Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 55




Trình Phương vừa đi khỏi, bộ mặt nghiêm túc giả tạo của anh ta lập tức bị gỡ xuống. Tôi bực bội lườm qua, khuôn mặt yêu nghiệt của Đăng Khoa lúc này gọi đòn hết cỡ, nói thật tôi nhìn mà cứ muốn cầm sấp tài liệu này vả cho anh ta lật mặt!

Cũng may cho cả nhà anh là anh làm thầy giáo đấy nhé.. Với cả phía sau anh còn có một băng đảng lớn mạnh, nếu không thì anh chết chắc rồi!

“Sao?” Đăng Khoa hiển nhiên đoán được vì sao tôi tức, nhưng anh ta chẳng có chút gì gọi là hối lỗi cả, tự đắc nhìn tôi “Giúp em nhiều như thế mà xin em chút lợi ích cũng không được à?”

“Anh dùng tôi để cắt đuôi cô ta!?” Tôi bực bội ném tài liệu xuống bàn “Anh thiếu cách à? Hay là anh thiếu người để thể hiện tình cảm? Sao không đi kiếm Ngọc Nhi của anh ấy! Không phải cô ta cứu anh nên anh có cảm tình với cô ta lắm à?”

“Ồ, em điều tra về tôi kĩ quá nhỉ?” Đăng Khoa cười tươi “Em cũng có hứng thú với tôi nên thu thập thông tin hả?”

“Hứng thú..” Mẹ nó! Anh nghĩ tôi là kẻ bám đuôi biến thái đó hả?

“Chân đạp hai thuyền là không tốt đâu nha~ “ Đăng Khoa đưa một ngón tay lên xua xua, tỏ ý không vừa lòng “Em đang là người yêu của Trung Kiên đó, tôi không nỡ để cậu ta đau lòng đâu!”

“Tôi chẳng là gì của Trung Kiên hết!” Và bà đây cũng không thèm mó vào điều tra ngươi đâu! Đừng có nổi máu hoang tưởng nữa!!

“Nói vậy.. Em muốn là gì của tôi không?”

“Đừng có lợi dụng người khác!”

“Tôi lợi dụng em, không phải người khác nào hết!” Thầy giáo trầm ngâm, đau thương nói “Tịnh Nhi, nói cho em hay, không phải ai tôi cũng lợi dụng đâu, người đó phải là người đáng để tôi đặt niềm tin thì tôi mới làm như vậy..”

“...”

“Em là sư muội của tôi, cũng là học trò của tôi.. Tôi đã coi em là người thân từ khi gặp em ở nhà bếp hôm đó!” Giọng nói của Đăng Khoa vẫn mang vẻ bi ai như cũ, chẳng hiểu sao tự dưng tôi thấy da gà da vịt nổi lên đầy rẫy “Em nói xem.. Người thân giúp đỡ nhau một chút.. chẳng lẽ khó khăn đến vậy hay sao??”

.

.

.

CMN!

Thân thân cái cục c*t!!

Sao ngày hôm đó tôi lại bị sắc đẹp của mĩ nam Đăng Khoa mê hoặc mà nghe theo cái luận điệu người thân ngu ngốc đầy rẫy lỗ hổng của anh ta chứ?

Đúng là lừa trẻ con!

Mẹ nó! Đăng Khoa anh dám coi tôi như trẻ con mà đùa giỡn???

Không thể chấp nhận!!!!!

Càng không thể chấp nhận hơn nữa, đó là liên tục sau đó N ngày, hôm nào anh ta cũng dùng cách này hay cách khác để kéo tôi đến văn phòng trong giờ ăn trưa vắng vẻ. Dù tôi có trốn hay chạy ra ngoài ăn, thậm chí tự nhốt mình vào nhà vệ sinh... thì đều bị tay chân của anh ta tìm ra một cách dễ dàng.

Hôm nào cũng học kèm gần 2 tiếng buổi trưa, đúng là tập tài liệu đó hoàn thành nhanh trông thấy, sức học của tôi cũng tăng lên chóng mặt.. Nhưng oán hận của các bạn nữ cũng nhiều không kém, tựa như lá rụng mùa thu..

Quái quỷ!

Các cô nàng ghét tôi ở cạnh Đăng Khoa như vậy lúc anh ta nhờ tìm tôi còn nháo nhào điên cuồng đi tìm để làm gì? Tới lúc tôi ngồi học riêng ở văn phòng thì lại rình rập rồi ghen tị rồi trút hết căm hờn lên tôi??

