Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 62: Cảm Ơn Em Vì Cho Tôi Cơ Hội




Đàm Lôi dẫn theo một người quay phim khác đi tìm bọn họ, lúc thấy hai người, Đàm Lôi còn vẩy vẩy tay chạy tới.

- Trời sắp tối rồi, người dân nói buổi tối thuỷ triều lên, bãi cát này sẽ bị nước lên gần tới đầu gối, nên tôi đi tìm hai người.

Tân Tử không khách khí dúi xô sò dính đầy bùn đất vào tay Đàm Lôi.

- Buổi tối dùng nó để nướng, tôi với em ấy cạy ra gần một buổi trưa, hai tay đều đau nhức, phần đem về để nhường cho cậu làm.

Tân Tử tự nhiên mà đem bao tay của hai người ném lên tảng đá, thuận tay kéo Tư Đồ Thuần rửa tay, ngón tay thon dài của hắn chạm vào những khe tay của cô, như muốn kì cọ sạch hết vết bẩn lại muốn chiếm một chiếc tiện nghi.

Tư Đồ Thuần không có ý định muốn rút tay lại, mặc kệ cho hắn kì cọ, dù có rút lại với sức lực của cô cũng không rút lại được.

Những thứ làm không được cứ thuận theo lẽ tự nhiên đi.

Động tác này của Tân Tử bị hắn dùng lưng chắn tầm nhìn của máy quay, nhưng lại không chắn tầm nhìn của Đàm Lôi.

Đàm Lôi tất nhiền nhìn ra hành động của hắn, bởi vì Tân Tử cố tình để y thấy.

Đàm Lôi không vội rời đi, cũng không dời tầm mắt khỏi Tư Đồ Thuần.

Trên đường trở về, Đàm Lôi còn cố tình tiếp cận cô để nói về những kỹ năng diễn xuất, Tư Đồ Thuần đối với chuyện này rất có hứng thú, hai người cứ như vậy luyên thuyên gần về đến nhà, tuy nói chuyện như vậy nhưng Đàm Lôi sao lại không nhìn ra tâm ý của cô đều đặt lên người của người đi phía sau chứ.

Nhưng chỉ cần bọn họ chưa có gì, Đàm Lôi nhất định vẫn sẽ theo đuổi cô.

Chuyện Tư Đồ Thuần có chồng, chuyện đó y mới không tin, nếu có chẳng phải sẽ công khai hay sao? Người chồng nào thấy vợ mình bị như vậy mà không đứng ra bảo vệ?

Nhưng Đàm Lôi tất nhiên không biết, người chồng này của Tư Đồ Thuần không đứng ra bảo vệ, nhưng lại là người dọn dẹp hết những thứ ảnh hưởng đến danh tiếng không tốt của vợ mình, chỉ để lại một bài viết liên quan đến hắn.

Buổi tối phần việc của hai người được phân công ít đi vài phần, sò bởi vì tự bắt tự ăn nên rất tươi, lúc nướng lên nó như dùng mùi hương để quyến rũ người khác, bốn người chuẩn bị nguyên liệu để nướng, tuy không có phô mai nhưng có thể thay thế bằng nướng hành, hay nướng tiêu đen, những nguyên liệu này có thể tìm ở sân sau nhà.

Lúc nướng xong bọn họ còn chia cho những người khác, bởi vì sò bọn họ bắt tương đối nhiều, bốn người ăn tất nhiên không hết.

Lúc ăn xong Tư Đồ Thuần còn tận dụng mấy loại trái cây lúc trưa Đàm Lôi với Hạ Nhi mang về từ nhà kính, mà làm trái cây dằm, chia cho mọi người từng ly nhỏ mà ăn.

Buổi tối ở đây tuy gió thổi qua có chút se lạnh so với buổi sáng, nhưng lúc ăn trái cây vào vẫn làm bọn họ có chút dễ chịu, sò nướng lúc nãy ăn vào kích thích đầu lưỡi, tiêu đen tuy cay nhưng hiện tại có trái cây để dung hoà lại.

Hạ Nhi không biết tìm đâu ra cái bàn gỗ, bốn cái ghế đẩu mà đặt trong sân trước, Đàm Lôi, Hạ Nhi, Tư Đồ Thuần trò chuyện rất rơm rả chỉ có Tân Tử lâu lâu được nhắc tên mới nói thêm mấy câu vào.

Tư Đồ Thuần thấy bọn họ ăn hết trái cây rồi mới xung phong đứng dậy dọn đĩa.

Lúc đi ngang nhân viên của đoàn phim mới dừng lại mà thì thầm thứ gì.

Nhân viên hầu cận nghe liền gật đầu như, còn làm ra bộ dáng không có vấn đề gì.

