm túc.
Thẻ người tốt câu dẫn ta!!
Sơ Tranh tiến lên phía trước, hôn lên cánh môi thiếu niên một cái.
Khương Lương lui lại một bước, cả người đều dán trên cửa, khiếp sợ nhìn Sơ Tranh.
"Cô... cô..."
Khương Lương cảm thấy năng lực ngôn ngữ của mình, đã thoái hóa đến không còn gì nữa.
Gương mặt bắt đầu nóng lên từng trận, vành tai càng nóng hơn, cả người dường như cũng muốn bốc cháy.
Tay Sơ Tranh chống ở bên cạnh hắn, lần nữa tiến tới.
Cánh môi mang theo một chút nhiệt độ, mềm mại như bông, nhẹ nhàng trằn trọc trên cánh môi hắn.
Gương mặt phóng đại của nữ sinh, phản chiếu nơi đáy mắt xanh thẳm của Khương Lương, làn da cô tinh tế bóng loáng, hương thơm ngào ngạt đánh tới, làm hắn đầu váng mắt hoa.
Cô, cô cô cô...
Sơ Tranh buông hắn ra, chóp mũi đụng vào gương mặt hắn, hơi thở phun trên làn da hắn, mang theo sự tê dại dày đặc.
"Ngủ ngon."
Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn.
Khương Lương buông thõng tay, giữ chặt ống tay áo Sơ Tranh.
"Tôi... Tôi, tôi..."
Khương Lương hung hăng nhéo mình một cái.
"Từ từ nói."
Thanh âm lạnh nhạt bình tĩnh của nữ sinh vang lên, bình ổn sự hoảng loạn nơi đáy lòng Khương Lương.
Nhưng hắn vẫn không dám nhìn Sơ Tranh, trên làn da trắng như men sứ lộ ra sắc đỏ.
Hắn giống như đã hạ quyết tâm cực lớn: "Cô... cô có thể thích tôi không?"
"Nếu như không được... Cô... Muốn thế nào mới có thể thích tôi?"
Thiếu niên nói đến phía sau, dường như có chút gấp gáp: "Tôi biết... Tôi như vậy, có lẽ cô sẽ không thích, tôi sẽ cố gắng thay đổi."
Hạ Mộc Phồn nói, hắn thế này sẽ không có ai thích.
Không ai sẽ thích một người, mà ngay cả giao lưu bình thường cũng không được.
Đáy lòng Khương Lương khẩn trương đến rối tung.
"Anh..."
"Cô đừng nói." Khương Lương chợt xoay người, lấy chìa khoá ra, hoang mang rối loạn mở cửa: "Sáng mai hãy nói cho tôi biết đáp án."
Hắn sợ cô sẽ từ chối.
Thiếu niên vội vàng đóng cửa lại.
"... Muốn đi sang chỗ tôi không." Sơ • bá đạo tổng tài • Tranh yên lặng bổ sung câu nói kia.