Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi

Chương 54: Có Thể Cho Thêm Ba Bốn Miếng Thịt Vào Bữa Cơm Trưa Hay Không




Cái tên Tư Đồ Thuần hiện tại vẫn đang trên top đầu tìm kiếm, ảnh đế hay ảnh hậu đều bị cô đẩy ra phía sau mà leo lên đầu bảng tìm kiếm trên weibo.

Tư Đồ Thuần lúc rảnh không có việc gì làm liền xoè tay ra ngắm nhìn nhẫn kim cương xanh trong tay mình, nhìn xong liền khiến tâm trạng cô tốt hơn không ít.

Tuy đeo có chút nặng tay nhưng gánh nặng này Tư Đồ Thuần tình nguyện gánh lấy.

Thêm nhiều gánh nặng như vậy thì cô cũng không từ chối.

Ảnh Tư Đồ Thuần vừa đăng lên có không ít người đoán đông đoán tây, tuy tin cô lên đính chính chuyện lúc trước đã lan rất rộng nhưng lại có người tin người không tin còn có người nói nhẫn đó chính là Tư Đồ Thuần được người cô bao nuôi tặng, cũng có người nói là cô tự khoe khoang, bọn họ đã lên mạng tìm rồi, nhẫn mẫu tương tự cũng không hề có, chính là đồ giả.

Người có thành kiến với Tư Đồ Thuần qua chuyện kia vẫn còn rất nhiều.

Làm tình nhân của người khác còn bị lừa thì cũng thật tội.

Tư Đồ Thuần chỉ đăng một tấm ảnh mà thôi, đăng xong liền không chạm đến điện thoại ngoại trừ có người gọi đến.

Những lúc nên chơi thì chơi, nên ăn thì ăn căn bản tâm trạng cô không bị ảnh hưởng bởi bọn họ.

Tư Đồ Thuần trước giờ chưa từng để ý đến lời nói của người khác, cô không sống cuộc đời của bọn họ, bọn họ càng không sống thay cuộc đời của cô.

Tư Đồ Thuần không muốn trở thành người mà người khác thích, cô chỉ muốn trở thành chính mình.

Ảnh hậu ảnh đế đều giữ hình tượng bản thân trên mạng xã hội, Tư Đồ Thuần không giữ được hình tượng như bọn họ, nên cô quyết định, nếu không phải bắt buộc, Tư Đồ Thuần sẽ không đăng thứ gì lên trên weibo, nếu không phải bắt buộc nhưng cô vẫn đăng thì chính là vì Tư Đồ Thuần thích đăng mà thôi.

Cô nằm dài trên sô pha, hai tay đặt lên bụng mắt nhìn lên trần nhà, lâu lâu lại đưa bàn tay đeo nhẫn lên ngắm nghía lại đặt xuống bụng lại, Tân Tử nhìn hành động này của cô lặp đi lặp lại đã hơn mười lần rồi, như con robot được cài chế độ tự động lặp lại, năm phút làm một lần vậy.

Tân Tử nhìn góc ngiêng khuôn mặt của Tư Đồ Thuần liền rơi vào trầm tư.

Tối ngày hôm trước A Trụ có đến đây một chuyến báo cáo về việc thu mua gần hết tập đoàn Tư gia, số tiền mười bốn vạn kia giao cho Tư thị, bà liền đem ra bên ngoài đầu tư căn bản không có ý giúp đỡ Tư gia, việc ký bản tách hộ khẩu Tư lão gia vẫn chưa biết, nếu không chỉ sợ Tư gia đã loạn một trận.

Lúc đó Tân Tử đang coi lại chương trình tạp kỹ, chương trình này hắn đã xem đi xem lại tập có Tư Đồ Thuần hơn mười lần rồi, biểu cảm trên khuôn mặt của cô, Tân Tử đều nhớ rất rõ.

Giây nào chớp mắt, giây nào cuối đầu, chỉ cần tuỳ tiện hỏi hắn cũng sẽ nhớ rất rõ không sai một giây.

Tân Tử chỉ thuận miệng hỏi A Trụ một câu mà thôi.

- Nếu trong đầu cậu cứ xuất hiện khuôn mặt của một người thì thế nào?

A Trụ sắp xếp lại giấy tờ trên bàn Tân Tử, nghe hỏi liền đáp lại:" Cần phải xem khuôn mặt đó xuất hiện khiến ngài dễ chịu hay là khó chịu."

Dứt lời hắn liền nghĩ đến biểu cảm mấy ngày hôm nay vẫn luôn nằm trong tâm trí mình.

