Nam Phụ Yêu Nữ Phụ

Chương 3




Editor: Maykeobong

Beta: Hàn Tử Quân

"Chú Đoạn, cháu gặp họ ở WC, không biết họ ở toa nào.

"

Đường Thi nghĩ đến đây, không khỏi chán nản.

Đoạn Trường Quân liền nói: "Chú cùng cháu qua WC xem, có lẽ họ còn ở đó, nếu không, chúng ta có thể lấy cớ" không thấy nhẫn vàng "để tìm người, vừa nãy người phụ nữ kia va chạm cháu, chúng ta dùng lý do này tìm cô ta bồi thường, chú sẽ đi cùng cháu.

"

Đường Thi vui vẻ, phương pháp này thực ổn!

"Vâng, chú Đoạn, lúc đó chúng ta tùy cơ ứng biến, nếu nhầm, thì việc cũng êm xuôi.

"

"Cô nhóc thông minh.

" Đoạn Trường Quân đang lo lắng Đường Thi sẽ sợ hãi, không nghĩ đến Đường Thi lại còn rất trấn tĩnh, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển nữ, A Than, khuê nữ nhà cậu đúng là cô bé thập toàn.

Hai người không muốn làm phiền người khác, chỉ có hai người hành động, vừa tới WC, quả nhiên nhận ra không thấy người đàn ông và phụ nữ kia nữa, vì vậy Đoạn Trường Quân đi tiếp, Đường Thi vòng quanh WC tìm người, liên tục vòng lại, chưa thấy người, Đường Thi có chút nản lòng, lúc này lại vang lên âm thanh nhắc nhở, đến trạm tiếp theo rồi!

Bọn họ không thể đoán được hai người kia có thể xuống ở trạm này hay không, nên chỉ nhanh chân, vừa vào toa mới, Đường Thi liếc mắt thấy được người phụ nữ xách theo hành lý rảo bước theo người đàn ông, quá rõ ràng, họ đang xuống tàu!

Đoạn Trường Quân vỗ vai Đường Thi để trấn an, nghiêm túc dõi theo hướng Đường Thi chỉ, Đoạn Trường Quân liền cảm thấy không thích hợp!

Đâu chỉ hai người? Rõ ràng là bảy người! Ngoại trừ một nam một nữ, còn có ba cô gái đứng gần đó, cùng một cặp vợ chồng, bọn họ đứng nghiêm túc cùng với người đàn ông trung niên bao vây xung quanh bốn cô gái trẻ.

Bốn cô gái trẻ đó từ đầu đến chân, phong cách ăn mặc bình thường, xét ngoại hình, cũng không có gì khác thường, nhưng Đoạn Trường Quân có thể nhận ra vẻ mặt của mấy cô gái trẻ đó rất bất thường, ánh mắt mơ màng, người đàn ông trung niên đứng nghiêm túc nói chuyện với người bên cạnh, còn cặp vợ chồng thì đang vẽ vãn nhau.

Đâu còn thời gian lấy cớ hỏi về nhẫn vàng!

"Đường Đường, chú cho cháu mượn giấy chứng minh, cháu tìm nhân viên bảo vệ, kể rõ tình huống, bảo anh ta dẫn thêm người đến hỗ trợ, cháu làm được không?" Thái độ Đoạn Trường Quân rất nghiêm túc, như đang giao nhiệm vụ quan trọng.

Đường Thi cắn cắn môi, gật đầu: "Chú Đoạn, cháu nhất định làm được, chú nhớ cẩn thận hành động.

"

"Tốt.

" Đoạn Trường Quân vỗ vai Đường Thi, nghiêm túc đáp ứng.

Đường Thi gật đầu, xoay người, vừa ra khỏi toa này, liền nhanh chân chạy, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải tìm được nhân viên bảo vệ! Nhân viên bảo vệ! Tìm được nhân viên bảo vệ.

Vừa nhìn thấy đồng phục, cùng lúc tàu hỏa giảm dần tốc độ, Đường Thi không suy nghĩ nhiều, túm lấy áo nhân viên bảo vệ, chìa ra giấy chứng minh trước mặt nhân viên bảo vệ.

