Nam Thần Bùng Cháy Lên Đi Full Dịch

Chương 137




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

========================

Sơ Tranh sau khi ngủ một giấc, thức dậy lại kiểm tra cơ thể nguyên chủ thêm một lần nữa.

Vẫn là không có dị năng.

Vết thương trên người cũng đã khép miệng.

Nửa năm về trước, bầu trời đột nhiên xuất hiện ánh sáng dị thường, khiến tất cả mọi người cảm thấy mê muội.

Những người có thể chống đỡ đến lúc tỉnh lại thì có thể tiếp tục sống sót, còn người nào không chịu được thì sẽ biến thành đám xác sống ngoài kia.

Trong số những người sống sót, có một bộ phận đã thức tỉnh dị năng, những người này được hoan nghênh chào đón nhất trong mạt thế.

Dị năng được phân chia theo Ngũ Hành: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, và cũng sẽ xuất hiện biến dị, ví dụ như hệ lôi, hệ băng...

Dị năng biến dị so với dị năng khác thì lợi hại hơn nhiều.

Nhưng số lượng cũng cực kỳ ít ỏi.

Bị xác sống cắn hoặc cào bị thương sẽ bị lây nhiễm — đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, người nào có thể trụ được cũng sẽ thức tỉnh dị năng.

Xác sống hoạt động dựa vào thính giác và khứu giác. Giai đoạn đầu, ban ngày chúng sẽ nhanh nhẹn hơn ban đêm, có lẽ bởi vẫn còn lưu lại đặc tính của con người.

Nhưng sau đó...

Ban ngày ban đêm gì cũng đều cmn giống nhau y đúc!

Không gian sinh tồn của con người ngày càng bị thu hẹp lại, vì đồ ăn nước uống, con người không thể không ra ngoài.

Nguyên chủ vốn dĩ đang đi theo đội quân kia.

Nhưng khi dừng lại tìm vật tư ở nơi này thì bị Ninh Ưu động thủ.

Nguyên chủ không phòng bị Ninh Ưu, nên Ninh Ưu cũng không tốn nhiều công sức lừa đẩy cô vào trong đám zombie.

Bây giờ chắc Ninh Ưu đang ung dung cầm ngọc bội của nguyên chủ đi tìm đám người kia, thành công giả mạo cô...

Cái kịch bản này quả thực hơi não tàn!

Ninh Ưu là dùng tiền đi cửa sau à?

"Khoan đã, mặc dù bây giờ là mạt thế, nhưng chắc vẫn còn một ít dụng cụ máy móc chứ, làm giám định ADN không khó mà?"

Làm thế nào mà Ninh Ưu có thể thành công thay thế nguyên chủ vậy?

Chuyện này không khoa học!

【Chị gái nhỏ, Ninh Ưu lấy tóc của chị nha, hơn nữa còn bứt rất nhiều đó, chị sờ đầu xem có phải trọc luôn rồi không.】

Đến lúc trở lại căn cứ, chỉ cần đưa tóc của cô bọn họ, thì có thể thành công giám định huyết thống rồi.

Sơ Tranh: "..."

Sô Tranh sờ đầu thử, không thấy bị trọc mà cảm giác da đầu có chút đau.

Mẹ kiếp, con bitch này thế mà dám bứt tóc của cô!

-

Sơ Tranh sửa sang lại quần áo, rồi ở trong phòng thử kiểm tra thân thủ của mình, vốn nguyên chủ đã từng làm thêm rất nhiều việc, còn học được một số chiêu thức đơn giản, trải qua nửa năm chạy trốn như điên, thân thể cũng có thể coi là khá là dẻ.

Trên hành lang thỉnh thoảng có tiếng đi đi lại lại của zombie.

Sơ Tranh đứng cạnh cửa, bên ngoài vang lên âm thanh đứt quãng, cũng không biết có bao nhiêu zombie ở ngoài nữa.

Sơ Tranh đi đến trước cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng mặt trời hơi lộ ra, chiếu rọi vào trong căn phòng.

