Nam Thần Bùng Cháy Lên Đi Full Dịch

Chương 232




Editor: Hấu - duahauahihi

Beta : Sa Nhi - Shadowysady

=======================

Nửa năm này của Sơ Tranh chính là ——

Phá của, cướp mối làm ăn của Thịnh Đình, (lại) phá của , (lại) cướp mối làm ăn của Thịnh Đình...

Thịnh Đình bị Sơ Tranh nện tiền đoạt mối làm ăn, cùng với Hắc Kim bên kia cố ý cướp đoạt địa bàn áp chế, Thịnh Đình dần không ứng phó nổi.

Sơ Tranh thì tốt rồi.

Cướp xong rồi thì phủi mông bỏ đi, không thèm nghĩ đến ai.

Nhưng Hắc Kimbên kia thì khác, vẫn thường xuyên xảy ra xung đột.

"Thịnh tiên sinh, cậu nói rất có lý, nhưng việc này tạm thời tôi không thể trả lời cậu được, chờ tôi suy nghĩ rồi sẽ trả lời cậu sau, thế nào?"

Thịnh Đình lễ phép gật đầu.

Người đàn ông nhanh chóng chớp lấy thời cơ chạy biến.

Trang Di kéo cánh tay Thịnh Đình, nhỏ giọng nói: "Đình ca, hắn cố ý từ chối, vừa rồi lúc em vào, em còn thấy hắn nói chuyện với Liễu Tam Nhi."

Thịnh Đình sao lại không nghe ra đối phương đang trả lời qua loa cho có chứ.

Vừa phiền muộn uống đầy một bụng tức , hắn ngẩng mặt lên đã lại thấy người đi từ cửa vào.

Cô gái nhỏ mặc một bộ váy dài, tóc uốn xoăn buông xõa ở sau lưng, theo làn váy của cô tạo thành một độ cong hoàn mỹ trong không khí.

Váy dài được thiết kế lộ vai, vừa vặn có thể phô bày bờ vai và xương quai xanh xinh đẹp của cô.

Cô giống như gốc tuyết liên mát lạnh trên núi băng, lạnh lùng kiều diễm.

Cô vừa bước vào đã gây lên sự chú ý không nhỏ, thậm chí có người còn tiến lên bắt chuyện với cô.

Trang Di hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mỗi lần chỉ cần cô gái kia xuất hiệ là ánh mắt Thịnh Đình thế nào cũng rơi lên người cô.

Cô ta rốt cục có điểm gì tốt?

Trang Di nắm chặt lòng bàn tay, ủy khuất kêu một tiếng: "Anh Đình."

Thịnh Đình thu lại tầm mắt, kéo Trang Di đi sang một hướng khác.

-

Sơ Tranh ứng phó xong những người kia rồi một mình đi lên sân thượng hít thở không khí.

Sân thượng rất lớn, còn trưng bày đủ các loại thực vật, tạo thành không ít các khu vực tiểu cảnh.

"Giang Dã cũng muốn tranh với Liễu gia chúng ta, nếu không phải khoảng thời gian này hắn vẫn luôn lẩn trốn thì Liễu gia đã sớm giải quyết được hắn rồi."

"Yên tâm, tôi biết rõ, sẽ không để hắn đoạt được đâu."

"Được, tôi không nói với anh nữa, người bên kia còn đang chờ."

Trong góc tối có một người đi ra, còn chưa kịp cúp điện thoại thì đã đối diện với ánh mắt thanh lãnh của nữ sinh.

Ánh trăng chiếu vào trong đáy mắt của cô, trải thành một dải ánh sáng lạnh lẽo.

-

Không khí trong phòng giương cung bạt kiếm, Liễu Tam Nhi và Giang Dã đã đều muốn động thủ, một người đàn ông ngồi một bên, nhìn tình hình cũng có mấy phần bất đắc dĩ.

"Giang Dã, mày là tên phản bội."

