Nam Thần Bùng Cháy Lên Đi Full Dịch

Chương 115




Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

========================

Hạ Hàn bị sư huynh tóc dài kéo vào phòng, ra vẻ bề trên chất vấn.

Giá của đống đồ trong Điểm Kim Các đều công khai, tiêu nhiều hay ít tiền đều sẽ mua được đồ nhiều hay ít tiền tương ứng, đồ giá thấp nhất đã là một vạn, tất cả đống kia rốt cục phải đến bao nhiêu tiền?

Hạ Hàn thật sự không biết ai tặng cho hắn mà.

Đương nhiên, hắn hoàn toàn không nghĩ đến người tặng là Sơ Tranh vì dù sao cô cũng chỉ là quỷ.

"Hạ Hàn, có phải đệ đã làm chuyện gì mờ ám ở bên ngoài không."

"Tôi đã cảm thấy hắn cứ quái đản kiểu gì rồi mà." Cô bé gái hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ xem thường.

Dáng dấp đẹp trai thì có ích gì, đối với nghề này của bọn họ mà nói thì thực lực mới nói lên tất cả.

"Hạ Hàn, đệ mau nói thật đi!" Sư huynh tóc dài bắt đầu hết kiên nhẫn, không khỏi lên giọng thêm vài phần.

Hạ Hàn bất lực giải thích: "Đệ thật sự không biết..."

Bất kể những vật này là do ai đưa, trong lòng bọn họ đều đã khẳng định rằng Hạ Hàn chắc hẳn đã dùng không ít thủ đoạn để có được.

Đến sư huynh cũng nghĩ như vậy...

Cho nến dù hắn có giải thích thế nào thì cùng chẳng sao.

Hạ Hàn trầm mặc, không giải thích nữa.

-

Giữa lúc mọi người đang chất vấn Hạ Hàn, đèn phòng khách đột nhiên lóe lên.

Đám người nhất thời đông cứng.

Xẹt!

Ánh đèn đột nhiên tắt lịm, toàn bộ gian phòng trong nháy mắt đã bị bóng tối bao trùm, nhiệt độ cũng theo đó hạ xuống.

Đám người dáo dác nhìn xung quanh thì phát hiện, bốn phía đều đã bị mạng nhện che kín mít. Căn phòng mới vừa nãy còn trang trí tinh xảo xa hoa trong nháy mắt đã biến thành một gian phòng cũ kĩ âm u như mấy chục năm không có người dùng.

"A ——"

Tiếng kêu sợ hãi của Tương tiên sinh từ trên lầu truyền xuống.

Sư huynh tóc dài ngay tức khắc xông lên tầng.

Cửa phòng của Tương tiên sinh dù đẩy thế nào cũng không ra, sư huynh tóc dài phải cùng một nam sinh khác phá cửa.

Nhưng trong phòng đã không còn thân ảnh của Tương tiên sinh.

Hạ Hàn bị bỏ rơi lại phòng khách, Sơ Tranh chậm chạp xuất hiện cạnh hắn: "Cầm đồ lên đi theo ta."

Hạ Hàn giật mình.

"Tiểu mỹ nhân? Cô... tặng tôi sao?"

"Ừ."

Hạ Hàn nghẹn họng nhìn trân trối: "Cô, cô là quỷ mà." Sao có thể mua được nhiều đạo cụ... trừ quỷ như vậy chứ?

"Đi."

"Tiểu mỹ nhân, đợi tôi một lát, tôi đang bối rối lắm."

Sơ Tranh kéo hắn dậy, nhét hết đống đồ kia vào người hắn, dữ dằn quát: "Bắt quỷ đi."

"Tôi?" Hạ Hàn lắc đầu: "Tôi không biết mà."

"Dùng mấy cái này nện cô ta." Sơ Tranh bá khí vỗ vỗ vào đạo cụ.

Hạ Hàn: "..."

Hạ Hàn bị Sơ Tranh đẩy lên tầng, lúc này nữ quỷ đang ở tầng ba, bò lổm ngổm trên trần nhà như một con nhện.