Anh nhân viên trẻ tuổi định hỏi cô gái có chuyện gì, vừa liếc thấy giấy chứng minh, nghiêm túc cúi chào: "Xin hỏi cô có chuyện gì khẩn cấp?"

"Đừng mở cửa tàu! Trên tàu có bọn buôn người! Bọn chúng muốn xuống tàu! Chúng đang ở toa 13! Bọn chúng có đông người, chú làm ơn yêu cầu nhiều người đến đó giúp đỡ!" Một hơi liền mạch, Đường Thi mệt đến mức thở dốc.

Nhân viên trẻ tuổi không chút nghi ngờ, lập tức nói: "Chúng ta lập tức xuất phát! Mời cô dẫn đường.

"

Đường Thi gật đầu mạnh, rất nhanh, anh nhân viên bảo vệ đã tập hợp thêm các nhân viên bảo vệ khác, hành khách trên toa tàu thấy vậy, không khỏi khẩn trương, cho dù thời đại nào, mọi người đều căm hận bọn buôn người tận xương tủy, không chỉ một người, mà bọn chúng thậm chí còn phá hoại nhiều gia đình.

Đi trước dẫn đường, trong đầu Đường Thi bình tĩnh tự hỏi, nếu bọn họ tùy tiện đến chắc chắn sẽ rút dây động rừng, phải làm sao đây?

Nhưng tình huống không cho phép Đường Thi suy nghĩ nhiều hơn, đã đến toa 13, bởi vì cửa toa chưa được mở, hành khách muốn xuống xe bắt đầu náo loạn, đặc biệt là đôi vợ chồng kia! Bọn chúng đang kích động các hành khách khác!

Đoạn Trường Quân đã tiến gần đến hàng người đang xếp hàng chờ xuống tàu, Đường Thi khẩn trương đến mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, đột nhiên chạm phải ánh mặt trấn tĩnh của Đoạn Trường Quân, lòng an tâm một cách kỳ lạ, ông nói thầm với nhân viên bảo vệ, duỗi tay ra hiệu.

Nhóm nhân viên bảo vệ nhanh chóng tiếp cận đám người đó, khi người đàn ông trung niên phát hiện nhân viên bảo vệ xuất hiện, trong lòng liền hoảng loạn, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lúc đang suy nghĩ thì nhóm nhân viên bảo vệ đã bao vậy trước sau đám người này.

Hành khách xung quanh đều hô lên, ngạc nhiên với hành động của nhân viên bảo vệ, có người nhanh chân ẩn nấp, nhân viên bảo vệ cũng không quản bọn họ, rất nhanh, chỉ còn lại bảy người khả nghi kia, đôi vợ chồng giả vờ hoảng sợ, người phụ nữ kinh ngạc: "Anh bảo vệ, chúng tôi không phạm tội, vì sao lại vây bắt chúng tôi?"

Người đàn ông trung niên thấy tình huống không ổn, lại thấy thêm một nhân viên bảo vệ tiến đến, cảnh giác mà lùi ra sau: "Người anh em, vì sao bắt tôi? Tôi chỉ đang đưa con gái về nhà!" Vừa nói, hắn ta đè lên bả vai của cô gái đứng trước.

"Có người nghi ngờ anh là kẻ buôn người, mong anh phối hợp điều tra.

" Nhân viên bảo vệ nói.

Bọn buôn người? Cả toa tàu như muốn nổ tung, mọi người thì thầm thảo luận.

"Hắn ta không phải cha tôi! Không phải! Tôi bị hắn bắt đến đây! Cứu cứu tôi với!" Cô gái đang bị người đàn ông đè bả vai không kìm nén được, đây đúng là người phụ nữ va phải Đường Thi lúc nãy, cô ấy ngẩng cao đâu, to tiếng hét lên, từng câu từng chữ, giọng nói nghẹn ngài, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt rơi không ngừng.

Không khí nhanh chóng im lặng, mọi người ngơ ngác nhìn cô gái.

"Con gái ngốc này! Đừng giận dỗi với cha nữa! Con rể là người tốt, con đừng hành động theo cảm tính, lần này cha đến đưa con về nhà, là vì muốn tốt cho con, con không thể vì vậy mà bôi nhọ cha là bọn buôn người, đứa con ngốc này?" người đàn ông trung niên nức nở, hốc mắt đỏ ửng.

