"Lão đại, người ta là cha con xuất trận, ngài đây thì hay rồi....Vợ chồng kề vai sát cánh nha!" Cuồng Phong vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với Hứa Úy.
"Bộ dạng mặt mũi của cậu vốn đã chẳng ra làm sao, bây giờ làm một phát như vậy cũng đã vượt qua tập hợp khẩn cấp rồi...." Tống Nham đứng một bên cảm thán nói: "Tự nhìn lại mình xem, chuyện tìm đối tượng tính toán đã bao lâu rồi, đến bây giờ ngay cả một cái bóng cũng không rõ ràng, muốn tôi nói sao, cậu đã trở thành mối hiểm họa nghiêm trọng trong quân doanh rồi đấy! Tranh thủ thời gian đi, đừng khiến cho bộ mặt bản thân thảm hại hơn nữa!"
"Này, Tôi nói...." Cuồng Phong khẽ trừng mắt nói: "Đây thật đúng là hoàng đế không vội thái giám gấp cái nỗi gì! Còn đứng đây mà nói tôi thế này thế kia, thực ra cậu còn gấp hơn tôi nữa kìa! Không cần ở đây cùng tôi bới lông tìm vết đâu, có giỏi thì cậu dẫn một em gái về đây cho anh em huynh đệ được mở rộng tầm mắt coi!"
"Cả ngày chỉ biết đấu võ mồm với nhau!" Hứa Úy đứng bên liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó nhàn nhạt bổ sung một câu: "Tôi thấy, nếu cả hai cậu đều không thông qua* được! Lại nói cả hai suốt ngày nhìn nhau 'liếc mắt đưa tình'....Nếu thật muốn thành sự, chi bằng cả hai 'góp gạo thổi cơm chung'! May ra đến lúc già còn có bạn, chuyện tốt thành đôi!"
(*ý anh Úy là nếu cả 2 không tìm được người ưng ý, chi bằng 2 a về chung một nhà cho đỡ buồn ^.^)
"Ha ha ha ha...." Nhất thời tất cả mọi người có mặt lúc đó đều bò lăn ra cười.
"Ối....." Không biết là ai đột nhiên hô lên một tiếng, mọi người đồng loạt ngẩng đầu sang nhìn về phía cửa, bầu không khí mới vừa rồi còn nhao nhao ầm ĩ bỗng chốc yên tĩnh lại.
Làn da trắng nõn, mặt mày tựa như tranh vẽ. Tóc dài đến eo, dáng người như cành liễu.
Gương mặt xinh đẹp rực rỡ kết hợp với chiếc váy dài kia khiến cho dáng người vốn yểu điệu thướt tha càng tăng thêm mấy phần phong tình.
An Hòa cứ đứng yên như vậy, cho dù không nói gì cũng không ngăn được tia sáng chói mắt này.
Quả thực....khiến cho người tamở mang tầm mắt.
"Khụ...." Dù cho, bốn phương tám hướng đều gửi đến những ánh mắt tràn ngập tán thưởng, nhưng bị đám binh lính trẻ tuổi nhìn chằm chằm như vậy, ngay cả An Hòa cũng có chút hoảng loạn xấu hổ: "Rất....khoa trương sao?"
Mọi người đều đã bị cô làm cho hoa mắt chóng mặt, nên không có một ai trả lời lại.
An Hòa đang định hỏi lại lần nữa thì giọng nói của Hứa Úy đã nhàn nhạt vang lên.
"Phải nói là.....vô cùng kinh ngạc."
Mặt An Hòa vụt đỏ, theo bản năng nhìn nhìn lại mình.
"Thủ lĩnh, đừng thất thần nữa, đây là bộ trang phục này của anh, do chính phó đại đội trưởng phái người đưa tới đấy!" Tống Nham sau khi hồi hồn nhìn Hứa Úy đá lông nheo.
Vì thế, năm phút sau, những người liên quan lại một lần nữa được phen thể nghiệm cảm giác lý trí bị đánh bay.
Chậc chậc....
Cái gì gọi là ông trời ban duyên? Cái gì gọi là vợ chồng một đôi?
Nhìn đội trưởng nhà mình một thân chỉnh chu ngay ngắn lại thêm dáng vẻ phóng khoáng tài trí hơn người, cho dù là một đám ông lớn cũng không nhịn được mà chảy nước miếng rồi.
Vậy mà, bộ đàm của Hứa Úy giờ phút này lại vang lên, rốt cuộc bộ chỉ huy đã chính thức hạ lệnh tập kích bất ngờ.
Sắc mặt Hứa Úy chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.
"Dựa theo kế hoạch đã triền khai trước đó, chia nhau chấp hành nhiệm vụ, bảo đảm an toàn của bản thân là điều kiện tiên quyết, tận lực hoàn thành các nhiệm vụ mục tiêu đã đề ra!"
"Rõ!" Mọi người đồng thanh đáp.
"Bây giờ, bắt đầu hành động."
Vì thế, một đám bộ đội đặc chủng mới vừa rồi còn tập trung ở đây trong nháy mắt tản đi hết.
"Chúng ta cũng đi thôi." Hứa Úy quay đầu nhìn An Hòa nói.
"OK." An Hòa chợt nhíu mày, hơi hơi cong khóe môi.
Sóng vai nhau đi ra tới cửa thì giật mình khi thấy chiếc xe mà đại đội đã chuẩn bị trước đó cho bọn họ, Hứa Úy và An Hòa vô cùng ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái.