Anh ta cũng cao tay gớm.. Dùng một con cờ nhỏ bé là tôi đây mà hạn chế được bao nhiêu rắc rối.

Được lắm bạn Khoa!

Coi như bạn giỏi!!

Cuộc sống cấp ba của tôi tính đến giờ phút này đã không còn hồng hào tươi đẹp nữa, nó đã bị nhuộm đen rồi.. Đen sì sì luôn.. Đen tựa Đại Việt vậy đó...

“Sao vậy?” Trung Kiên mở cửa xe cho tôi, nhíu mày hỏi “Suốt nãy giờ em đều suy tư, xử lý sổ sách cũng không chuyên tâm nữa!”

“À..” Tôi cười gượng. Hôm nào cũng vậy, sau khi tan học ở trường Trung Kiên sẽ tới đón tôi đến nhà hàng để xem xét sổ sách một chút.

Chúng tôi sẽ tiến thẳng đến văn phòng của bác quản gia cũ nhà Trung Kiên -người đang làm chủ trên danh nghĩa của nhà hàng. Tại đây toàn bộ sổ sách thu chi rồi các hợp đồng.. đều được tập hợp đầy đủ. Trung Kiên nói, làm chủ thì cái gì cũng phải biết, nắm rõ mới có thể chỉ đạo người khác. Thế nên trước khi công việc kinh doanh trở nên bận rộn đến mức phải có thêm một văn phòng chuyên xử lý giấy tờ, tôi buộc phải cố gắng nắm rõ toàn bộ mọi thứ. Thế nên thời gian này ngoài việc đến trường học chính, tôi xin phép tạm nghỉ toàn bộ các lớp lễ nghi cũng như võ thuật, tập trung hết cỡ về bên này.

Xử lý sổ sách là một công việc khủng khiếp!

Tôi phải thú nhận là nó quá mức khó so với đứa có IQ trung bình như tôi. Mỗi ngày đều nghe Đăng Khoa tra tấn trên lớp,về nhà lại lao đầu vào công việc.. Còn mệt gấp cả chục lần trước đây khi tôi còn ở thân xác cũ và làm thêm vài ca một ngày!

Đúng là lao đông trí óc còn khổ sở hơn lao động chân tay nhiều.. Ít ra là với một đứa ngu học như tôi.

“Mệt lắm hả?” Trung Kiên xoa đầu, đưa đến trước mặt tôi ly trà ấm nóng “Muốn bỏ cuộc?”

“Không được!” Tôi lắc đầu, đưa trà lên miệng uống cạn! Sau đó cố gắng cúi xuống chúi mũi vào tài liệu, tập trung hết sức “Em phải làm! Em phải phát triển nhà hàng này! Biến nó thành trung tâm ăn uống lớn có tiếng!”

“Được rồi!” Anh ta bật cười “Cũng đâu cần thể hiện sự quyết tâm ghê gớm thế.”

“...”

“Em cố gắng nắm rõ, sau đó anh sẽ giúp em thuê một số nhân viên.” Trung Kiên gõ gõ bút, tựa cả người vào ghế, đôi mắt đẹp nhắm hờ làm hai hàng lông mi dài vui khẽ chạm vào nhau “Muốn phát triển nhà hàng thì cần làm nhiều việc lắm đó!”

“Em biết!” Ngẩn ngơ một chút, sau đó tự vả 1000 lần trong tâm trí vì mình lại mê giai quên việc. Tôi tiếp tục cắn bút, cặm cụi hành hạ đống nơ ron thần kinh ít ỏi và lười biếng của mình.

Trung Kiên có lẽ mệt lắm..

Nhìn cách anh ta dựa vào ghế là đủ hiểu rồi. Cũng phải thôi, tôi mới sử dụng não của mình có tý mà đã oải đến mức này. Nói gì đến chủ cả một tập đoàn như Trung Kiên? Bao nhiêu giấy tờ sổ sách, rồi còn hợp đồng, kí kết, điều khoản này nọ... Thoáng qua thôi đã thấy công việc chất cao như núi rồi!!

Vậy mà anh ta chẳng quản ngại gì mà vẫn đưa đón tôi, rồi hướng dẫn tôi làm này làm kia. Thi thoảng tôi đói, tôi mệt còn quan tâm đưa nước đồ ăn tới.. Trung Kiên cũng chỉ là người thường có máu có thịt, làm sao không kiệt sức được chứ?

