Chương 2592: Bờ Sông Vong Xuyên (6)
Edit: Sa Nhi
=============
Tiến sâu vào trong, tất cả đều là gió rét thấu xương, giống mũi dao băng sắc bén cắt phá trên người.
Lọt vào trong tầm mắt đã là một khoảng không trắng xóa, trừ băng tuyết thì chỉ còn núi tuyết, một toà tiếp một toà, không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
Ở vào tình thế như vậy, ngày qua ngày bị giam ở đây tuyệt đối là cực hình.
Sơ Tranh không nhìn thấy ác linh, bất quá cô có thể cảm giác được có cái gì núp trong bóng tối.
Sơ Tranh cảm thấy hiện tại có một vấn đề rất quan trọng...
Đỉnh núi cao nhất ở đâu?
Sơ Tranh đánh giá xung quanh, cuối cùng đi về bên trái.
"Nàng ta đến!"
"Người mới tới sao? Chưa từng thấy bao giờ..."
"Quản làm gì, cứ bắt lấy nàng đã!"
Mấy ác linh núp trong bóng tối hung thần ác sát thảo luận kế sách, chuẩn bị đánh úo Sơ Tranh.
Nhưng mà kế hoạch của bọn hắn vừa thương lượng xong, ngẩng đầu một cái, lại phát hiện không thấy người đâu nữa.
"Đi đâu rồi?"
"Không phải mới vừa ở bên kia sao?"
"Sao ngươi không coi chừng?"
"Không phải ngươi lôi kéo ta nói chuyện à, giờ sao lại trách ta!"
"Vất vả lắm mới trông thấy có người mới,nếu để chạy vào trong thì chúng ta có phần nữa sao?"
"..."
Ngay tại lúc mấy ác linh sắp lao vào bụp nhau, một giọng nói lạnh lẽo như gió tuyết bốn phía chợt vang lên sau lưng bọn chúng: "Tìm ta?"
Mấy ác linh đồng thời quay người, động tác mười phần chỉnh tề.
Tiểu cô nương vừa rồi bọn nó mới chằm chằm, lúc này đã đứng ngay sau bọn nó, dù bận vẫn ung dung nhìn lại.
"Ngươi..." Ác linh chỉ chỉ bên ngoài, lại chỉ chỉ cô: "Sao ngươi chạy tới chỗ này rồi?"
"Rất khó sao?"
"..."
Không khó sao?
Trong này bọn nó không có bất kỳ năng lực gì, đánh nhau đều chỉ dựa vào nắm đấm.
Nàng làm sao làm được vậy, lặng yên không một tiếng động đã chạy tới sau bọn nó?
"Đù! Bắt lấy nàng cho ta!" Một ác linh trong đó đột nhiên kịp phản ứng, lập tức chỉ huy đồng bọn.
"..."
Sơ Tranh cho là mấy ác linh này định bắt mình là muốn làm gì.
Chứ ai mà ngờ, bọn nó bắt mình chỉ vì muốn kéo cô nhập bọn.
"..."
Chỉ thế này?
Thế mà các ngươi cứ thì thụt làm người ta tưởng muốn giết người diệt khẩu không bằng.
Ác linh xếp hàng ngay ngắn quỳ gối trên mặt tuyết, run rẩy rất có quy luật, một ác linh trong số đó trơ mắt gào lên: "Chúng ta cũng không có cách nào mà, áp lực cạnh tranh lớn lắm."
Trong này mà đi lạc đàn sẽ rất dễ bị bắt nạt...
Đúng, cho dù là bị giam ở đây, lũ ác linh vẫn kéo bè kết phái như cũ, ức hiếp lũ lạc đàn, hoặc là bị ức hiếp.
Cho nên phần lớn ác linh đều sẽ tìm tới một 'Tổ chức'.
Mà cái 'Tổ chức' ác linh này càng đông, xác suất bị ức hiếp sẽ càng nhỏ.
Dù sao nhiều người sức mạnh lớn nha.
Ác linh thì cùng bên nhau.
Nhưng chờ ở bên trong mà muốn kéo người, so với lên trời còn khó hơn, cho nên chúng chờ ngay ở cửa, lôi kéo ngươi mới tới là dễ dàng nhất!
Dù sao mặc kệ lai lịch gì, trước cứ bắt lấy uy hiếp gia nhập 'Tổ chức' rồi lại nói.
Sơ Tranh: "..."
Các ngươi còn thật thông minh nha.
"Hôm nay không phải có rất nhiều con chạy sao, sao các ngươi không chạy đi?"
Ác linh xấu hổ nhìn nhau: "Không phải bị bắt trở lại rồi đây sao."
"..."
Ok fine lắm...
"Tỷ, về sau tỷ chính là lão Đại của chúng ta, chúng ta đều nghe lời tỷ được không!" Ác linh đột nhiên bắt đầu ôm đùi.
"Không hứng thú."
Nàng cũng không phải đến làm Lão Đại.
"Mang ta đến đỉnh núi cao nhất."
"Cao nhất?"
"Ngọn núi nào cao nhất nhỉ?"
"Cảm giác đều rất cao mà..."
Mấy ác linh thảo luận một phen, không bàn ra được ngọn núi nào là cao nhất, bọn chúng luôn cảm thấy núi nơi này đều cao chót vót cả.
"..."
Khó trách các ngươi lăn lộn thành cái dạng này.
