Editor: Linh Ngọc
Theo anh cả ra khỏi nhà thì đã khuya. Hình như trong lòng anh ấy vẫn còn sợ hãi với chuyện Tề Thiệu Diễn xảy ra lần trước, không đồng ý để anh tự lái xe, mà lại gọi trợ lý đưa anh về.
Tề Thiệu Diễn dở khóc dở cười muốn từ chối, mà anh cả Tề lại quá nghiêm túc: "Em quanh năm ở nước ngoài, một người có thói quen tự lập, lại không cảm nhận được tấm lòng của trưởng bối, đây là tấm lòng của một người anh.
Tề Thiệu Diễn ngồi phía sau, nhìn ngoài cửa thấy cảnh đêm từ từ chuyển động cùng với ánh trắng trên bầu trời xóa sạch sự u ám, các đốt ngón tay rõ ràng trên bàn tay thon dài nhẹ nhàng gõ cửa sổ. Đây là thói quen nhỏ, mỗi khi đang suy nghĩ vấn đề gì đó, anh đều theo bản năng nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay.
Bỏ qua quá nhiều thứ. Tề Thiệu Diễn khạc ra một ngụm không khí, có chút thất thần nhìn người đi đường lưa thưa ngoài cửa sổ.
Lúc mở cửa ra thì đèn đã sáng trưng, ông Tề và bà Tề ngồi nghiêm chỉnh, bất ngờ nhìn Tề Thiệu Diễn. Trong nhà dì Trần - cô người làm vội vã nghênh đón: "Tiểu Diễn sao cậu mới về thế? Mau vào đi." Đẩy dép tới, còn nhỏ giọng kèm theo nói: "Lão gia rất tức giận, còn không mau đi dỗ dành."
Tề Thiệu Diễn bất đắc dĩ cám ơn, trơ mắt nhìn dì Trần trốn vào trong phòng, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng trước mặt hai ông bà, thái độ cực kỳ thành khẩn: "Ba, mẹ."
Ông Tề đập vào bàn trà một cái, khiển trách quát lên: "Tránh ra, cản trở tôi xem ti vi!"
Tề Thiệu Diễn: "..."
Bà Tề: "..." Trước đó bọn họ đã thảo luận tới vấn đề gì nhỉ?
Tề Thiệu Diễn khom người một cái, cười nói: "Con lên lầu nghỉ ngơi." Vừa mới di chuyển thân hình, đã nghe được tức giận của ông Tề.
"Quay lại!"
Bà Tề quở trách đưa tay nhéo ông Tề một cái, quay đầu nhìn Tề Thiệu Diễn, đáy mắt không che giấu được sự lo lắng: "Tiểu Diễn này, sao con về trễ như thế? Đã hơn nửa đêm rồi, con nói xem, con cũng không thèm cho chúng ta biết một tiếng con đi đâu để chúng ta lo lắng lâu như vậy..."
Tề Thiệu Diễn hít sâu một hơi, âm thầm tức giận bản thân mình suy nghĩ không chu toàn, ngoan ngoãn nói: "Xin lỗi, trước đó con ở cùng với anh cả, quên không nói cho hai người biết."
Ông Tề hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử này không đáng để nhớ!"
Là người hơn năm mươi tuổi, mà bây giờ vẫn như một đứa con nít vậy, mang theo sự tức giận tùy tiện và đôi mắt oán trách chờ mong Tề Thiệu Diễn đến dỗ dành. Dưới sự cố gắng quản lý của bà Tề, bất đắc dĩ anh đồng ý mỗi ngày đều phải bình an.
Có lẽ là thật sự sợ, sợ lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, sợ lại đột nhiên mất đi tin tức.
Cổ họng Tề Thiệu Diễn có chút chua xót, anh rũ mi mắt xuống, giọng nói trầm thấp: "Vậy con lên đây."