Tương Tiên sinh thì lại như đồ ăn của cô ta, bị quấn quanh rồi treo lủng lẳng giữa không trung, lúc này ông ta đã sớm ngất xỉu vì quá sợ hãi.

So với vài ngày trước thì thực lực của nữ quỷ có vẻ đã mạnh lên rất nhiều.

Không biết cô ta đã ăn bao nhiêu con quỷ khác mới biến được thành dạng này.

Sơ Tranh đã cảm thấy mấy hôm trước ả ta còn tìm mình là không có ý tốt rồi mà.

"Đám đạo sĩ thối các ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu!" Âm thanh nữ quỷ đã nghe không ra nam nữ, vô cùng chói tai.

Hạ Hàn không dám đi vào, mỗi lần hắn gặp phải quỷ đều là co giò chạy biến.

Thế nên đến tận bây giờ hắn vẫn chưa đường đường chính chính đối phó với quỷ bao giờ.

Tiếng gào thét của nữ quỷ ngày càng lớn, sư huynh tóc dài cùng ba người kia cũng đã vô cùng sốt ruột.

"Hạ Hàn! Ném phù qua đi!!!" Có người hét về phía Hạ Hàn.

Sơ Tranh đứng bên cạnh Hạ Hàn nhắc nhở: "Nện cô ta đi."

Nữ quỷ bỗng nhiên nhìn về phía Sơ Tranh, ánh mắt vô cùng oán độc.

Nhưng ánh mắt đang dữ dợn của nữ quỷ nhìn vào Hạ Hàn lại biến thành vẻ tham lam, cô ta dùng cả bốn chân bò trên trần nhà hướng về phía hắn.

"Cho ta, cho ta, bắt hắn cho ta."

Sơ Tranh đẩy Hạ Hàn một cái.

Hạ Hàn nhìn nữ quỷ gần mình trong gang tấc, nhắm mắt nhắm mũi quăng mấy tấm phù ra lia lịa.

Thành ra chỉ có một tấm là đánh được lên người nữ quỷ, lá bùa chạm vào người ả lập tức bốc cháy thành tro.

"Hạ Hàn, đừng có lãng phí thời gian nữa, mau đem lá phù đưa cho ta." Một trong số ba người đằng sau quát lớn.

"Của ta, hắn là của ta!!" Nữ quỷ một lần nữa bổ nhào vào Hạ Hàn.

Hạ Hàn vội vàng ném bừa hai ba món đồ ra.

Pháp khí nện lên thân nữ quỷ, thân thể ả lập tức xuất hiện một lỗ thủng, khói đen nghi ngút bốc lên.

Nữ quỷ e sợ lùi lại mấy bước.

Sơ Tranh ở phía sau tán thưởng: "Được đấy, tiếp tục đi."

【......】 Không tệ cái đầu chị ý! Người ta dùng một pháp khí là đã có thể diệt gọn con quỷ từ lâu rồi, cậu ta ném cả một đống đồ mà mới đục được một lỗ trên thân quỷ, không tệ chỗ quái nào vậy!!

Hạ Hàn ném bừa thêm vài lần nữa, lần ném này so với trước thì độ chính xác đã cao hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.

Nữ quỷ thét chói tai rồi đảo vòng vòng tại chỗ, trên thân ả đã thêm vài chỗ thủng, cuối cùng như điên như dại nhìn chằm chằm Hạ Hàn.

Nữ quỷ ngừng lại, sư huynh tóc dài cùng ba người kia lập tức chớp thời cơ xông lên.

"Thừa dịp cô ta không để ý, mau bắt lấy."

Nữ quỷ nghển đầu lại, mở cái miệng đỏ lòm như chậu máu quay ra công kích hai người, cô ta mới chỉ húc đầu một cái đã phá tan vách tường, kéo theo Tương tiên sinh tháo chạy.

"Đừng để cô ta chạy mất!"

"Đuổi theo!"

Sư huynh tóc dài là người nhanh nhất đuổi theo nữ quỷ.

Sơ Tranh hờ hững nhìn mặt đất bừa bộn cùng vách tường đã bị phá tan tành.

