"Đại đội đặc chủng bọn anh...Nên đổi thành đội quân Cảm Tử thì hơn." Trong lòng còn đang kìm nén bực bội, An Hòa từ trước đến giờ vẫn luôn ăn ngay nói thẳng cũng không định cho Hứa Úy mặt mũi.
"Nếu em muốn như vậy cũng không phải là không được." Giọng điệu của Hứa Úy vẫn bình tĩnh, không giận cũng không vội.
Cho tới nay vẫn đều là như thế, dường như chỉ cần liên quan đến bốn chữ 'đại đội đặc chủng' thì người trước mắt này trở nên ương ngạnh không giống ngày thường.
Thận trọng kiềm chế, ung dung lạnh nhạt, nhưng vẫn không thể che hết hào quang chói mắt trên người anh.
Ở khoảng cách gần, An Hòa có thể cảm nhận được sự kiên định trong tim Hứa Úy.
"Người bị thương kia tạm thời không có vấn đề gì lớn" An Hòa dừng một chút lại nói tiếp: "Có điều thái độ của tôi vẫn sẽ không thay đổi -- để phòng ngừa bất trắc, tốt nhất không nên để cậu ta tiếp tục tham gia cuộc tuyển chọn này nữa."
"Ừ." Hứa Úy khép lại mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: "Đã biết."
Nói xong, An Hòa lại trầm mặc nhìn về phương xa, mà Hứa Úy cũng không nói gì nữa.
Ngay cả khi có duyên gặp mặt, rốt cuộc An Hòa cũng không thể vượt qua bức tường thành kiên cố trong tim mà cô dùng năm năm để dựng lên.
Giống như để giảm bớt bầu không khí gượng gạo này, bộ đàm của Hứa Úy đột nhiên rung lên.
"Dẫn bác sĩ An và hai người ở trung đội bọn cậu đến phòng đưa tin của đại đội. Nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh." Giọng nói của Lý Viêm ở đầu bên kia bộ đàm vang lên.
"Có cần trang bị vũ trang không? Đi chấp hành nhiệm vụ gì sao?" Hứa Úy nhíu mày, nghiêm mặt hỏi.
"Lát nữa các cậu dẫn các nữ y bác sĩ của tổng y viện quân khu đến bãi bắn bia tham quan, nhắc nhở đám ranh con kia thay quân phục và đạo cụ sạch sẽ, mau chóng làm xong qua đây, đừng có con mẹ nó làm cho lão tử mất mặt ở đại đội đặc chủng!" Âm thanh cực đại vang lên.
"Rõ!" Hứa Úy đáp rõ ràng.
"Tôi phải nhanh chóng trở về." Hứa Úy quay đầu nhìn An Hòa bên cạnh, nói chậm: "Ở đây chờ tôi."
Trong hoàn cảnh này, vốn là một câu nói hết sức tự nhiên, nhưng trong lòng An Hòa lại không tự chủ được khẽ rung động.
Nhìn bóng lưng cao ngất nhanh nhẹn kia đến ngây ngẩn, An Hòa đột nhiên như rơi vào sương mù.
Tuy rằng biết lời nói của Hứa Úy không có ý gì khác... Nhưng cũng không thể không nói -- bốn chữ sau cùng này...lại....thực sự rất êm tai.
A a a ... Tay An Hòa không tự giác mà xoa xoa hai bên gò má đang nóng lên, đầu không khỏi choáng váng.
Tự thấy bản thân càng ngày càng giống như cô gái nhỏ! Nếu không, tại sao mặt cô lúc này lại nóng rực lên giống như vừa gặp phái chuyện gì vậy?!
Suy cho cùng..... Hứa Úy vẫn còn sức ảnh hưởng trong lòng cô.
Sau năm năm, không chỉ không suy yếu, ngược lại càng ngày càng có dấu hiệu nghiêm trọng hơn.
An Hòa không khỏi buồn bực gục đầu xuống, ánh mặt trời chiếu dọi vào, cô dựa lưng vào vách tường phòng bệnh, hàng lông mi dài mà dày cụp xuống che phủ gợn sóng lăn tăn nơi hốc mắt.
