Nam Sủng Của Vương Gia Bá Đạo

Chương 10: Đau lòng




Khi hắn muốn bắn ra khúc cuối cùng,có một người đột nhiên nhảy lên giữa không trung lóe lên hàn quang, chỉ một cái chớp mắt máu bắn ra khắp nơi.

Máu là của  Đoan Mộc Lượng và Đoan Mộc phu nhân, người ra tay lại là Sở Lăng.

Dây cung đứt, Vân Tiên khiếp sợ nhìn hắn.

Hắn lại không nhìn hắn ánh mắt lạnh lùng mang theo một tia cười lạnh.

Mọi người chưa có phục hồi tinh thần, không biết tiếng thét chói tai của ai vang lên, phần đông thị vệ tiến vào đây.

Bảo vệ Hoàng Thượng, sau đó đem kiếm đặt lên trên cổ Sở Lăng.

Xung quanh bối rối, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, tiếng khóc cũng vang lên.

Giống như ai cũng không động.

Vân Tiên không có.

Sở Lăng không có.

Vân Tiên vẫn nhìn hắn, thiên địa vạn vật giống như không có ở đây,hiện tại chỉ có hắn mỉm cười.

Đầu của Đoan Mộc lượng và Đoan Mộc phu nhân đều bị Sở lăng dùng kiếm lưu loát cắt xuống, căn bản không có còn sống. Đoan Mộc Mộng khóc rống giận dữ  sải bước đến trước mặt hắn, nâng cánh tay lên đánh hắn một cái.

Cái tát mạnh đến nỗi ai nhìn thấy đều mềm lòng. Nếu là một tháng trước Sở Lăng nhất định cũng sẽ mềm lòng. Nhưng hắn lúc này không có.

Hắn bất động không nói lời nào, trên mặt mang theo nụ cười sáng tỏ.

Hiện trường không khí cương lãnh,Sở Du rốt cục đứng lên đi đến trước mặt Sở Lăng nói:“Hoàng đệ, đệ vì sao như thế?”

Sở Lăng ngẩng đầu nhìn hắn.

Hai người gương mặt gần giống nhau, bọn họ vốn là huynh đệ.

“Đệ thích Mộng Nhi nhưng bọn họ lại  gả nàng cho ngươi,đệ tất nhiên là hận bọn họ.”

Chỉ có Vân Tiên vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn,hy vọng hắn có thể quay đầu nhìn chính mình.

Hắn đêm qua còn nói là yêu mình, bây giờ sao có thể nói như vậy?

Hắn làm như vậy là vì mình sao.

Vì mình.

Sở Du nhíu mày một chút, thở dài một hơi nói:“Đưa hắn vào đại lao.”

Thân ảnh chắn càng ngày càng xa, cao ngạo tịch mịch rồi lại không giống người thường.

Vân Tiên nhìn theo thân ảnh đó trong lòng mong đợi.

Hắn quay đầu lại nhìn một lần.

Nhưng mà Sở Lăng thủy chung không quay đầu lại.

Ngây ngô trở về “Vân Tiên Các”, hắn nằm một mình ở trên giường.

Đoan Mộc Lượng đã chết, một nhà Đoan Mộc không còn gì,Đoan Mộc Mộng đau lòng động thai khí, Sở Du đương nhiên là ở lại chăm sóc nàng.

Dùng chăn bịt kín đầu, có mùi hoan ái đêm qua.

Nồng đậm như vậy.

Giống như hai người ở trên giường dây dưa không có rời đi.

Vân Tiên nhắm mắt lại, khuôn mặt mỉm cười của Sở Lăng lại xuất hiện ở trong đầu chính mình.

Nụ cười này hắn cả đời này sẽ khó quên.

Hắn tại sao có thể như vậy? Vân Tiên cười ra tiếng,đem chăn xốc lên lộ ra dung nhan khuynh thành. Hắn tại sao có thể xem như bình thường? Hắn… Còn có hắn a.

Vân Tiên tiếp tục cười,yết hầu như bế tắc, hắn nôn khan nhưng cái gì cũng không có.

Một giọt lệ rốt cục chảy xuống.

Hắn rất ít khóc, lúc còn rất nhỏ hắn đã biết nước mắt chỉ có thể biểu hiện bản thân yếu đuối.

Nước mắt chảy quá nhanh làm cho hắn kịch liệt ho khan. Càng ho nhiều nước mắt càng rất nhanh rơi xuống.

Hắn nằm ba ngày,uống rất ít thuốc, ăn rất ít cháo, mặt mũi càng gầy yếu. Đợi đến ngày thứ ba hắn đứng lên nhìn vào gương, da mặt hơi vàng, mắt cũng lõm thật sâu.

Dùng sức cười cười rồi lại ho ra ngoài.

Dòng máu đỏ tươi phun kính ở trên mặt đất như là hoa mai vào mùa đông. Hắn không kinh hãi chỉ mỉm cười, cười càng phát ra sáng lạn.