"Ôi chao, còn nữa, " Bà Tề thở dài, giọng nói êm dịu, "Có rảnh thì đi xem Tiểu Uyển. Gần đây không biết đứa trẻ này làm sao nữa, về cũng ít, vừa hỏi chuyện của nó với Lâm Luật Dương gương mặt của nó lập tức cứng đờ, chắc là cãi nhau rồi. Con làm anh trai, phải học cách quan tâm em gái của mình, biết không?"
Tề Thiệu Diễn híp mắt một cái, cung kính trước đó dần dần tiêu biến, trong mắt vụt qua vẻ chán ghét và hờ hững: "Con đã biết."
Từ nhỏ Tề Tiểu Uyển đã được anh và anh cả nâng trong lòng bàn tay, chưa từng bị uất ức này. Anh sẽ không dính lấy em ấy cùng nói chuyện thành thật với nhau gì đó, nhưng cũng chưa từng giảm bớt sự quan tâm với em ấy.
Tề Thiệu Diễn chúc hai ông bà ngủ ngon, xoay người đi lên lầu.
Nếu không phải lần này bị buộc vào đường cùng, sợ là rất khó phát hiện bộ mặt người bên cạnh, mặt nạ dối trá này, không tiếc dùng lời ngon tiếng ngọt, trong chớp mắt lại có thể bình tỉnh dồn anh vào chỗ chết.
"Công sức của Mạc Tử Hằng không có uổng phí, người tài xế kia thật sự có vấn đề. Báo cáo kiểm tra thi thể, trước khi xảy ra sự việc đã hút một lượng ma túy lớn." Trong tin nhắn, thông tin của anh cả anh đã xem lại rất nhiều lần.
Nếu lúc trước, anh cũng không ngờ việc này liên quan đến bất cứ ai, còn dính dáng tới một người là Lâm Luật Dương nữa chứ, thân nhau bảy tám năm, lúc này nghe thấy giống như một truyện cười.
Nước bùn y hệt sắc trời cùng hơi lạnh thấu xương xâm nhập vào bên trong lỗ chân lông, làm kẻ khắc vô cùng sợ hãi. Bộ dáng Lâm Luật Dương và người đàn bà kia ở đầu đường hôn nồng nhiệt nhiều lần hiện rõ trong đầu Tề Thiệu Diễn.
Anh còn nhớ rõ bản thân giống như phát điên xông lên kéo xé quần tây thẳng tắp của Lâm Luật Dương, người đàn bà đó hốt hoảng kêu lên, lời nói nhỏ nhẹ êm dịu dỗ dành của Lâm Luật Dương càng vô cùng châm biếm, Lâm Luật Dương chính là người như vậy, bất luận gặp phải chuyện gì đều là bộ dáng bình tĩnh tự nhiên không hoảng hốt, tao nhã đến tất cả mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại nữa.
Ánh mắt của anh ta lạnh lùng hạ xuống dưới thân mình, khóe miệng từ từ nâng lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại khiến người ta sợ hãi hơi thở từng chút từng chút tỏa ra.
Trước khi anh đặt chân xuống, đột nhiên Tề Thiệu Diễn cảm giác mình bay lên cao, bị ôm vào lòng. Anh thậm chí chưa phản ứng đây là tình huống gì thì chợt nghe âm thanh tức giận của cô gái bên cạnh, chân nhỏ thẳng tắp hung hăng đạp xuống: "Các ngươi làm như vậy, thật sự không sợ trời phạt sao? Ngay cả mèo cũng nhìn không nổi?"
Ôi! Vô cùng chính nghĩa!
Khi anh cho là cô ta còn có thể hành động gì đó, thì phát hiện mình cách Lâm Luật Dương ngày càng xa. Mà anh ở trong ngực của cô ta, bị lắc lư dữ dội.
Dĩ nhiên, sau khi đạp người ta như vậy nhất định phải chạy trốn.
Mà người hảo tâm chính nghĩa này chính là Giang Bích. Tề Thiệu Diễn bị loạt chuyện bất ngờ khiến đầu óc bối rối, anh nhớ kỹ lần cuối nhìn Lâm Luật Dương, trên mặt của anh ta phủ lên vẻ kinh ngạc cùng không hiểu hiếm có. Chờ lúc Tề Thiệu Diễn phản ứng kịp, thì bản thân đã bị người kia ôm về nhà.
