Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bộ Khinh hơi hoảng thần ngồi ở trên giường, không phải hắn nhờ cô dạy mình viết chữ sao? Vì sao... Cuối cùng lại dạy đến đây rồi?
Trong đầu Bộ Khinh hiện lên hình ảnh, quá xấu hổ, hắn vội vàng hất ra.
Sơ Tranh đã mặc quần áo tử tế, Bộ Khinh lấy lại tinh thần, liền thấy cô khom lưng đối đầu với ánh mắt mình.
"Muốn tắm không?"
Màu đỏ ửng còn chưa lui khỏi mặt Bộ Khinh lại lần nữa bò lên.
Hắn cúi đầu xuống, gật đầu thật khẽ.
Trên thân đột nhiên mát lạnh, Bộ Khinh theo bản năng che chắn thân thể mình, Sơ Tranh ôm hắn lên: "Có chỗ nào chưa xem đâu?"
Bộ Khinh: "..."
"Bộ Khinh, chàng là nam đấy." Sơ Tranh bỏ hắn vào trong nước ấm: "Đại khí chút."
Bộ Khinh: "..."
Mặc dù hắn đọc ít sách, nhưng mà... Từ đại khí này hình như không phải dùng như thế đâu?
Bộ Khinh chìm hết bờ vai xuống dưới đáy nước, nước ngập qua miệng, mũi thiếu niên, cuối cùng chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài.
"Làm gì đấy? Muốn ngạt chết mình à?" Sơ Tranh đi lấy khăn về liền thấy hành vi này của Bộ Khinh, dọa đến cô vội vàng vớt người lên.
Bộ Khinh chớp chớp đôi mắt có chút sương mù bị hơi nước xâm nhiễm, có hơi không được tự nhiên co lại.
"Ngồi dậy." Sơ Tranh lần nữa vớt hắn lên.
Bộ Khinh vươn tay, chỉ chỉ bên ngoài.
"Muốn gì?"
Bộ Khinh lắc đầu, hắn không muốn gì, hắn kéo tay Sơ Tranh qua, viết chữ.
"Ra ngoài? Ra ngoài làm gì? Ta không thể giúp chàng tắm à?"
—— Không muốn.
"Ta lại muốn thì sao?"
Bộ Khinh: "..."
Thiếu niên nghẹn đỏ mặt, rút hai tay về, đôi môi hơi đỏ khẽ mím, lông mi buông xuống, che lại cảm xúc nơi đáy mắt.
Nếu cô cứ muốn, hắn... Cũng không có cách gì.
Dáng vẻ tủi thân ấy của Bộ Khinh, Sơ Tranh nhìn mà chỉ muốn nghiêm túc dạy bảo hắn một lần.
Phù.
Sơ Tranh thả đồ xuống: "Tắm nhanh lên, ta ra ngoài chờ chàng."
Sơ Tranh cũng không rời phòng, chỉ cách nơi hắn tắm rửa một tầng rèm, nhưng Bộ Khinh vẫn thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Tùy tiện tắm một cái, cầm quần áo mặc lên.
Chờ người bên ngoài vào gọi hai người đi ăn cơm, thiếu niên đã nằm trong lòng Sơ Tranh mà ngủ, trong tay là giấy Tuyên Thành viết chữ, trên mỗi một trang giấy đều là hai chữ Sơ Tranh.
Tay thiếu niên dính mực, Sơ Tranh cầm khăn, từng chút từng chút lau sạch sẽ cho hắn.
"Hâm nóng trước đi, lát nữa rồi ăn." Sơ Tranh thấp giọng phân phó.
"Vâng." Hải tặc không dám nhìn thêm, vội vàng lui ra khỏi phòng.
"Đảo chủ và vị kia ở bên trong làm gì thế?" Hắn ta ra ngoài, lập tức có người vây tới hỏi.
"Luyện chữ?" Hải tặc ngừng một chút: "Nhưng Bộ Khinh ngủ rồi."
"Chỉ luyện chữ?" Đảo chủ và Bộ Khinh đã đi vào bao lâu? Đây là giữa ban ngày đó!
"... Chắc là thế." Không phải ngày nào Bộ Khinh cũng luyện chữ đấy sao? Đảo chủ có thời gian sẽ dạy hắn, không có gì kỳ quái nha.
-
Sơ Tranh cho hải tặc chỉnh lý một phần tất cả tin tức của hải tặc, cô muốn bắt đầu thả dây câu cá, mở rộng hồ cá của mình.
Hoàn cảnh như vậy, tin tức không thể lập tức truyền ra, Sơ Tranh thả dây câu cá có chỗ tốt, cũng có chỗ khó.
Muốn truyền cái tin tức cho đối phương cũng thật là khó.
Hơn nữa những hải tặc quy mô nhỏ thì lá gan cũng không lớn, muốn bắt bọn họ, cũng khó như bắt chuột vậy.
Vì xử lý những hải tặc này, Sơ Tranh bỏ ra biết bao nhiêu cực khổ.
Bộ Khinh xoa bóp hai bên trán cho Sơ Tranh, nhìn cô gạch gạch vẽ vẽ trên bản đồ.
"Được rồi, đừng xoa nữa." Sơ Tranh kéo tay hắn xuống, thiếu niên tự nhiên ôm lấy cổ cô, đầu thân mật dán vào cô.