Người phụ nữ tức giận chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông, giãy giụa, lại không thoát được tay người đàn ông: "Không phải! Anh nhân viên bảo vệ! Mọi người phải tin tưởng tôi! Tôi cùng với ba chị em đây, đều là bị bọn chúng bắt cóc! Các cô ấy đều bị đánh thuốc, chỉ có tôi vì lén nôn ra, nên mới giữ được tỉnh táo! Hắn ta và cặp vợ chồng kia đều đang giả vờ! Chỉ cần các anh điều tra thân phận của tôi, mọi chuyện sẽ sáng tỏ! Tôi không muốn bị họ bắt đến rừng sâu núi thẳm, cả đời trở thành công cụ sinh dục!"

"Tôi muốn về nhà!" người phụ nữ rống lên, nghẹn ngào ho kịch liệt, trước sau đều muốn trốn thoát bàn tay người đàn ông.

Tất cả mọi người đều bị tiếng kêu khiến run rẩy, nhân viên bảo vệ cũng bất chấp, cha con nào đây? Diễn kịch cũng chẳng được vậy!

"Mặc kệ như thế nào, mọi người nên phối hợp điều tra.

"

"Đây là chuyện nhà chúng tối, đến phiên các anh quản sao?" Người đàn ông trung niên chưa có ý định từ bỏ, lên tiếng.

"Không được, tiên sinh, hy vọng anh phối hợp điều tra, đưa cô gái này đến bệnh viện kiểm tra xem, chẳng nhẽ anh không thấy thân thể cô ấy rất bất thường?"

Trong mắt người đàn ông chợt lóe, nháy mắt liền rút dao kề ở cổ cô gái, dòng máu chảy dọc cần cổ, gương mặt người đàn ông, vẫn là bộ dáng chất phác nhưng ánh mắt tràn ngập hung ác không thể nào che dấu được?

"Mở cửa! Nếu không tao sẽ giết con đàn bà này!"

Chỉ ngắn ngủn mấy giây, cục diện xoay vần trở nên khó khống chế, người phụ nữ trong tay người đàn ông như mất hết sức lực, tùy ý bị kéo lê đi, không phản kháng, cân nhắc tình thế, nhân viên bảo vệ vẫn quyết định mở cửa, trong nháy mắt người đàn ông bước chân ra khỏi toa, Đoạn Trường Quân liền ra tay!

Thì ra Đoạn Trường Quân đã mượn thường phục của người khác, thay đi bộ quân phục, ẩn mình trong đám đông, bởi vì người đàn ông chỉ chú ý đến nhân viên bảo vệ, ngược lại không để ý đến Đoạn Trường Quân, Đoạn Trường Quân là bộ đội, đương nhiên người đàn ông không thể so được, đầu tiên đoạt con dao bằng tay, tung một chân đá mạnh phần eo, phá vỡ tư thế giam giữ cứu thoát người phụ nữ.

Nhân viên bảo vệ nhanh chân đuổi theo, người phụ nữ bị thương khá nặng, liền đưa đến bệnh viện, để xảy ra sự việc như vậy, quản lý và lãnh đạo tàu lửa đều đến cục cảnh sát, biết được Đoạn Trường Quân là người phát giác bọn buôn người, nhiệt tình cảm tạ.

Sau khi biết Đoạn Trường Quân là người Đoạn gia, đội trưởng cục cảnh sát càng kính trọng: "Chính ủy Đoạn, chúng tôi nhất định điều tra toàn bộ chuyện này!"

Đoạn Trường Quân nói: "Tốt, các anh nhất định phải thẩm vấn kỹ càng ba người kia, đặc biệt là tên đàn ông trung niên, hắn ta rất thành thục, nhất định đã thực hiện chuyện này nhiều lần, chắc chắn còn có đồng bọn cùng hợp tác buôn người.

"

"Rõ!"

"Cảm ơn anh Tiểu Lý.

" Nói một mạch, Đường Thi vừa cười với tiểu Lý.

"Không cần không cần, đây là điều tôi nên làm.