Trong nhà của cô gái này có thể nói là địa ngục. Đây coi như là một đánh giá khách quan. Tề Thiệu Diễn đứng tại cửa nhìn trong phòng là một mớ hỗn độn, móng vuốt trên thịt ngay cả dũng khí đặt chân cũng không có. Trên mặt đất đều là túi rác, trên bàn vẫn còn thùng mỳ đã ăn xong chưa vứt đi, và khoai tây chiên được xé ra, tại phòng bếp bồn rửa chén chất đống thành núi, trên ghế salon quần áo cũng nhăn nhúm tạo thành một mớ hổn loạn.
Trong cả căn phòng tràn ngập mùi vị hôi thối.
So sánh với cô gái này thì Lục Thiền quả thực quá tuyệt vời rồi đúng không?
Khoảng thời gian ở nhà của Giang Bích không thể nghi ngờ mà nói đây là một loại dằn vặt đối với Tề Thiệu Diễn, cô ta giống như bận rộn nhiều việc, mỗi ngày đi sớm về trễ, không rảnh quan tâm anh, nhưng thật ra cũng tỉ mỉ đưa cơm xuống trước mặt anh, giục anh ăn.
Nhưng nó mãi mãi không bao giờ nằm trong bát.
Với mức độ sạch sẽ cao của mình Tề Thiệu Diễn lựa chọn tuyệt thực.
Anh nghe cô ta gọi điện thoại, hình như đang tìm chủ nuôi mới cho anh, đây vừa là một tin tốt, cũng vừa là một tin xấu, ai biết cô ta muốn đưa mình cho người nào? Ngộ nhỡ còn tệ hơn cô gái này, đoán chừng bản thân thật sự xong luôn.
"Nhưng mà mày nhất định không được kích thích cô ấy. Gần đây Lục Thiền không chịu nổi kích thích."
Bây giờ nhớ lại, cũng không rõ cảm giác của mình sau khi nghe xong câu đó nữa. Cái tên tầm thường kia, trong một khắc kia đột nhiên được đề cập đến, gần như không để anh bật khóc.
"Đợi một tuần nữa, một tuần nữa cô ấy sẽ đến đón mày. Mày nói xem, khi biên tập viên của mình thật sự mệt mỏi, không chỉ quanh năm không nhận điện thoại của người thúc giục bản thảo, mà còn phụ trách điều chỉnh sinh hoạt đơn điệu của cô ấy, quả thực không quá vĩ đại đâu ha ha ha."
"..." Tôi yên lặng nhìn cô giả bộ.
Cuối cùng cũng có thể không cần đối mặt với Giang Bích, không thể nghi ngờ Tề Thiệu Diễn thật sự rất vui vẻ, mà không cần đi lấy lòng phục vụ một con mèo nữa, Giang Bích cũng thấy vui vẻ. Có thể là sắp chia tay, Giang Bích hiếm khi biểu đạt tình cảm non nớt của mình với anh.
"Kỳ thực bộ dáng của mày rất đẹp, chỉ là tính cách không tốt lắm."
Tề Thiệu Diễn: "..." Con người.
"Nhưng mà như đã nói mày và con mèo nhà Lục Thiền có chút giống nhau."
Tề Thiệu Diễn: "..." Mẹ kiếp đầu óc tối dạ.
"Ôi, mày cũng phải đi, chụp mấy tấm hình lưu niệm nhé." Nói xong, cầm điện thoại di động chụp rắc rắc một cái. Nhưng đã sớm sống nhàn nhã tự tại trong ánh đèn của Lục Thiền, ánh mắt Tề Thiệu Diễn nhàn nhạt nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Hai ngày sau khi tuyệt thực, cuối cùng phát hiện thân thể cũng có chút không khỏe, Tề Thiệu Diễn cố nén khó chịu đang ùn ùn kéo đến trộm uống ngay chút nước lã, nghĩ tới nguyên nhân chắc có thể là do gần đây không ăn cơm, nhưng không ngờ thần kinh của mình sắp trì độn, phản ứng cơ thể vô cùng chậm chạp, mọi thứ trước mắt dần dần mờ đi, cuối cùng hai mắt đen thui trực tiếp té xỉu trên ghế salon.