"Mày thích nói thế nào thì nói." Đôi mắt Giang Dã mang theo lãnh ý: "Vì sao tao phải rời đi, mày cũng là người biết rõ nhất."

Liễu Tam Nhi cười lạnh: "Lâm tiên sinh, nếu anh có mắt nhìn xa trông rộng thì nên chọn hợp tác với chúng tôi."

"Cái này..."

"Lâm tiên sinh, anh còn do dự gì nữa, hiện tại Giang Dã đâu có gì trong tay? Chỉ bằng chút năng lực của hắn mà có thể đấu với Hắc Kim sao?"

Lâm tiên sinh nhìn Giang Dã, lại nhìn Liễu Tam Nhi, rõ ràng là nghiêng về phía Liễu Tam Nhi hơn.

Liễu Tam Nhi đắc ý nhướn mày với Giang Dã.

Sau đó Liễu Tam Nhi lại tiếp tục đồng ý thêm không ít thứ, thâm tâm vị Lâm tiên sinh lại càng thêm dao động.

"Giang tiên sinh, mặc dù điều kiện của cậu không tệ, nhưng mà..." Lâm tiên sinh bày ra vẻ áy náy.

Liễu Tam Nhi dương dương đắc ý cười lên.

Giang Dã nhìn chằm chằm Liễu Tam Nhi, không khí trong phòng chợt trở nên khẩn trương.

Cửa phòng đúng lúc này lại đột nhiên bị đẩy ra.

Khuôn mặt hiền từ của một ông lão bị người ta đẩy vào.

Người đàn ông kia đứng phắt dậy, cung kính gọi một tiếng: "Gia gia."

Ánh mắt Giang Dã rơi vào người đang đẩy ông lão tới.

Sơ Tranh đẩy ông lão vào phòng, đóng cửa lại, lão đầu cười ha hả nói: "Người trẻ tuổi chính là tinh lực tràn đầy, các cậu khẩn trương cái gì chứ, cứ ngồi xuống, ngồi xuống."

Trong nháy mắt không khí khẩn trương trong phòng bị xua đi không ít.

Liễu Tam Nhi cảnh giác nhìn Sơ Tranh, không biết vì sao cô lại đột nhiênxuất hiện ở đây.

Nửa năm trước bọn họ đã phái người đi phục kích, nhưng đến ngón tay cô cũng không đụng nổi.

Lúc đấy Liễu gia đã không cho phép bọn họ tiếp tục đánh chủ ý lên người cô nữa.

Thành ra nửa năm này trôi qua cũng bình an vô sự.

Hơn nữa bởi vì cô mà Hắc Kim cũng có thể được coi là trong họa có phúc, đã kiếm được không ít chỗ tốt từ Thịnh Đình.

Giang Dã chỉ là hơi sửng sốt, sau đó liền thu lại khí thế sắc bén kia, trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Thịnh tiểu thư, đã lâu không gặp."

Hắn vẫnlà người thiếu niên ngày đó.

Cong môi cười khẽ đã là tuyệt sắc trên thế gian.

Người đàn ông đỡ lấy lão già từ tay Sơ Tranh, đỡ ông ta lên phía trước, thấp giọng nói vài câu.

Ông lão cười ha hả như cũ: "Liễu Tam Nhi, Liễu gia có con đường riêng, hoàn toàn không cần thiết phải hợp tác với chúng tôi, cái miếu nhỏ của chúng tôi không chứa được những người trẻ tuổi các anh giày vò."

"Lâm lão tiên sinh, ông nên suy nghĩ cho kỹ." Giọng nói Liễu Tam Nhi tràn đầy sự uy hiếp.

Mặt mũi ông lão vẫn hiền từ như cũ: "Tuy nói tôi đã tuổi già sức yếu nhưng vẫn còn chưa chết đâu, Liễu Tam Nhi, ông nội cậu còn phải gọi tôi một tiếng chú đấy."