Từ khi nào mà nữ quỷ này đã lợi hại được thế rồi?

Đến tường mà cũng phá được?

Tường này làm bằng nhựa chắc?

Sơ Tranh rất muốn đi qua sờ thử xem cái tường kia có đúng làm bằng nhựa không, nhưng hiện trường vẫn còn có người, cô lại không thể để mất hình tượng được, chỉ có thể tiếp tục trưng ra bộ mặt lạnh lùng cao lãnh đầy phong phạm cao nhân.

"Tiểu mỹ nhân." Hạ Hàn ngừng tay, thở gấp nói: "Cô ta chạy rồi."

Cần ngươi nói à, bộ ta không nhìn thấy sao.

Tranh-phá-gia-chi-tử nhà nào đó làm nghiêm túc nói như đúng rồi: "Đuổi đi, còn chưa có nện xong đâu."

Đồ cũng đã mua rồi, không thể lãng phí được, lãng phí rất xấu hổ đó có biết không.

【......】Đến cùng ai mới là người lãng phí hả!!!

Vương Giả bất lực phỉ nhổ trong im lặng.

Hạ Hàn: "..."

Còn đánh nữa?

"Hạ Hàn, đưa đạo cụ cho ta." Cô bé gái không đuổi theo nữ quỷ, mà hướng về phía Hạ Hàn ra lệnh.

Cô ta còn chưa đợi Hạ Hàn trả lời đã trực tiếp cướp luôn: "Để anh cầm chỉ tổ lãng phí, vốn cũng có biết đánh cô ta đâu."

"Lấy về." Sơ Tranh lạnh như băng nói: "Đây là đồ của ngươi."

Đây là của tiểu mỹ nhân tặng cho hắn!

Trong đầu Hạ Hàn lóe lên suy nghĩ này, bèn lật tay cướp đồ về.

"Anh... Hạ Hàn, anh làm cái gì vậy!!" Cô bé gái nhìn hắn chằm chằm.

"Đây là của ta." So với chàng thiếu niên luôn trầm mặc khi bị trêu chọc bắt nạt trong quá khứ, người trước mắt cô ta lúc này sống lưng thẳng tắp, thậm chí cô còn cảm nhận được khí thế toát ra trên người hắn.

"Lúc này còn so đo với tôi làm gì, anh có biết nghĩ đến đại cục không." Cô bé gái cười lạnh một tiếng: "Để anh cầm thì có thể phát huy được tác dụng của nó chắc?"

Hạ Hàn ôm đồ vật trong tay không buông: "Thì sao, tôi...tôi thích cầm ném chơi đấy thì làm sao?!"

Sơ Tranh lập tức ban khen: "Không tệ."

Có tiền đồ nha, về sau cần phá của đều phải dựa vào hắn rồi!

Cô bé gái bị Hạ Hàn chọc giận không nhẹ, có tiếng gọi từ phía xa truyền tới, cô bé giậm mạnh chân một cái rồi đuổi theo ra ngoài.

"Nhớ kỹ, đồ vật của ngươi là của ngươi, ai dám cướp thì phải xử lý luôn và ngay."

【Chị gái nhỏ, em van chị đấy, đừng dạy hắn mấy loại tư tường này có được không?】

Sơ Tranh lơ đễnh, ta đang dạy hắn mạnh lên, mạnh lên rồi mới không hắc hóa được, có gì sai nào?

【......】Có mà nó cảm thấy hắn sẽ biến chất càng nhanh hơn thì có.

"Đã rõ." Hạ Hàn trịnh trọng gật đầu: "Tiểu mỹ nhân, tôi sẽ cố gắng mạnh lên!"

Tiểu mỹ nhân lợi hại như vậy, hắn cũng phải cố gắng lợi hại theo mới được!

Sơ Tranh nhìn cánh tay bắp chân nhỏ nhắn của hắn, không ngại đâm thêm một nhát: "Ngươi vẫn chỉ nên nện đạo cụ thì hơn."

Hạ Hàn: "......."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.