Nam Quân Nữ Gả

Chương 25




Editor & beta: June_duahau

"Đừng nhìn nữa...Không sợ cổ dài ra à." Hứa Úy có chút bất mãn liếc nhìn người bên cạnh.

Lúc này đây mỗi bước đi của An Hòa đều không tình nguyện mà quay đầu lại.

"Ôi...Anh khoan hãy nói......" Nói xong, An Hòa chọc chọc lên người Hứa Úy nói: "Thân thể Tiểu Lâm Tử này cũng thật hăng hái nha........giống Đức Mục cũng không phải em chưa từng thấy qua, nhưng cái loại khí chất giống như nó thì đúng là số một đấy.......Anh xem có thể nói với Triệu đại ca một tiếng để em mang nó về nhà hai ngày không.... ..."

"Nằm mơ đi!" Hứa Úy không chút lưu tình bác bỏ đề nghị viển vông của An Hòa: "Trời vẫn đang còn sáng lắm, ban ngày ban mặt định phát điên cái gì?!"

"Anh làm gì thế hả.... ..." An Hòa bĩu môi, rất không vừa ý nói: "Ăn phải thuốc súng à?!"

"Em coi Lâm Tử cũng giống em hả?" Hứa Úy lườm An Hòa nói: "Nó là Quân khuyển, nó cũng có chức trách của nó! Đâu có lúc nào cũng vô tổ chức vô kỷ luật giống em đâu?!"

"Chậc chậc...." An Hòa liên tục lắc đầu, nhìn Hứa Úy một lượt từ trên xuống dưới đánh giá: "Đồng chí thiếu tá, em cũng chỉ nói bừa như vậy thôi, anh cũng không nên vừa nghe xong liền dương cung bạt kiếm nhanh như thế chứ, điểm này rất không tốt."

"Chẳng thế thì sao? Liên tục mấy ngày liền không thấy, vất vả lắm mới gặp nhau một lần........Giỏi lắm, ngay cả liếc mắt cũng không cho người ta một cái. Thì ra là dùng chiêu 'bạo lực ngầm' này để trừng phạt anh sao?" Hứa Úy nửa ai oán nửa cảm thán nói.

"Thế nào, nếu ngài đây không gánh vác được nữa thì sớm nói trước một tiếng.... ...."Giọng điệu của An Hòa đã có chút tức giận: "Trai chưa vợ gái chưa chồng còn e ngại người nào chứ! Nếu ngài đây không vừa lòng thì cứ việc lên tiếng, em vẫn còn chút năng lực phân biệt, không thích làm chậm trễ người khác."

Mọi người xem coi, chuyện vẫn còn chưa đâu với đâu cả hai đã 'to tiêng' thế này rồi.

Nói đến cùng, cũng không bởi vì chuyện gì khác, căn bản vẫn là quá để ý đến đối phương.

Vì để ý, cho nên dù chỉ có tí xíu 'bã kích nổ' cũng có thể 'ầm----' một tiếng, nổ vang trời đất.

"Đây là thế nào đây, anh cũng chỉ nhắc nhở như vậy thôi làm sao lại muốn đọ sức 'hô hoán' với anh rồi hả?" Hứa Úy khẽ nhíu mày, chìa tay qua định giữ An Hòa lại.

An Hòa đang lúc nổi cáu không chút lưu tình đập 'bốp' lên bàn tay đang đưa tới của Hứa Úy ra, Hứa Úy không thuận theo cô cũng không buông tha, đến cuối cùng, An Hòa không giãy thoát được nên liền dùng cả tay lẫn chân tấn công Hứa Úy.

"Chao ôi! Sao lại thế này nhỉ?! Lại còn động thủ?!" Bên cạnh truyền đến tiếng xì xào bàn tán của đám binh lính vừa mới đi huấn luyện về.

"Tôi nói, cái tình huống trước mắt này.... ....là sao a?!" Cuồng Phong ngẫu nhiên đi qua đây nhìn thấy một màn này chỉ biết ngơ ngác gãi gãi đầu.

"Ách.....Đánh thật sao?" Tống Nham cũng đứng bên cạnh phát biểu.

"Sao cậu không nói là đầu đường tranh bá đi!" Cuồng Phong khinh bỉ liếc Tống Nham một cái.

"Tranh cái gì mà tranh......Chuyện vợ chồng nhà người ta cậu xía vào làm gì chứ!" Nói xong, Tống Nham lại nhìn về phía hai người nọ, cười nói: "Cậu còn chưa hiểu rõ cá tính của lão đại đâu! Quân y An thật sự là người thương trong lòng của anh ấy, dù có đánh thật thì người chịu thiệt khẳng định là lão đại a!"

Quả nhiên, Hứa Úy tuy rằng ngoài miệng không tha An Hòa, nhưng lúc xuống tay thì nửa phần sức lực cũng chưa từng sử dụng qua, đợi cho An Hòa đánh mệt, anh im lặng vươn tay ra, chỉ dùng chút công lực đã đem An Hòa giam chặt chẽ vào trong ngực.