Mẹ nó nước có độc!
Mà lúc tỉnh lại, Tề Thiệu Diễn kích động thiếu chút nữa đi lấp đầy xô nước. Anh nhìn các đốt ngón tay rõ ràng của mình, run rẩy đặt lên mặt, xúc cảm chân thật.
Đã trở về. Tề Thiệu Diễn có chút hoảng hốt.
Vứt bỏ niềm vui sướng và tâm tình kích động, không thèm nghĩ đến nữa, càng tệ hơn lần trước đột nhiên biến trở thành người chính là lúc này đây bản thận mình lại trần như nhộng... Kinh ngạc ngay cả ngực cũng không kịp đánh!
Trên mặt Tề Thiệu Diễn hiếm khi có sự lúng túng không giải thích được, nếu như Giang Bích trở về anh nên giải thích thế nào về chuyện con mèo biến mất thay vào đó là một người đàn ông trần truồng?
Tề Thiệu Diễn nhịn xuống cảm giác xấu hổ không giải thích được, quay người chạy đến phòng ngủ Giang Bích tìm kiếm, ôm may mắn trong lòng, lật tìm đống quần áo hỗn loạn trong tủ của Giang Bích cả nửa ngày, vọng tưởng có thể tìm một bộ quần áo rộng thùng thình nhưng không ngờ thực sự tìm được một bộ quần áo nam.
Một bộ được giữ gìn hoàn hảo, được đặt ở tầng dưới cùng trong tủ quần áo, áo vận động tay ngắn nhẹ nhàng khoan khoái cùng chiếc quần soóc, sau lưng còn có một con số thật to.
Giống như là đồng phục của đội đá banh. Hơn nữa bộ quần áo này còn có cảm giác quen thuộc lạ thường.
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể mang theo áy náy đầu tiên giải quyết vấn đề trần truồng, đồng thời không lưu lại cho Giang Bích ám ảnh, quả quyết chạy trốn.
Từ nhà Giang Bích đi ra chưa được nửa giờ, đã thấy vẻ mặt lo lắng của Tề Thịnh Sở.
Thầm than tốc độ của anh cả nhà anh, nhưng cũng dâng lên sự áy náy khôn xiết.
Thuận lợi được đón về nhà, ôm bà Tề khóc thật sảng khoái, Tề Tiểu Uyển nắm tay kéo anh không chịu buông, như sợ anh lại biến mất lần nữa vậy. Lần này anh rất nhẫn nại với em gái mình, Tề Thiệu Diễn vứt bỏ hết những bực bội sang một bên, nhưng nước mắt nước mũi của Tề Tiểu Uyển lôi kéo anh nhớ lại hồi ức lúc nhỏ, cuối cùng cũng dỗ cho em ấy vui vẻ, còn muốn gọi điện thoại báo với bọn Mạc Tử Hằng và Lâm Luật Dương.
"Trước tiên đừng để lộ ra." Tề Thiệu Diễn vội vàng lên tiếng chống cự, ánh mắt phức tạp rơi trên người Tề Tiểu Uyển, nhìn vẻ mặt lờ mờ của em ấy, thực sự rất khó nói những lời này ra.
"Được rồi." Hiếm có, Tề Tiểu Uyển không giống như trước đây không hề hỏi nguyên nhân.
Tề Thiệu Diễn lại thở phào nhẹ nhõm.
Cái này không dễ gì mới đến bữa cơm tối khiến cho vành mắt Tề Thiệu Diễn thiếu chút nữa đã đỏ lên. Ngày thứ hai về nước đã bị xe đụng rồi biến thành mèo, gặp vài cảnh hiểm độc may mắn mới sống tiếp nữa, thật vất vả mới có thể toàn vẹn đứng trước mặt người nhà, mùi vị trong đó, sợ là người ngoài rất khó cảm nhận được.