Từ khi mạt thế bắt đầu, thời tiết cũng trở nên nóng bức.

Bây giờ mới chỉ là tháng ba mà thời tiết đã giống như đầu hạ.

Nơi cô đang ở là một chung cư, hiện tại cô đang ở trên tầng hai.

Nóng quá.

Nhiều xác sống nữa.

Dọa chết người ta rồi.

Không muốn ra ngoài đâu.

Sơ Tranh ở trong phòng đợi hơn nửa ngày, đến tận khi Vương Giả không nhịn được phát nhiệm vụ cho cô.

【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời chị gái nhỏ trong vòng hai tiếng tiêu hết năm mươi tinh hạch. Tinh hạch đã được gửi đến túi không gian, xin chú ý kiểm tra và nhận.】

Sơ Tranh: "........"

Tinh hạch?

Từ hai tháng trước, có người đã phát hiện ra trong đầu xác sống xuất hiện thứ tinh hạch như đá quý.

Tác dụng của tinh hạch cũng rất nhanh được truyền ra ngoài.

Có thể giúp mọi người tăng cấp dị năng nha.

Từ đó tinh hạch trở thành một loại tiền tệ lưu thông ở mạt thế.

Cô lấy ra một túi tinh hạch, tinh hạch có màu trắng, óng ánh ánh sáng và hình dạng bất quy tắc, trông khá giống kim cương.

Tinh hạch xuất hiện trong hai tháng nay đều có hình dạng này.

Chờ xác sống tiến hóa xong, thì hình dạng của tinh hạch cũng sẽ có biến hóa.

Sơ Tranh rầu rĩ.

Bây giờ cô biết đi đâu để tiêu hết năm mươi tinh hạch này?

Để bọn zombie bên ngoài nhận lại hàng trong đầu chúng chắc?

Sơ Tranh cẩn thận mở cửa phòng, mấy con zombie đi lại vật vờ trên hàng lang tối mờ trông cực kỳ dọa người.

Sơ Tranh sờ lên cổ tay, sợi dây màu đỏ như ẩn như hiện, nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay của cô, giống như đám trẻ con đang chơi đùa ầm ĩ.

-

"Anh Bảo, nơi này liệu có an toàn không?"

Một người đàn ông gầy yếu vội vã cuống cuồng nhìn bốn phía, bên cạnh hắn còn có một nam sinh đeo kính, nhìn qua như đang còn học sinh.

Bên cạnh bọn họ là một người cơ bắp nở nang, nhìn cực kỳ cường tráng.

Cánh tay hắn ta để trần, giọng nói thô cứng: "Lúc nãy tôi đã đi xem thử, chỗ này chắc là an toàn, tối nay chúng ta cứ nghỉ tạm ở đây, đợi ngày mai rồi nghĩ cách rời đi sau."

"Chúng ta còn bao nhiêu đồ ăn?"

Người đàn ông cường tráng hỏi lại.

Nhưng không có ai trả lời lại hắn.

Người đàn ông cường tráng thấy lạ không khỏi quay đầu lại, ở cuối hành lang nơi bọn họ đang đứng có một cô gái nhỏ.

Cô gái trông rất sạch sẽ gọn gàng, ngũ quan tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ khắc ra.

Một tay cô đang đeo ba lô sau lưng.

Vẻ mặt của cô chẳng mảy may có chút biểu tình nào, cả tư thế cùng thần thái đều lộ ra vẻ lãnh khốc, không hiểu sao lại làm tăng thêm mấy phần soái khí.

Người đàn ông cường tráng lập tức cảnh giác, một ngọn lửa thoáng hiện lên trong lòng bàn tay.

Mặt khác, người đàn ông kia cùng cậu nam sinh cũng đề phòng nhìn cô.

Vừa rồi bọn họ đã kiểm tra kỹ càng khắp nơi, ở đây không có xác sống cũng không có vật sống, cô gái này là chui từ đâura?