Một tiếng thét kinh hãi truyền đến, người tới ôm chầm eo Vân Tiên vội vàng nói:“Vân Tiên, ngươi làm sao vậy?”

Vân Tiên ngẩng đầu hoảng hốt giống như thấy được Sở Lăng, nhìn chăm chú sau mới phát hiện là Sở Du, hắn nhẹ đẩy hắn ra, lại không có khí lực cho nên ngã xuống mặt đất.

Sở Du vội vàng đỡ được hắn, ôm hắn đặt ở trên giường.

Đẩy mái tóc trên trán hắn ra, khuôn mặt Vân Tiên tiều tụy, đáy lòng Sở Du nổi lên từng trận đau lòng, hắn xoa hắn mặt lại bị hắn đẩy ra.

“Ngươi không phải Sở Lăng, đừng đụng vào ta.”

Đầu ngón tay tạm dừng, ngữ khí Sở du rét run“Thì ra là ngươi thật sự yêu hắn.”

Vân Tiên trầm mặc.

Sở Du đột nhiên thô bạo xé y phục của hắn,nhìn thấy vết máu ứ động trên người vẫn chưa tan đi,tay hắn dừng. Đôi mắt trở nên lãnh liệt.

Vân Tiên mở mắt ra, âm thầm kinh ngạc nhìn trong mắt người kia tràn đầy ghen tị.

Sở Du cúi đầu, thật mạnh hôn lên môi hắn.

Không có dịu dàng chẳng qua là trừng phạt trừng phạt mà thôi.

Hắn mặt ngoài ôn nhã, ở trong xương so với Sở Lăng còn nén tình cảm mãnh liệt hơn.

Vân Tiên còn sót lại một tia chống cự trong đầu, Sở Du cậy hàm răng của hắn ra, cuốn lấy lưỡi hắn.

Hôn hít đến thở không thông, Sở du rốt cục buông môi hắn ra.

Sở Du nhìn cánh môi của hắn vừa đỏ vừa sưng, lạnh lùng nói:“Ngươi là của ta!”

“Không phải.” Vân Tiên tuyệt nhiên đã hết khí lực.

“Nhất định sẽ là của ta!” Lại một lần nữa tuyên thệ, trong giọng nói của Sở Du rất có khí phách. Hắn chỉ khẩn cấp xoa lên lòng ngực trơn bóng kia,chỉ tiếp xúc một mảnh da thịt,cũng làm cho dục vọng hắn tăng vọt.

Hắn hôn lên xương quai xanh của hắn, thật mạnh hôn lên đám máu ứ đỏ bừng, động tác của hắn cuồng dã lửa nóng, khí thế như mang theo lửa cháy lan ra đồng cỏ.

“Ngươi dừng tay.” Vân Tiên nghe giống như  uy hiếp, Sở Du cười tà,tiếp theo lại bị động tác hắn làm cho kinh ngạc.

Vân Tiên lấy cây trâm cài tóc trên đầu xuống, để lên cổ họng mình.

Sở Du bất động,Vân Tiên thở hổn hển nói:“Nếu ngươi còn động, ta sẽ đâm xuống.”

Sở Du ngửa mặt lên trời cười, hai mắt phun dục hỏa, hắn lớn tiếng nói:“Ta đến tột cùng có cái gì không bằng hắn? Vì sao ngươi ở dưới thân hắn uyển chuyển hầu hạ, mà với ta lại muốn chết a?”

Vân Tiên sửng sốt,“Ngươi tại sao lại biết?”

“Ta tất nhiên là biết.” Hắn cười“Ngươi cho là các ngươi trong lúc đó, có thể giấu diếm được ta sao? Mẹ ngươi do Đoan Mộc gia hại chết,ngươi trở về báo thù. Trẫm coi trọng ngươi tất nhiên sẽ cho người điều tra.”

Tay đột nhiên run rẩy, Vân Tiên nói:“Ngươi biết tại sao không ngăn cản?”

“Trẫm vì sao phải ngăn cản?” Sở Du cười lạnh“ Đoan Mộc Lượng quyền khuynh thiên hạ, tùy thời có thể uy hiếp địa vị của trẫm, trẫm đang muốn loại bỏ hắn, có người thay trẫm, trẫm cao hứng còn không kịp.”

“Lại không nghĩ rằng, hoàng đệ hắn lại thay ngươi động thủ.”

Mặt Vân Tiên đã trắng bệch.

“Các ngươi hoan ái ở đây cả đêm, ngươi có biết trẫm có tâm trạng ra sao không? Trẫm thật muốn giết hắn nhưng trẫm không thể, hiện tại tốt lắm, trẫm muốn cho bọn họ chết hết, ngươi đã ở trong lòng bàn tay của trẫm.” Sở Du cười tùy tiện, sắc mặt có chút vặn vẹo.

Vân Tiên sửng sốt nói nhỏ:“Ngươi là muốn Sở Lăng chết?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.