“Anh muốn nghỉ một chút không?” Tôi đứng dậy, chẳng hiểu thế lực ngu si nào thôi thúc mà tiến đến gần anh ta, ngọt ngào đề nghị “Nằm xuống ghế đi, em giúp anh bóp đầu!”

“Gì vậy?” Trung Kiên ngạc nhiên nhìn lên “Em giúp anh bóp đầu??”

“Có gì lạ sao?” Tên này.. Anh không muốn hưởng thụ thì thôi, đừng có hỏi lại như thế! Có biết chụy đây là thíu lữ yêu đương lần đầu chưa có kinh nghiệm bày tỏ tình cảm không hả!!?? “Hmm Anh không cần thì thôi đi!”

“Không phải!” Trung Kiên liếc qua đồng hồ “Nhưng bây giờ muộn rồi, nếu bóp đầu thì mất thời gian lắm!”

“Muộn?” Mới có hơn 6h, bình thường không phải chúng tôi đều xử lý công vụ đến gần 8h hay sao? Có khi còn ở lại xem công việc làm ăn buổi tối đến tận hơn 9h mới về ấy chứ..

Lẽ nào hôm nay Trung Kiên muốn về sớm?

Anh ta có hẹn sao?

Là hẹn với ai?? Quỳnh Chi ư?

Có thể lắm.. Dạo này nữ phụ ấy im hơi lặng tiếng đến bất ngờ, thấy tôi đi chung với Trung Kiên nhiều như vậy cũng không bám theo, không làm phiền, không chặn đường hỏi tội.. Như vậy chẳng hợp phong cách của cô ta tý nào! Lẽ nào Quỳnh Chi đã thay đổi phương thức theo đuổi Trung Kiên? Vừa để anh ta tự do nhưng thi thoảng hẹn gặp để nhắc nhở mình còn tồn tại??

Trong lòng ngứa ngáy muốn hỏi, nhưng lại không biết nên lấy tư cách gì mà hỏi..

Phải rồi.

Mối quan hệ của chúng tôi vẫn cứ mập mờ như vậy. Thân thiết có, vài hành động thân mật như nắm tay nắm chân, xoa đầu gì gì đó cũng đã làm nhiều thành quen rồi.

Làm nhiều thành quen.. Liệu Trung Kiên có quen tay đến nỗi xếp tôi và Quỳnh Chi vào chung một hàng không? Bọn họ cũng từng là bạn thân, mấy hành động kia chắc chắn cũng đã có chứ..

Không đâu!

Tôi không muốn có một người bạn như anh ta!

Càng không muốn nam phụ này xem tôi như em gái của bạn thân mà đối đãi!

Tôi tham lam.. Tôi muốn nhiều hơn thế!!

Trung Kiên..

“Hôm nay đến nhà anh ăn tối!” Anh ta mỉm cười, gõ nhẹ đầu tôi “Em không nhớ? Suy nghĩ lại chạy xa đến đâu rồi?”

“À..” Phải rồi! Trước khi Trung Kiên bị lôi về nhà dưới sự áp tải của ba vị nữ hiệp đã nhắc đếm chuyện này rồi.

Chính là vụ việc nhà anh ta mời nhà tôi đến ăn tối để cảm ơn vì đã tiếp đón Trung Kiên nhiệt tình khi anh ta vừa trở về và chưa có chỗ nào để đi. Song song với nhà tôi, còn có cả gia đình Quỳnh Chi và N nhân vật nào khác tôi chưa rõ.

Chuyện này còn không nhớ!

Đến muộn quá nhỡ mọi người nấu ăn xong hết rồi thì có khi nào sẽ bị đánh giá là đứa con gái không biết phép tắc không ta??

OMG!

Não lại chạy loạn rồi!

Nhà Trung Kiên còn cần một đứa thương binh như tôi nấu ăn giúp hay sao? Giàu có như vậy, đảm bảo người làm đông như kiến cỏ, không khéo mặc áo còn có người giúp chứ nói gì.. Vậy, liệu đến đó có cần mua thêm cái gì không nhỉ? Hoa quả hay bánh kẹo gì đó chẳng hạn??

“Tịnh Nhi!” Trung Kiên cúi mặt, giọng nói nam tính trầm thấp khẽ thì thầm bên tai “Muốn anh hết mệt không chỉ có cách đó đâu!”

“...”

“Nếu em đã lo lắng cho anh như thế.. Chi bằng hôn anh một cái, anh hết mệt liền!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.