Biện pháp đối phó với loại người cứng mềm đều không ăn như An Hòa, vừa không thể quá nuông chiều cũng không thể quá rắn, cách duy nhất chính là đợi cho cô hết giận mời hợp thời ra tay.

Thân là nòng cốt của đại đội đặc chủng, đồng chí thiếu tá đã sớm nằm lòng chút chuyện nhỏ này.

Đây gọi là cái gì?

Năng lực trinh sát xuất sắc!

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đây tuyệt đối là chân lý truyền tụng ngàn năm.

--- ------ ---------Đường phân cách đánh nhau---- ------ ----

Hoàng hôn buổi chiều, trên mặt đất phản chiếu hai bóng hình cao lớn. An Hòa dựa vào người Hứa Úy, khó có lúc cô an phận nhẹ nhàng tựa vào lòng anh như vậy.

An Hòa không tự chủ vươn tay, câu được câu không đùa nghịch ngón tay thon dài đẹp mắt của Hứa Úy.

Khung xương xinh đẹp, màu da lúa mạch xinh đẹp, khuôn hình xinh đẹp.

Nhưng trên hai cánh tay kia, ngoại trừ những vết thương lâu năm đã kết sẹo, khắp nơi còn dày đặc nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.

Trầy da, vết cắt, bị phỏng.... .......Thậm chí còn có dấu vết bị súng đạn sượt qua.

Không khó tưởng tượng được mỗi ngày con người này phải trải qua những chuyện chấn động gì.

An Hòa khẽ thở dài, ngón tay phấn trắng nhẹ nhàng mà cẩn thận chạm đến bàn tay lấm tấm vết thương của Hứa Úy.

Dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cho anh bớt đau đi một chút, tựa như làm vậy có thể khiến cho dấu vết đó phai nhạt đi một chút.

An Hòa dọc theo những khe hở trên tay Hứa Úy đem từng ngón tay của mình cài vào khép kín, mười ngón tay giao nhau có thể cảm nhận được nhiệt độ chân thật của đối phương, làn tràn đến tận tim.

Cảm giác chân thực bên nhau lúc này, mang tên... hạnh phúc!

"Giống y như chó gặm.... ...." An Hòa cứng đầu, quyết không buông tha người, trong giọng nói lại có chút không yên. "Nói xem, trên người anh........còn có chỗ nào hơn thế này không?"

Biết rõ rành rành đáp án thực sự cũng không sai khác với mình đoán là bao, nhưng An Hòa vẫn không khống chế được mà hỏi ra.

Cái loại cách thức tự ngược tâm này khiến cho lòng cô càng khổ sở thêm.

"Ừ.......vẫn còn tốt lắm." Hứa Úy hời hợt nói, đôi tuấn mi khẽ nhếch, con ngươi đen nhánh chặt chẽ khóa bóng dáng của An Hòa lại: "Đau lòng rồi hả?"

"Nghĩ hay lắm nhỉ......" An Hòa mím mím môi, còn không dấu vết khịt khịt mũi. " Tưởng mình là người tham công tiếc việc sao? Chờ có một ngày bị đánh thành cái sàng, xem anh còn lên mặt thế nào!"

"Biến thành cái sàng cũng có người muốn." Hứa Úy cuối đầu cười thầm, siết chặt vòng tay vây An Hòa lại nói: "Đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì quan trọng."

"Ai bảo anh em lo lắng chứ!" An Hòa mạnh miệng nói: "Em sợ anh cả người đầy sẹo sẽ phá hư cảnh đẹp!"

"Đối với bọn anh mà nói......." Hứa Úy lẳng lặng mở miệng: "Vết sẹo chính là vinh quang!"

Tuy rằng chuyện này An Hòa không dám gật bừa, nhưng không thể không nói.....Lời này của Hứa Úy nói ra.......Thật đúng không phải loại giọng điệu bình thường!

Nói trắng ra, bản thân cô ngày trước không phải cũng coi trọng phần nghĩa khí hùng hồn này sao?!

An Hòa giống như cam chịu thở dài một cái, sau đó giương mắt nhìn Hứa Úy nói: "Thân thể là của anh, đừng suốt ngày nghĩ dùng nó chắn đạn."

Hứa Úy nghe vậy khẽ cười, trong mắt đột nhiên lóe sáng: "Đúng vậy.......Anh cũng đang lo lắng nên dùng thân thể này làm chút chuyện gì có ích một chút đấy........Chỉ có điều là em không chịu phối hợp a..."

An Hòa nghe xong, mới đầu còn chưa phản ứng kịp, thế nhưng năng lực lĩnh hội của người nào đó vô cùng tốt, vì thế, hai ba giây sau liền trố mắt, sắc mặt An Hòa không phải đỏ bình thường, từ trong ra ngoài chín như tôm luộc.

"Đồ lưu manh!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.