Liễu Tam Nhi nhíu mày: "Lâm lão tiên sinh, tôi chỉ y vọng ông sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác."

Ông lão cười ha ha: "Giá Thịnh tiểu thư đưa ra càng làm tôi động lòng hơn. Không bằng cậu nói chuyện với Thịnh tiểu thư đi."

Liễu Tam Nhi: "......"

Nói cái gì cơ?

Có ai có thể nói chuyện đàng hoàng với cô ta được đâu.

Không đúng...

Lúc trướctrên du thuyền , cô ta còn cứ ngang như cua giúp Giang Dã.

Tiền của hắn cũng không so được với cô, đánh cũng không lại.

Không cam tâm, Liễu Tam Nhi cuối cùng chỉ có thể mang theo lửa giận ngút trời rời đi.

Lâm lão tiên sinh bảo Lâm tiên sinh chuẩn bị hợp đồng, Sơ Tranh ném hợp đồng sang cho Giang Dã.

Kể từ khi Sơ Tranh xuất hiện, Giang Dã chỉ cười với cô, sau đó thì gục mặt xuống, bày ra tư thế việc này chẳng liên quan gì đến mình.

Hợp đồng đột nhiên được ném qua, Giang Dã có hơi mù mờ: "Thịnh tiểu thư, em làm gì vậy?"

"Ký."

"Tôi?"

"Không phải anh cần à?"

Hắn rất cần, nhưng...

Lâm lão tiên sinh cười tủm tỉm xem một màn này, không hiểu sao vành tai Giang Dã chợt nóng lên, nhịp tim cũng đập gia tốc.

Ánh mắt cũng không dám đặt lên người Sơ Tranh.

Cuối cùng Giang Dã vẫn ký lên.

Hai bên trò chuyện xong thì Giang Dã như có lửa đốt dưới mông, đứng phắt dậy rời khỏi gian phòng.

Chờ Sơ Tranh ra ngoài đã lại không thấy tung tích Giang Dã đâu hết.

Vật nhỏ đến một chút lương tâm cũng không có.

Cô giúp hắn, mà hắn lại đối xử như thế với mình?

Để cho cô sờ tóc một chút cũng được mà!

Sơ Tranh rời khỏi tiệc rượu, cô vừa ngồi lên xe thì cửa xe bên cạnh đã mở ra, thiếu niên ôm bó hoa to tướng ngồi vào.

Hoa hồng đỏ kiều diễm, nổi bật lên dung mạo tuyệt sắc của thiếu niên.

Hắn nghiêng đầu cười khẽ: "Thịnh tiểu thư, anh còn thiếu em một đáp án, em nhớ không?"

"Đáp án gì?" Hình như vừa rồi cô còn chưa hỏi gì mà? Hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ đấy!

Giang Dã: "......"

Cô quên rồi!?

Giang Dã đưa bó hoa trong tay cho cô: "Thịnh tiểu thư, mặc dù bây giờ anh cái gì cũng không có, nhưng những thứ anh có, đều nguyện ý cho em, cho nên, em đồng ý làm bạn gái của anh không?"

"Em có thể tùy tiện hôn anh không?"

Giang Dã gật đầu.

"Em có thể tùy tiện sờ đầu anh không?" Yêu cầu này nhất định phải tăng thêm!

"......" Sao cô lại thích sờ đầu hắn thế nhỉ, đầu của đàn ông mà có thể tùy tiện sờ sao?

Giang Dã hít sâu, gật đầu.

Sơ Tranh nhận lấy bó hoa.

Thiếu niên mỉm cười nghiêng người tới, hôn lên gò má cô.

"Muộn thế này rồi còn có thể mua được hoa, anh phải chạy bao xa thế?"

Sơ Tranh đột nhiên hỏi nghiêm túc.

Giang Dã: "......"

Bây giờ em nên hôn anh chứ! Hôn anh!!

Hỏi hoa làm cái quần què gì!!

Hỏi hoa làm cái gì!

Quan trọng không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.