Anh khiến cho cô......
Không biết nên tiến hay nên lùi, tiến thoái lưỡng nan.
--- ------ -----Tôi là đường phân cách tiến thoái lưỡng nan---- -----
Hứa Úy vừa ra hiệu, ngay lập tức những binh lính đang huấn luyện trên sân dừng động tác lại.
"Tống Nham, Lão Bỉnh, các cậu dẫn theo tiểu đội Một, tiểu đội Hai trở về ký túc xá thay đồ, nhanh chóng!" Hứa Úy cất cao giọng nói.
"Vâng!"
"Cuồng Phong, cậu giám sát những người còn lại tiếp tục huấn luyện, nhớ kỹ, không được nhường!" Dứt lời Hứa Úy xoay người dời đi.
"Vâng!" Kéo mở cổ họng hô đến kinh thiên động địa, sau khi sắp xếp huấn luyện xong, Cuồng Phong giống như tên trộm chạy đến bên người Hứa Úy hỏi: "Lão đại, chị dâu đâu?"
"Đi huấn luyện của cậu đi!" Hứa Úy không chút lưu tình nóng nảy quát: "Chuyện không nên nghĩ thì đừng có mù quáng mà nghĩ đến, bằng không lúc trở về thiếu mất cánh tay hay cái chân tôi cũng không phụ trách đâu."
"Hí--" Cuồng Phong ôm đầu bi thương gào lên một tiếng: "Lão đại, cho dù anh nói tôi có ý định xấu thì cũng phải xem tôi có cái gan đó không chứ! Tôi đây không phải chỉ quan tâm người nhà trong quân chúng ta hay sao?"
"Quan tâm cái đám củ cải!" Hứa Úy đến nâng mắt cũng lười.
"Lão đại anh không trượng nghĩa, chỗ nhìn thấy thích cũng không cho người ta....." Cuồng Phong chu mỏ tiếp tục nói: "Nói Tống Nham và 'bánh nướng áp chảo*' đi làm nhiệm vụ gì?" (* chỉ cậu lính mặt tròn to to ấy ^^)
Nhìn trên mặt Cuồng Phong có một dấu chấm hỏi to đùng, Hứa Úy chỉ lườm một cái, lại nghĩ muốn bảo vệ màng nhĩ của mình thì tốt nhất nên áp chế ý định nói chân tướng sự việc cho cậu ta biết. "
"Không có chuyện của thằng nhóc cậu, nhanh trở về dẫn đội huấn luyện đi!"
... ...
Mười lăm phút sau, một hàng binh lính quân trang phẳng phiu đứng ở trước cửa phòng chữa bệnh của đại đội đặc chủng.
An Hòa vừa ra khỏi cửa đã bị dọa sợ.
Này.....'Hóa trang' thế này.....cũng đủ táo bạo đi!
Đồng phục màu xanh ngụy trang, phù hiệu đeo tay và trên ngực không thiếu cái nào, đai lưng, bao tay, giày ủng mọi thứ đều đủ hết, càng khiến người ta chú ý chính là màu đen Berets kia, chậc chậc, nhìn ở góc độ này, nhìn tạo hình này....Chẳng trách lại nói bộ đội đặc chủng là tinh nhuệ! Nhìn trang bị của đám người kia vừa thấy đã hiểu ngay rồi!
"Chào chị dâu!" Tống Nham nhướng mày, làm một cái chào quân lễ với An Hòa.
Các 'vị' bộ đội đặc chủng vốn còn đang đắm chìm bởi diện mạo của người đẹp họ An, một câu 'chị dâu' của Tống Nham nhất thời khiến cho toàn bộ hồn phách của bọn họ bị đánh bay triệt để.
Hóa ra vị trước mặt này....Lại là 'nàng dâu' xinh đẹp của Hứa Úy rồi hả?
Huần luyện nghiêm chỉnh không phải nói cho có, khi đã ý thức được tình hình hiện tại, nhóm binh lính lập tức đồng thanh hô to khẩu hiệu.
"Chào -- chị -- dâu!!!"