Bộ Khinh giơ tay câu bút đi, viết chữ trên trang giấy bên cạnh.
—— Tại sao nàng phải làm những chuyện này?
"Vì... Hòa bình!" Ừm! Ta có thể!
Bộ Khinh nghi hoặc nghiêng đầu.
"Chàng ghét hải tặc à?"
Bộ Khinh cầm bút, chậm rãi viết trên giấy.
—— Không ghét nàng.
Đó chính là ghét những hải tặc khác.
Dù sao Bộ Khinh vốn không nên sống ở đây, bị người bắt đến, sống trong tình thế như vậy, ghét cũng là bình thường.
Sơ Tranh kéo tay hắn, để hắn quay tới, ngồi bên cạnh mình.
"Vậy thích ta?"
Bút trong tay Bộ Khinh thấm ra chút mực trên giấy, một hồi lâu sau hắn viết một chữ.
—— Thích.
"Ta cũng thích chàng."
Bộ Khinh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hơi chớp động.
—— Thích ta từ lúc nào?
Sơ Tranh gác cằm trên bờ vai thiếu niên, hai tay ôm lấy bên hông hắn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Rất lâu."
—— Rất lâu là bao lâu?
"Không nói rõ được."
Bộ Khinh: "..."
Nhưng họ quen biết cũng chưa được bao lâu mà.
Vì sao lại không nói rõ được?
Đáy lòng Bộ Khinh không khỏi có chút khó chịu, muốn biết cô nói rất lâu là bao lâu, luôn cảm thấy mình... Hình như đã quên đi thứ gì đó.
Nhưng trí nhớ của hắn rất hoàn chỉnh, cũng không có phần nào thiếu sót, hắn quên đi cái gì?
"Chàng chỉ cần nhớ kỹ, chàng vĩnh viễn là của ta." Đôi môi Sơ Tranh dán lên bên tai Bộ Khinh, từng chữ như cùng rót vào lực lượng, tràn vào tim hắn, khắc lên ấn ký.
Bộ Khinh muốn phản bác gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật gật đầu.
Hắn nhớ kỹ.
-
Sơ Tranh thu nạp càng ngày càng nhiều thế lực hải tặc, khoảng thời gian này đều không có hải tặc gây án, dẫn đến đám người trên đất liền đều cảm thấy kỳ quái.
Thời tiết chuyển lạnh, hải tặc cũng ngủ đông rồi à?
Sao trước kia không nghe nói có vụ này?
Càng đến mùa đông, hải tặc càng có khả năng xuất hiện, bởi vì trên hải đảo, các loại tài nguyên đều rất thiếu thốn.
Năm nay lại không có chút động tĩnh nào, một chút thuyền buôn tranh thủ thời gian thừa cơ xuất phát, miễn cho gặp phải hải tặc.
Nhưng mà làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, một lần xuất phát này lại gặp được hải tặc.
Đám hải tặc này treo lá cờ chỉ một màu đen, không phải là bất kỳ thế lực nào mà bọn họ biết.
Có người nhớ tới, trước đó có thuyền buôn bị hải tặc cướp mà vẫn sống sót trở về, nói những hải tặc kia treo cờ màu đen.
Đây không phải là những hải tặc kia đó chứ?
Trước đó nói quy mô, cũng không lớn như vậy mà!
Lúc này mới qua bao lâu, sao quy mô đã lớn như vậy rồi?
Sơ Tranh chặn thuyền buôn lại, cũng không cướp, đều là mua, hành trình của thuyền buôn còn chưa được hơn phân nửa, thì đã có thể dẹp đường hồi phủ.
Hàng đã bán xong, còn đi làm gì nữa?
Nhưng có một số thuyền buôn trên thuyền có người, còn phải tiếp tục đi theo lộ tuyến ban đầu.
Có một đoạn thời gian rất dài thuyền hải tặc đều dừng ở cùng một vị trí, sau khi không ít thuyền buôn phát hiện hải tặc không cướp của bọn họ, nơm nớp lo sợ giao dịch mấy lần, phát hiện hải tặc thật sự rất có tiền, sau thì có người tinh khôn, trực tiếp chuyên chở hàng hoá tới nơi này.
Sơ Tranh: "..."
Không phải gì Sơ Tranh cũng lấy, dù sao có một số thứ cô lấy cũng vô dụng, cũng không phải nhiệm vụ cần thiết.
Cô lấy làm rác sao?
Cho nên...
Thuyền buôn không thể bị "cướp" còn rất thất vọng.
Triều đình bên kia nghe thấy tin tức này, phái người sang xem, kết quả trên biển làm gì có hải tặc nào.
Sơ Tranh lại không ngốc, triều đình bên này chắc chắn là muốn tiêu diệt bọn họ, không chạy chờ đánh nhau với bọn họ sao?
Liên tục mấy lần, người bên kia cảm thấy kỳ quái, sao bọn họ vừa đi thì hải tặc đã không thấy tăm hơi rồi?
Về sau phát hiện là từng có thuyền buôn đi qua mật báo cho hải tặc.
Thế cục hôm nay, trên biển thuyền buôn phong phú, thuyền của bọn họ cho dù thu cờ, thì cũng có thể nhìn một chút là nhận ra ngay.
Có thể bắt bọn hải tặc lại mới lạ.