Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 26




Tiếng la hét cuối cùng cũng kết thúc, tôi áp tai vào cửa lắng nghe từng động tĩnh phía ngoài, trong lòng lệ rơi thành hàng tiếc hận không được nhìn thấy cảnh nữ hiệp tả xung hữu đột..

Còn nữa.. Bạn Vệ sĩ thân yêu à.. Giờ này bạn đang phiêu dạt nơi đâu?! Chả lẽ không nghe thấy những âm thanh ồn ào ầm ĩ này hay sao??

Cũng có thể là.. Trường này thật sự thừa tiền và đem tường xây cách âm cả lượt????

“Này, cậu có sao không??” Nữ Hiệp kéo đồ chặn cửa ra rồi giúp tôi mở cửa đi ra ngoài.

Trái với tưởng tượng của tôi, Nữ Hiệp võ công cao cường là một cô gái nhỏ nhắn rất thanh tú. Và cô gái ấy lại là người quen của tôi mới hay!! Chính là anh em sinh đôi mang gen tốt mà hôm đó cô Vân chủ nhiệm đã giới thiệu cho tôi ở trung tâm mua sắm!!

Hôm nay hai anh em họ chuyển đến đây... Phải rồi..

Tính ra cũng thật có duyên! Nhưng mà bây giờ tôi giảm kha khá cân thế này chắc gì Nữ Hiệp đã nhận ra.

“Ahaha, cảm ơn cậu!” Chút nước dính vào người giữa mùa đông.. Cậu nghĩ tôi có sao hay không??

“Ra đây coi!” Nữ Hiệp vui vẻ “Nhìn xem tôi bắt được mấy con chuột cho cậu xử lý đó!”

“Vậy à?” Tò mò đi ra phía ngoài, năm cô nàng vốn dĩ xinh đẹp giờ đây đều tàn tạ yếu ớt ngồi dưới sàn đá nhà vệ sinh. Cả năm người thấy chúng tôi ra đều liếc qua bằng ánh mắt căm tức, nhưng tức thì tức cũng đâu làm gì được, vì bạn Nữ Hiệp vô cùng cẩn thận của chúng ta đã dùng ca vat đồng phục trói cả năm người vào với nhau!

E hèm..

Nữ Hiệp à.. Không phải khi nãy cậu còn hùng hổ nói cái gì mà bắt người sẽ bị đi tù hay sao?? Giờ này chính mình lại đi phạm luật thế này là thế nào??

“Thích không?” Nữ Hiệp hất cầm nhìn qua tôi “Cậu muốn làm gì nào? Cho bọn họ chừa thói ỷ đông hiếp yếu đi!!”

“Cái này..” Tôi nghĩ là cậu đánh bọn họ bầm dập kiểu kia cũng đủ thấm rồi.. “Này, mấy người là ai? Sao tự nhiên gây chuyện với tôi?”

“Mày không nhớ bọn tao?? Mới sang cái lớp hạng bét đó vài ngày đã dám quên bọn này??”

“Lên mặt gì chứ? Con khốn!!”

“Thứ con gái Tiểu Tam chen chân vào hạnh phúc của người khác đáng bị như vậy!!”

“Tôi chen vào hạnh phúc của ai??” Ơ hay, sao bọn này lấy đâu ra lắm chuyện thế nhỉ? Mà dù tôi có là tiểu tam thật thì cũng có ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà chúng nó đâu mà phản ứng dữ dội vậy??

“Đại Việt là của Ngọc Nhi!!” Một trong năm đứa nhóc hung hãn nhìn tôi quát lớn “Vậy mà mày dám dùng tiền ép buộc anh ấy đi theo mình??”

“Hừ, mày nghĩ tiền trói được người ta à??” Một đứa khác đắc ý cười “Đừng mơ nữa! Khi nãy anh Đại Việt đã đi cùng Ngọc Nhi rồi! Sẽ không ai đến cứu mày đâu!!!”

“Hình như có gì nhầm lẫn thì phải..” Tôi cười gian tà “Người cần được cứu bây giờ không phải là tôi đâu!!”

Và nữa này, chị đây chẳng thèm tên vệ sĩ nào nữa! Nhất là kẻ mờ mắt vì tình, làm việc không chuyện tôi lại càng không cần!!!

Hừ, hôm nay về nhất định sẽ nói chuyện với Tuấn Anh..

“Cậu tính làm gì??” Nữ Hiệp vẫn đứng đợi tôi nãy giờ “Nếu không dám xuống tay thì để tôi làm giúp!”

“OA A A A A..”

“MẸ ƠI LẠNH QUÁ!!!”

“THẦY GIÁM THỊ ƠIIIIII”

.

.

.

Lại một ngày học gắn bó với đồng phục thể dục, số tôi thiệt là khổ quá đó mà..

Anh em sinh đôi Hạ Lam - Hạ Vũ đẹp như tranh vẽ tọa lạc hai bên cạnh tôi. Sinh đôi gì mà đối lập dữ dội, một bên thì im lặng lạnh lùng, một bên thì ngọt ngào náo nhiệt.. Haha, có bọn họ ngồi chung ao ước sau này lấy chồng và sinh đôi lại càng thôi thúc tôi mãnh liệt hơn nữa.Đúng là gen quá tốt, nhìn yêu chết được!