Sau bữa cơm tối, Tề Thiệu Diễn đã bị anh cả Tề gọi đi vào phòng.
"Nói một chút đi, rốt cuộc trong khoảng thời gian này em đã xảy ra chuyện gì," Phía sau khuôn mặt lạnh lùng của anh cả Tề là một chút mệt mỏi, cùng chút ý tứ không rõ, "Còn nữa, vì sao em lại mặc quần áo của anh?"
"..." F*ck, hình như anh đã phát hiện được việc gì không ổn.
Thấy anh không nói lời nào, anh cả Tề không để ý lắm nhưng lại bổ thêm một đao: "Anh vẫn nhớ đây là đồng phục khi anh tham gia đội bóng của trường trung học, nhưng anh nhớ kỹ lúc tốt nghiệp trung học đã ném nó đi. Trong khoảng thời gian này em phải đi nhặt ve chai à?"
"..." Anh thực sự không muốn giải thích sự nghi ngờ này.
Cũng may anh cả Tề không thật sự cố chấp với những chi tiết này, mà lại mở máy vi tính lên, mở một tin nhắn điện tử, anh ấy nhìn Tề Thiệu Diễn thật sâu một cái, nói: "Có một người ẩn danh gửi cho anh."
Là một đoạn video, chỉ có ngắn ngủn mười mấy giây, hình ảnh lại hết sức rõ ràng, đôi mắt Tề Thiệu Diễn mở to ra, liếc mắt đã nhận ra, đây cầu nhảy Bungee của khu bắc Đàm Hương.
Tiếp theo video, đó là tiếng động lớn ồn ào ong ong ầm ĩ truyền đến, bóng lưng xinh xắn của Lục Thiền bỗng dưng xuất hiện bên trong, ngồi chồm hổm xuống dưới đất giống như đang suy nghĩ gì, cơ thể lung lay lắc qua lắc lại, giọng nói trong suốt của một cô gái ở trên không đột nhiên vang lên trong căn phòng rộng lớn: "Này, có một con mèo nhà ai chạy tới!"
"A, Miêu tiên sinh (mèo tiên sinh)?"
Hình ảnh hơi lắc, đột nhiên chuyển hướng sang bên cạnh, một màu trắng xóa mãnh liệt nhanh chóng chạy về phía trước, màn ảnh chỉ có nắm bắt được một bóng dáng mơ hồ, theo sâu đó, là một giọng nam trầm thấp, tiếng nói mang theo chút nôn nóng: "Nguy rồi." Hình ảnh run lên một lúc lâu, sau đó chuyển thẳng về trước cầu nhảy, Lục Thiền đang từ từ trôi dạt ở cầu nhảy bên cạnh, không thể tin chuyện nhìn thấy, hai chân đã đưa ra ngoài hơn phân nửa, cánh tay còn ra dấu lung tung, nhân viên công tác bên cạnh vội vã chạy tới, muốn kéo cô ấy, nhưng không ngờ người kia bỏ lở mất dịp may, bàn tay vừa mới cầm thì Lục Thiền đã rớt xuống rồi.
Video tới đây đã hết.
Mà phía dưới tin nhắn còn có một hàng chữ.
"Chú ý, 1:39 giây, người đàn ông kia, rất nguy hiểm."
Tên không biết. Thời gian gửi là sáng nay.
Tay Tề Thiệu Diễn nắm chặt thành quả đấm, cơ mặt hết sức căng cứng, vẻ mặt vô cùng khó coi. Đều nhờ người trong video kia ban tặng, đã lưu lại một bóng ma cho anh, sợ là không tan biến nổi.
Video chia ra rõ ràng một phút và ba mươi chính giây, người đàn ông kia làm bộ vô ý nhưng lại hung hăng ôm Lục Thiền ra ngoài, tốc độ cực nhanh, nếu không phải lúc này độ nét quá cao, sợ là rất khó phát hiện.
Trần Liệt, lại là anh ta.