Là một chiếc Hummer lộng lẫy, tráng lệ nha.....Có cần phải làm thật đến mức này không?!
"Xem ra vì quân diễn lần này, trong đội thật sự không tiếc nhân dân tệ rồi...." An Hòa mỉm cười.
"Lần trước đại đội trưởng chê anh đi trộm Tiểu Tam Luân làm mất mặt lão ấy, còn huấn anh một trận...." Nói xong Hứa Úy nhìn An Hòa nhướng đôi mày anh tuấn: "Lão đại nói sẽ cấp cho anh 'phương tiện giao thông' khác, nghe em nói, thật đúng là không nuốt lời..."
An Hòa không nhịn được trợn trừng mắt.
Lười phản ứng lại với anh.
"Chậc...." Hứa Úy cong môi cười khẽ, nói: "Nhóc con, lên xe đi....bây giờ Gia sẽ mang em vào thị trấn hóng gió."
(ed: vâng, phong cách của anh là dẫn gái từ trong núi vào trấn hóng gió....là hóng gió đấy)
"Còn chờ gì nữa....Đi thôi --" An Hòa còn rất biết phối hợp làm ra một tư thế 'Mời'.
--- ------ ------ ------ ----Đường phân cách vợ chồng sát cánh---- -----
Việc tuần tra kiểm tra còn nghiêm ngặt hơn so với trong tưởng tượng, bên trong thị trấn trải rộng binh lính đeo phù hiệu của Lam Quân.
Rốt cuộc cũng tới được vùng phụ cận trung tâm hậu cần của Lam quân.
Quả nhiên, ba tầng trong ba tầng ngoài, binh lính Lam Quân ngụy trang tầng tầng lớp lớp.
Dưới ánh đèn phản chiếu của chiếc Hummer, An Hòa và Hứa Úy cùng nhau nhấc chân xuống xe, nhất thời thu hút cái nhìn của cả đoàn người.
Cho dù vẫn duy trì tốt trật tự cùng độ cao cảnh giác, nhưng thời khắc đám lính trẻ tuổi nhìn thấy An Hòa, tia sáng trong mắt vẫn không nhịn được mà khẽ run lên.
Người bình thường sẽ chỉ trích đám lính này không có lập trường, không tập trung lực chú ý.
Nhưng con người đâu thể vô tình giống như cỏ cây? 'Đứng nói chuyện không đau thắt lưng' chỉ là vì người ta không ở trong hoàn cảnh của bọn họ mà thôi.
Mấy năm trong quân ngũ, ngay cả heo mẹ cũng thành Điêu Thuyền, Huống chi....người đang đứng trước mặt bọn họ lúc này, rõ ràng là Điêu Thuyền nha!
Cảm nhận được hàng loạt ánh mắt ngấm ngầm đưa tới từ phía đối diện, khóe miệng An Hòa nhếch lên, ra vẻ như vô ý khẽ vén mái tóc dài như thác của mình qua một bên.
Có lẽ người khác không biết, nhưng với An Hòa để làm ra động tác này không biết đã hao phí bao nhiêu dũng khí cực đại của cô rồi.
Nói gì mà tóc dài dễ che giấu mắt người, có trời mới biết để tăng thêm chút kỹ xảo diễn xuất cô đã đội lên đầu mình ít nhất vài cân tóc giả mới thực hiện động tác vén tóc 'phong tình vạn chủng' như vậy a!!! (...)
Người xưa đã nói 'Có trả giá mới có hồi báo', cho nên, động tác chỉ kém chút nữa là lấy luôn cái mạng nhỏ của cô rốt cuộc cũng thành công hấp dẫn được lực chú ý của đại đa số đám binh lính này.
Tạo cơ hội hoàn hảo cho Hứa Úy, giúp anh có thể nhanh chóng quan sát và ghi nhớ được tình hình xung quanh.
Mắt thấy đã điều tra được kha khá, Hứa Úy ra hiệu cho An Hòa 'rút quân', An Hòa liền yểu điệu thướt tha 'một bước mười tám ngoặt' ngồi trở lại trên chiếc hummer phong cách thời thượng.
"Thế nào..." Khi xe đã chạy được một đoạn khá xa, An Hòa cuối cùng cũng ổn định lại được nhịp tim của mình. "Động tác nhỏ của em cũng dùng được chứ?"
"Ừ...." Hứa Úy trầm ngâm một tiếng: "Cũng tạm được."
Cũng tạm?! Nhưng đó là nhờ 'lão nương' liều mạng đổi lấy đó nha!!!
"Em nói này Hứa Úy..." An Hòa như có điều suy nghĩ nhìn về phía người nọ ngồi trên ghế tài xế: "Biểu cảm này của anh.....không phải là ăn dấm chua chứ?"
"Em nghĩ nhiều rồi." Hứa Úy nhìn không chớp mắt, chăm chú lái xe: "Hay là em muốn nghe --- Vừa rồi nếu cấp cho em thêm cái quạt điện, Lão Nhân Gia ngài hoàn toàn có thể đi đóng quảng cáo dầu gội, hử?"
"Vịt chết còn cứng mỏ..." An Hòa nghiến răng căm tức.
"Đến." Hứa Úy hất cằm, ý bảo An Hòa xuống xe.
"Chúng ta đến nhà nghỉ làm gì?" Ngó nhìn tòa nhà trước mặt, bỗng nhiên An Hòa có chút khẩn trương.
"Dĩ nhiên là -- ngủ." Hứa Úy quay đầu, đôi môi mỏng lập tức kéo lên một đường cong mờ nhạt.