Người quả nhiên là làm người không thể quá thiện lương, nhìn xem thế này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch....
Nhất thời mặt An Hòa đỏ bừng từ trong ra ngoài, lại ngại mặt mũi của Hứa Úy nên cũng không biết giải thích thế nào.
"Xuất phát."
Giọng nói quen thuộc bên cạnh truyền tới, An Hòa quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ 'bảnh bao' của Hứa Úy.
Không, chính xác là, trên sống mũi Hứa Úy còn mang theo một cặp kính mát....Cho nên nói, đội trưởng loại gì sẽ tạo ra binh loại đó!
Thay vì nói là một đám bộ đội đặc chủng bảnh bao, chi bằng nói đều do người trước mắt này huấn luyện ra!
Vì thế, đám bộ đội đặc chủng bảnh bao dưới sự chỉ huy của Trung đội trưởng bảnh bao đi tới ban chỉ huy đại đội đặc chủng.
Khi chiếc xe còn chưa dừng hẳn, đã nghe thấy giọng hô lớn không khách khí của Lý Viêm vang lên.
"Đám gấu con chưa dứt sữa! Muốn làm càn phải không?! Không có chút quan niệm về thời gian hả?!" Lý Viêm nổi giân đùng đùng quát.
Không có ai lên tiếng, không phải sợ bị chửi, mà là căn bản không ai có ý định nghe Đại đội trưởng Lý 'phát biểu' cả.
Đoàn người đứng trước mặt họ đây là gì vậy? Toàn là những gương mặt trẻ măng,trắng mềm phấn nộn, đây rõ ràng là các nữ binh nha!!!
Nữ binh, hai chữ này ở trong bộ đội thật là có ma lực!!! Nhất là ở cái xó xỉnh xa xôi hẻo lánh 'chó ăn đá gà ăn sỏi' này.
Cuồng Phong đã từng sâu sắc tổng kết rằng: "Ở đây, ngay cả chim đậu trên cành cũng con mẹ nó là chim đực đấy!"
Đồ hiếm mới quý, lời này không giả chút nào.
Bọn họ là lính, hơn nữa còn là lính đặc chủng, nhưng đồng thời, bọn họ cũng là một đám thanh niên trai trẻ.
Cái gọi là 'khác phải hấp dẫn nhau' họ vẫn biết, cho nên, khi trước mặt đám binh lính trẻ tuổi anh dũng của bộ đội đặc chủng xuất hiện một đoàn nữ bác sĩ trẻ xinh xắn mềm mại, bọn họ chỉ có thể -- há hốc mồm.
"Không phải lão tử tôi đang nằm mơ đấy chứ..." Không biết là ai khẽ nói ra ý nghĩ duy nhất trong đầu các ‘vị’ lính đặc chủng lúc này.
"Thực con mẹ nó dọa người...." Lý Viêm vừa bực mình vừa buồn cười nhìn đám binh lính dưới tay mình lúc ở trên chiến trường thì đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, giờ phút này lại đang há hốc miệng đứng sững sờ ở đằng kia.
Các y tá đứng đối diện thì đang che miệng cười trộm.
Đều là y bác sĩ trẻ tuổi, tâm tư của con gái tuy tinh tế nhưng vẫn còn đơn giản, nay được nhìn thấy nhóm thanh niên anh tuấn,hoạt bát, trong lòng các cô có chút thẹn thùng, có chút đắc ý, nhưng càng không che giấu được sự vui vẻ.
"Nhìn cái bộ dáng ngây ngốc của bọn họ...." Một đám thực tập sinh cùng nhau xì xào bàn tán, nói: "Chỉ là đừng nói....Bộ quân phục này mặc cũng thật đẹp trai...."
"Khụ..." Lý Viêm ho một tiếng, đem lực chú ý của mọi người tập trung lại trên người mình: "Mục tiêu bãi bắn bia, các cậu chiếu cố thật tốt cho mỗi đồng chí mình phụ trách, để xảy ra vấn đề gì đừng trách lão tử rút gân các cậu!"
"Vâng!" Âm thanh đáp lại vang rội chưa từng có.