Chén đĩa cứ như vậy lần nữa giao cho Đàm Lôi với Hạ Nhi rửa, hai người nói chuyện rất hợp nhau, ta một câu, ngươi một câu, rửa hết bát vẫn không hết chuyện để nói, lâu lâu lại truyền ra bên ngoài sân nhà tiếng cười nói.

Nhân viên hậu cần quay xong cảnh buổi tối liền thu dọn máy quay.

Tư Đồ Thuần vừa đi ra khỏi cửa liền có một nhân viên trong tay cầm một hộp hình tròn, còn có một chai có thứ nước màu nâu sậm đưa cho cô.

Tư Đồ Thuần nhận lấy liền nói một tiếng cảm ơn.

Cô ngó xung quanh một lát không thấy Tân Tử đâu liền hỏi những người đang thu dọn đồ xung quanh, nhưng bọn họ nói không thấy hắn đi đâu hết.

Đợi nhân viên hậu cần thu dọn máy quay rời đi, Tân Tử mới từ bên ngoài trở về, trong tay cầm thêm một cái xô cát, có còn cán xẻng nhô lên, lúc đi lắc lư bên trong như có thứ gì va chạm vào xô mà kêu lạch cạch.

Hạ Nhi buổi tối ngủ tương đối sớm, Đàm Lôi lúc nãy đã bị đạo diễn gọi đi.

Hiện tại ở đây cũng chỉ còn có mình Tư Đồ Thuần.

Cô thấy Tân Tử liền quay đầu đi ngược trở vào, đem đồ trong tay đặt lên bàn gỗ ngoài sân mà ngồi xuống.

Tân Tử cũng đi theo vào, bởi vì là nhà gỗ một tầng, phía trước sân không quá rộng đặt một cái bàn gỗ cũng chỉ dư một khoảng, hàng rào cũng là hàng rào bằng gỗ, đứng bên trong cũng có thể nhìn ra được bên ngoài, bởi vì ở đây đa số đều xây nhà như vậy.

Hàng xóm cũng có thể từ bên này ngó qua nhà bên kia.

Tân Tử đặt cái xô xuống một góc, từ trong túi lấy ra hộp thuốc mỡ.

- Tôi bôi cho em.

Tư Đồ Thuần cúi mặt, hiếm khi chủ động đặt bàn tay lên tay hắn.

Tân Tử kéo ghế đẩu ngồi xuống, cẩn thận bôi vào những vết đỏ tím trên tay cô.

Ánh đèn trong nhà hất ra, khuôn mặt của Tân Tử lúc ẩn lúc hiện, lông mi hắn hơi run run, sóng mũi cao thẳng, đường nét trên khuôn mặt Tân Tử như được một người thợ nhào nặn ra, từng đường nét đều hoàn hảo một nét dư thừa cũng không có, tim cô bất giác đập có chút nhanh.

Thuốc mỡ bôi lên có chút lạnh làm Tư Đồ Thuần thanh tỉnh không ít mà muốn rút tay lại, liền bị Tân Tử giữ chặt còn thổi nhẹ vào lồng bàn tay của cô.

Hơi thở phả vào lòng bàn tay của Tư Đồ Thuần, cảm giác ấm nóng từ tay truyền đi khắp cơ thể, ngón cô hơi cuộn lại, tim Tư Đồ Thuần cũng bị cảm giác ấm nóng này xâm chiếm, còn tham lam muốn giữ cảm giác này lâu thêm một chút, đừng vội biến mất.

Tân Tử bôi thuốc cho Tư Đồ Thuần xong liền ngồi thẳng dậy.

- Không thể cho tôi cơ hội sao? Em chỉ cần thử một chút, nếu thử rồi em vẫn không thích, thì chúng ta không thử nữa, đến lúc đó tôi sẽ ký vào đơn ly hôn, trả tự do cho em.

Tân Tử mím môi thành một đường thẳng, thấy Tư Đồ Thuần không lên tiếng mới nói tiếp.

- Thuần Thuần, xin em cho tôi một cơ hội.

Tư Đồ Thuần:" Tôi không cho chú cơ hội thì chú không theo đuổi tôi nữa sao? Tôi vẫn còn thiếu nợ chú, hiện tại tôi đã là người không nhà, sống ở nhà chú, nợ chưa trả, tôi còn có thể không đồng ý sao?"

Tân Tử kích động mà ngồi bật dậy, ghế đẩu cũng bởi vì động tác này của hắn mà ngã xuống, vang lên tiếng trầm đục.

Kích động qua đi Tân Tử mới kéo một cái ghế khác ngồi xuống, nắm lấy tay Tư Đồ Thuần, giọng có chút run mà lên tiếng:" Cảm ơn em, cảm ơn em vì cho tôi cơ hội."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.