" Tiểu Lý xua xua tay, ngồi im lặng nhìn cô gái nhỏ, anh cũng không tưởng tượng được, cô gái nhỏ này thế mà đi ngang qua bọn buôn người.

Đường Thi cười cười, không muốn nói nhiều, hôm nay biểu hiện của cô quá mức kinh tâm động phách, thậm chí không còn hơi sức nói giỡn.

Lần đầu tiên tim đập nhanh như vậy, nhưng không phải vì tình trạng bệnh nặng hơn, Đường Thi hiện tại đã bình tĩnh nhớ lại, vẫn không thể tin được, thế nhưng cô lại.

.

thật sự chạy đến!

Chạy.

Từ này thật ý nghĩa, trong lòng Đường Thi tuy rất thích, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt.

Tuy truy bắt được bọn buôn người, nhưng tàu hỏa vẫn tiếp tục hành trình, Đoạn Trường Quân vừa xong việc, liền quay trở lại, nói với Đường Thi: "Đường Đường, lần này cháu lập công lớn, nhưng chú lại không cho cháu đi nhận khen thưởng, cháu biết vì sao không?"

Đường Thi cười cười: "Chú Đoạn, cháu hiểu, nếu cháu xuất hiện, sẽ bị những kẻ đó ghi nhớ, cháu không thích nối bật, chỉ cần giúp đỡ được là tốt rồi.

"

"Tốt, nói đúng lắm!" Đoạn Trường Quân cười lớn, cô gái nhỏ rất thông minh, không uổng công ông tự tính toán, bọn buôn người đều là băng đảng gây án, nếu Đường Thi bị ghi hận, ngược lại là chuyện xấu.

Trong khi tàu hỏa đến Kinh thị xảy ra sự kiện buôn người kinh thiên động địa, thì ở Kinh thị, lại là một ngày bình thường.

"Thích Thích, cháu về rồi? Lại đây, bà đã chuẩn bị nước đậu xanh, thanh mát, ngon lắm.

" Bà Đoạn cười hiền từ nhìn tiểu tôn tử vừa vễ, vừa vẫy tay vừa cười.

Đoạn Thích ôm bóng rổ, mag đồng phục, một thân đầy mồ hôi, nghe xong, nói: "Bà, cháu đi tắm rửa rồi xuống ăn.

"

"Được được, nhớ rõ đừng tắm nước lạnh, dễ cảm lạnh.

"

Đáp lại bà Đoạn là một tiếng đóng cửa, ông Đoạn ngôi trên ghê sô pha uống nước đậu xanh nhíu chặt mày, hừ: "Bà quản được tên tiểu tử này sao? Nó đói bụng thì tự biết tìm cơm ăn!"

Bà Đoạn cười nói: "Thích Thích hiểu chuyện, ông cho là tôi không biết? Chỉ là Thích Thích không giỏi biểu hiện.

"

Ông Đoạn không tỏ thái độ gì chỉ hừ một tiếng, nghĩ đến Đường Thi, nói: "Cô bé nhỏ sắp đến nhà, tính cách xấu của tiểu tử này, đừng mong bắt nạt con gái nhà người ta.

"

"Thích Thích nhất định sẽ không bắt nạt con gái.

.

"

Trong lúc nói chuyện, Đoạn Thích với đầu tóc ướt bước xuống cầu thang, nước nhỏ giọt, bà Đoạn nhanh dừng câu chuyện, tay cầm khăn lông đưa Đoạn Thích: "Thích Thích, đừng để tóc ướt, nhanh lau tóc nào.

"

Đoạn Thích định nói không, lại nhìn ánh mắt quan tâm của bà Đoạn, liền cầm khăn lông xoa tóc lung tung, ông Đoạn giật giật thái dương nhịn xuống nói: "Thêm hai ngày nữa, trong nhà sẽ có cô bé nhỏ đến, Tiểu Thích, cháu là anh, về sau nhớ chăm sóc cô gái nhỏ.

"

Hừ hừ, Đoạn Thích không đáp lại, chỉ nghĩ trong lòng, muốn ông đây chăm sóc cô ta, ông đây còn có thể dọa cô ta đến mức khóc lóc bỏ về nhà đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.