--- --------Tôi là đường phân cách nữ binh bắn bia---- ------ -----
Bãi bắn bia hôm nay hoàn toàn mới, không có sự nghiêm túc khẩn trương như ngày trước, mà hiện tại khắp nơi đều là không khí náo nhiệt cùng vui sướng.
Nhưng dưới bầu không khí sôi động khẩn thiết như vậy, An Hòa lại lẳng lặng đứng một bên ngắm nhìn.
"Bác sĩ An!" Phó đại đội trưởng Trương Thân đi tới khẽ cười nói: "Khó có khi đến bãi bắn bia, không lên thử một chút xem sao?"
An Hòa mỉm cười: "Tôi không phải người yêu súng....Nhìn mọi người bắn, so với tôi còn vui vẻ hơn nhiều."
Trương Thân nghe vậy cười cười không nói gì nữa. Nhưng tầm mắt lại theo An Hòa chậm rãi rơi xuống trên người Hứa Úy đứng cách đó không xa.
"Đồng chí thiếu tá, nghe nói anh là 'Tay súng thiện xạ' của đại đội đặc chủng, có thể bắn trước mấy phát cho chúng tôi được mở mang kiến thức được không?"Một y tá nhỏ nhanh mồm nhanh miệng bày đặt bản thân mình không biết bắn súng, nhao nhao ở bên cạnh Hứa Úy.
"Cái danh đó là do mọi người phóng đại lên thôi!" Hứa Úy cười nhẹ: "Không khó như vậy đâu....các binh lính trong đại đội chúng tôi đều là những tay súng lão luyện, thay vì nhìn tôi bày ra chút thủ đoạn nhỏ, không bằng để cho các anh em chỉ đạo viên của mọi người ra tay chỉ dẫn đi."
Nhóm y tá trẻ tuổi dẩu môi lên còn muốn nói thêm gì nữa thì đồng chí thiếu tá đã xoay người dời đi.
Tầm mắt An Hòa không kịp né tránh, trực tiếp đối diện với ánh mắt của anh.
Dưới ánh mặt trời chói chang, dáng người anh thẳng tắp, hiên ngang.
Đón gió, ngược sáng, Hứa Úy không để ý đến ánh nhìn của người khác từng bước một đi về phía An Hòa.
Mười mét.
Trên khuôn mặt anh tuấn đó bao phủ sự bình tĩnh và tự tin vô biên.
Chín mét.
Màu đen Berets trên huy hiệu được ánh sáng chiếu rọi tỏ ra màu vàng chói mắt.
Tám mét.
Dáng người anh tuấn cao gầy giống như cây Bạch Dương không sợ mưa gió, hiên ngang đứng giữa đất trời.
Bảy mét.
Trương Thân nãy giờ đứng bên cạnh An Hòa không dấu vết dời đi.
Sáu mét.
Tiếng súng trên bãi bắn bia lần lượt biến mất, tất cả mọi người đều dừng lại động tác trên tay, tầm mắt tập trung hướng về nơi này.
Năm mét.
Trên bãi bắn bia rộng lớn nhưng lại yên tĩnh vô cùng, chỉ còn tiếng chim chóc vỗ cánh, gọi nhau quanh quẩn đâu đó.
Bốn mét.
Âm thanh ra hiệu từ sân huấn luyện xa xa phía trước truyền đến.
Ba mét.
Nhớ tới ba gương mặt trẻ tuổi nổi bật luôn thân thiết gắn bó cùng một chỗ năm đó.
Hai mét.
Trái tim dường như không nghe theo lý trí đập liên hồi.
Một mét.
Bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, cô lặng yên suy nghĩ.
Hứa Úy tiến lên một bước. Bước chân dứt khoát, hơi thở nhè nhẹ. Tầm mắt của anh gắt gao khắc sâu dưới đáy mắt cô, con ngươi sâu thẳm thâm thúy tựa như biển cả.
Hai người không nói gì, chỉ chăm chú nhìn đối phương như vậy.
An Hòa lại cảm thấy, thế giới ở một khắc này tất cả đều biến mất.