Hắn không biết được con người phải trải qua những gì, mà cơ hội đến với bản thân cũng không dám dang tay nhận lấy.

Những người hắn từng gặp, bọn họ chỉ hận cơ hội đến quá ít.

Ánh mắt ngập nước, chớp mũi lại đỏ hồng muốn khóc nhưng lại cố kiềm nước mắt trở lại vào bên trong, bộ dáng này của Tư Đồ Thuần, khiến Tân Tử có chút khó chịu trong lòng.

Tuy bọn họ là vợ chồng trên giấy tờ, nhưng cả hai đều biết hai người có một khoảng cách không xa nhưng cũng chẳng gần.

Tân Tử như một người bị lạc ở sa mạc rất lâu rất lâu rồi, tuy chưa từng thấy khát nước nhưng nếu có một ngụm nước uống thì cũng thật tốt, mà giọt nước đó chính là ví dụ cho Tư Đồ Thuần.

Cuộc sống hắn trước giờ vốn dĩ tẻ nhạt, không buồn cũng chẳng vui vẻ gì, mỗi ngày đều lặp lại giống nhau như đã được lập trình sẵn, hắn lại càng không muốn người khác bước vào đảo lộn cuộc sống của mình lên, nên cứ chấp nhận như vậy.

Nhưng không nghĩ tới, Tư Đồ Thuần lại xuất hiện, nếu nói ngay từ đầu hắn không bày xích cô thì là giả.

Nhịp sống của Tân Tử vốn dĩ rất đơn giản, nhưng lúc Tư Đồ Thuần bước vào lại sắp xếp lại tất cả, còn mang theo hộp màu mà tô điểm cho cuộc sống của hắn.

Hiện tại Tân Tử nhận ra cũng không phải quá muộn nhưng chẳng còn sớm, cây trong lòng đã nẩy mầm rồi, chỉ còn thiếu một bước là sẽ nở hoa, căn bản không kịp nhổ ra.

Tư Đồ Thuần đột nhiên quay ngoắc qua nhìn Tân Tử:" Chú nhìn tôi làm gì? Mặt tối dính gì sao?"

Tân Tử không chột dạ mà dời tầm mắt lên tv, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Tư Đồ Thuần đưa tay sờ mặt mình, liền thở dài một cái:" Có phải dạo gần đây tôi béo lên không, mũm mĩm hơn lúc trước? Chú cũng thấy như vậy?"

Tân Tử không lắc đầu cũng chẳng gật đầu mà đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới cơ thể của Tư Đồ Thuần một lượt.

- Đúng thật là có chút mũm mĩm.

Sáu từ càng mũm mĩm càng dễ nhìn, Tân Tử không nói ra khỏi miệng, lời nói như bị chặn lại ở cổ họng.

Cô nghe lời này liền ngồi bật dậy còn làm động tác cố lên.

- Được rồi, tôi ngày mai sẽ giảm cân, buổi trưa chúng ta ăn rau đi, thịt cắt giảm lại mỗi ngày chỉ hai món thịt.

Tân Tử nghe lời này, mặt không đổi sắc mà lên tiếng:" Không phải, cô không mũm mĩm, là do mắt tôi cận rồi, người có tuổi mắt có chút mờ không nhìn rõ."

Hắn trước giờ chưa từng bị miếng ăn mà hạ thấp bản thân như vậy, nhưng Tân Tử lại cảm thấy rất xứng đáng chỉ cần đánh đổi được thịt.

Cho dù tự nhận bản thân là người có tuổi cũng không sao.

Tư Đồ Thuần như không nghe lời nói này của Tân Tử mà từ sô pha đứng bật dậy:" Tôi lên sẵn thực đơn cho sáng mai rồi, buổi sáng chúng ta ăn sandwich trứng, trưa là rau trộn, rau xào buổi trưa chúng ta không ăn cơm, ăn bánh bao kèm theo đi."

Cô nói xong liền xoa xoa càm mà suy nghĩ:" Còn buổi chiều ba món rau hai món thịt, ngày kia tôi sẽ lên thực đơn sau."

Tân Tử muốn lên tiếng, liền bị Tư Đồ Thuần ngắt ngang:" Chú không cần an ủi tôi, tôi đã quyết định sẽ giảm cân thì sẽ không thay đổi."

Cô nói xong liền hôn gió một cái mà chạy vào phòng.

Tân Tử không tính an ủi Tư Đồ Thuần.

Hắn chỉ muốn nói.

Cô có thể cho mình ba bốn miếng thịt vào bữa ăn trưa không mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.