Trải qua vô số chuyện ở mạt thế nên sẽ rút ra được kinh nghiệm xương máu, có đôi khi những người nhìn tưởng chừng là vô hại lại là boss cuối nguy hiểm nhất.

Sơ Tranh đặt ba lô xuống.

"Đừng nhúc nhích!" Người đàn ông dũng mãnh quát một tiếng, ngọn lửa trong tay bùng cháy mạnh mẽ.

Hiện lộ ra dị năng, có thể phòng ngừa chuyện đánh nhau chính diện cho đối phương biết khó mà lui.

Nhưng cô gái trước mặt chỉ hơi nghiêng đầu, rồi tiếp tục mở ba lô, cô thò tay vào lục tìm gì đó trong ba lô.

"Cô đừng nhúc nhích, nếu còn động thì đừng trách tôi..."

Soạt ——

Sơ Tranh lôi ra một túi tinh hạch.

Ánh sáng lưu lại nơi chân trời cuối cùng cũng biến mất, bóng của cô gái phản chiếu trên mặt đất cũng dần dần tan biến, trong không gian oi ức, yên tĩnh đến đáng sợ.

"Đổi không?" Cô gái hỏ đối diện lên tiếng.

Giọng nói mát lạnh, xua tan đi không khí nóng nực, cứ như nước đá chảy vào trong lòng ba người đàn ông, mang đến cảm giác kỳ dị.

"Đó là tinh hạch sao?" Người đàn ông gầy yếu nhỏ giọng hỏi người đàn ông cường tráng.

Người đàn ông cường tránghơi híp mắt, đánh giá cô gái đối diện, nhẹ gật đầu.

"Nhiều như vậy..." Cậu nam sinh cũng lẩm bẩm một tiếng: "Đủ để anh Bảo tăng cấp không? Cô ta muốn đổi gì với chúng ta?"

Nói đến phần sau, cậu nam sinh bắt đầu hơi kích động

Chỉ thiếu bước chạy qua bắt tay Sơ Tranh để đổi luôn cho rồi.

"Cô ta xuất hiện quá quỷ dị, còn cầm nhiều tinh hạch như vậy, cẩn thận một chút thì hơn." Người đàn ông cường tráng trầm giọng nhắc nhở.

Không phải trong đầu con zombie nào cũng có tinh hạch.

Phần lớn zombie đều không có tinh hạch.

Cô ta chỉ là một cô gái tay trói gà còn không chặt, sao có thể kiếm được nhiều tinh hạch như vậy?

Phải giết bao nhiêu con zombie mới được số lượng này chứ?

Cậu nam sinh cũng kịp phản ứng lại, không dám lên tiếng nữa.

"Cô muốn đổi gì?" Người đàn ông cường tráng thăm dò.

Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm: "Mấy người có gì?" Nhìn bọn họ nghèo kiết xác, chắc cũng không có gì đáng giá để đổi.

Người đàn ông cường tráng không lên tiếng, chỉ ra hiệu cho Sơ Tranh tự mình nhìn, đồ đạc tư trang của bọn họ đều ở đây hết.

Sơ Tranh chỉ vào chiếc túi trên mặt đất: "Đổi chút đồ ăn cho tôi, những thứ này đều cho mấy người."

Người đàn ông cường tráng: "........."

Ba người cùng nhìn nhau.

Có hơi không thể tin được vào điều bọn họ vừa nghe thấy.

Nhiều tinh hạch như vậy, cũng phải đến mấy chục cái.

Mà cô chỉ muốn đổi một chút đồ ăn thôi sao?

Phải biết là bây giờ lượng tinh hạch được lưu thông vô cùng ít ỏi, cô có nhiều tinh hạch như vậy có thể đổi được vô số thứ.

"Đổi hay không?"

Sơ Tranh thấy bọn họ không chịu động đậy thì không nhịn được thúc giục.

Thời gian của cô gấp lắm đó!!

Cái này thì còn gì mà cân với chả nhắc hả?

Đây còn không phải là miếng bánh từ trên trời rơi xuống sao?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.