-
Mấy ác linh này bình thường chỉ hoạt động ở vùng ngoại vi, không dám đi vào bên trong.
Bên trong đã bị nhiều 'Tổ chức' chiếm cứ, còn rất biết đánh nhau, không phải nơi những tiểu đoàn nhỏ như chúng có thể đi nào.
"Các ngươi không có cảm giác gì sao?" Mấy ác linh này có vẻ không sợ những gió tuyết này chút nào.
"Hề hề, ở đây thêm trăm năm nữa, quen thuộc là ổn ngay." Ác linh trả lời: "Mà hiện tại còn không phải thời điểm đáng sợ nhất đâu."
Nơi này có một vòng tuần hoàn thời gian.
Có khoảng thời gian sẽ tương đối bình thản, cũng chính là lúc này, qua thời gian này, sẽ tăng cường khí lạnh dần dần lên.
Sơ Tranh: "..."
Đã quấy rầy rồi.
Sơ Tranh để ác linh dẫn đường, đi vào bên trong tìm ngọn núi cao nhất.
Lũ ác linh khuất phục dưới nắm đấm của Sơ Tranh, không dám không nghe theo.
Bọn họ còn chưa đi được bao xa, Sơ Tranh đã cảm giác được càng lạnh hơn, gió tuyết đánh vào người cũng càng thêm thấu xương.
"Lão Đại, có ổn không" Ác linh còn rất hưng phấn: "Khảo nghiệm chân chính sắp bắt đầu rồi. Cơ mà chắc với lão Đại thì sẽ dễ dàng thôi."
Phần lớn lũ mới tới, đến cả thời kỳ bình thản đã chịu không nổi.
Sơ Tranh: "..."
Để duy trì hình tượng, Sơ Tranh cắn răng cố chịu.
Không bao lâu sau, mấy ác linh đã ôm thành một cục run rẩy ở phía sau.
Điểm tốt duy nhất chính là sẽ chỉ cảm giác thấy thống khổ, chứ không cần lo lắng bị đông cứng chết.
"Lão... Lão đại, cô cảm thấy... Ngọn núi kia có đủ cao hay không?"
"Lão Đại, toà này thì sao?"
"Lão đại lão đại lão đại.. Cái này thì sao?"
-
Sơ Tranh đi vào bên trong, nửa đường gặp phải một số ác linh.
Trạng thái mỗi ác linh đều không khác mấy, có điều chúng ở đã lâu, thống khổ đã thành quen nên trở nên chết lặng.
Sơ Tranh một đường qua 5 ải chém 6 tướng, rốt cuộc cũng tìm được ngọn núi cao nhất.
"Lão Đại, cô muốn lên sao?"
Nghe thấy Sơ Tranh nói muốn lên, mấy ác linh đều cùng một biểu lộ —— Ngươi điên rồi.
"Có phải trên này có suối U Minh suối không?"
"Hình như từng nghe qua, chắc là có." Ác linh nói: "Nhưng cô không thể đi lên được, những ngọn núi bên ngoài thì còn có thể khiêu chiến một chút, cao như vậy, dù là con từng ở đây lâu nhất cũng không thể đi lên."
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn xem tòa núi tuyết nhìn không thấy đỉnh núi kia, "Không thử thì làm sao biết."
Ác linh: "Không phải chứ lão Đại, cô mà thử có khả năng sẽ hồn phi phách tán đó."
"Ta không dễ chết như vậy."
Ác linh: "..."
Mấy ác linh chỉ có thể chúc Sơ Tranh may mắn, bọn nó tuyệt đối sẽ không đi theo lên núi.
Ở đây chịu khổ cũng có giới hạn, đầy rồi là có thể đi đầu thai.
Nhưng nếu hồn phi phách tán thì sẽ thật sự không còn gì nữa.
Sơ Tranh cũng không có ý định để bọn nó đi lên, tự mình một người đi lên trên núi.
Gió tuyết càn quét cắn nuốt bóng lưng cô, mấy ác linh ở phía sau bỗng cảm khái.
"Ngươi nói nàng có thể xuống nữa không?"
"Ta cảm thấy không có khả năng."
"Nếu nàng có thể xuống thì vẫn là lão Đại của chúng ta!"
"Nhưng hình như nàng không tình nguyện làm lão đại của chúng ta lắm thì phải?"
"..."
Mấy ác linh ở dưới chân núi chờ, nửa đường thì đám ác linh bị bắt trở lại cũng càng ngày càng nhiều.
Có ác linh thấy bọn nó ngồi xổm ở đây, hiếu kì tới hỏi bọn nó đang chờ cái gì.
Mấy ác linh cũng không nói chuyện, chỉ thâm trầm nhìn tòa núi tuyết, cứ như trên núi có bảo bối gì.
Dẫn đến ác linh tụ tập ở đây càng ngày càng nhiều.
"Nhìn cái gì đấy?"
"Không biết nữa..."
"Phía trên là có thứ gì sao?"
"Các ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Bọn nó bị giam ở đây, những cái khác không có, chứ có nhiều thời gian lắm.
Thời gian càng nhiều, sẽ càng dễ dàng làm một vài việc ngu xuẩn.
Tỉ như bây giờ...
Không ai biết bọn nó rốt cuộc đang nhìn cái gì, nhưng nhiều ác linh đều ở nơi này như vậy, thế là cả lũ đều cảm thấy khẳng định nơi này có thứ gì đó.
===================
18.01.2021