Anh trai thì đúng chuẩn nam chính ngôn tình, em gái thì nữ chính không lệch đi đâu được! Đã vậy cả hai còn học giỏi, đối đáp thông minh, nói câu nào hay ho câu nấy.. Cưng chết mất thôi!!

“Này, muốn cảm ơn thì dùng hiện vật đi!” Hạ Lam xoa xoa bàn tay đã nổi đầy da gà “Cậu cứ nhìn tôi thế tôi sẽ nghĩ cậu là les!”

“Hihi..” Tôi cười dịu dàng, nhấn chìm ao ước ngốc nghếch của mình xuống tiếp tục cố gắng tập trung vào bài “Sorry bấy bì..”

“Mà này, cậu thấy tôi quen không!?” Hạ Lam dường như nhàm chán, ghi chép xong lại quay sang bắt chuyện. Cô nàng náo nhiệt này không nói không chịu được hay sao ấy “Tôi thấy cậu cứ quen quen thế nào ấy!”

“À..”

“Gặp qua lần đi trung tâm mua sắm!” Hạ Vũ xoay xoay cái bút lơ đễnh nói.

Gớm nha!

Cục cưng này trí nhớ tốt ghê ấy!!

Hôm đó chỉ gặp qua loa, xong bẵng đi một thời gian, tôi còn giảm cả vài chục cân mỡ.. Vậy mà cậu chàng nhìn qua là nhận ra! Ấm lòng quá đi mà~

“Đúng rồi!” Hạ Lam mắt sáng rỡ vui vẻ reo lên “Tôi nghĩ mãi không ra! Thì ra là cậu giảm béo nên mới vậy!!”

“Phải!”

“Này, giảm nhanh quá nên da nhăn đấy!” Hạ Lam nhéo nhéo hai bên má của tôi, bàn tay ngọc mát lạnh nhưng phía trong lòng bàn tay lại ẩn chứa những vết chai sần rõ rệt.

Có lẽ đó là do tập võ.. Cũng đúng thôi, khi nãy Hạ Lam còn một mình đánh cả năm người! Nếu không tập võ thì sao làm thế được?

“Còn không biết chăm sóc da đi, hay cậu tính cho nó lão hóa??”

“Đâu, tôi có bôi kem dưỡng..”

“Hừ, không ổn!” Hạ Lam bĩu môi “Khi nào rảnh đi với tôi, qua spa chăm sóc da mới chuẩn!”

“HỌC SINH MỚI! RA NGOÀI ĐỨNG NGAY CHO TÔI!!!!!”

.

.

.

Cũng may trời đã bắt đầu có xu hướng chuyển rét chứ nếu không mà vẫn giữa tháng 9 nắng như đổ lửa, nhất định tôi sẽ xé xác Đại Việt!!

Tại sao ư??

Chính là vì từ lúc tôi được Hạ Lam cứu từ trong nhà vệ sinh ra đã không thấy mặt mũi anh ta đâu cả!

Vệ sĩ gì vô trách nhiệm quá thể, đã vậy bây giờ còn bắt tôi chờ xe cả tiếng đồng hồ nữa chứ..

Lẽ nào đám con gái trong nhà vệ sinh nói đúng, là Ngọc Nhi đã gọi anh ta đi?

Nhưng đi đâu mới được và bạn nhỏ nữ chính vốn mang tiếng chăm học của chúng ta lại dám bỏ đi trong giờ sao??

Loạn!

Loạn hết cả rồi!

“Xin lỗi!” Đại Việt dừng xịch xe cách chân tôi vài cm. Anh ta dường như ý thức việc mình làm là sai, nên nhỏ giọng nói với tôi “Ngọc Nhi nhờ tôi đưa đến một nơi..”

“Đang trong giờ học mà??” Tôi ngồi ghế phía sau, xoay cửa kính xuống nhìn đường và thắc mắc. Quả nhiên là đúng, người đẹp gọi có khác, đi nhanh như gió luôn!

“Ừm..” Đại Việt quay xe, lơ đãng đáp lời “Cô ấy về trước có việc..”

“Này! Anh định tán tỉnh em ấy đấy à? Chiều em ấy đến nỗi bỏ cả việc..” Tôi nhíu mày thắc mắc “Em ấy mới có 15 tuổi thôi đấy!”

“Thế thì sao?” Đại Việt rất coi thường người khác, bĩu môi phản bác “Cô cũng chỉ mới 15 tuổi đấy thôi!”

“Chuyện này thì liên quan gì??” E hèm, chị xin đính chính lần thứ 1000 là chị đây 24 sắp 25 tuổi rồi nhé! Và nữa, có tên quái quỷ nào theo đuổi chị đây đâu mà so sánh như vậy?? Quá khập khiễng! Chậc, tự dưng thấy tội nghiệp giáo viên dạy văn ngày xưa của anh ta quá..

“Có người cũng đang chăn cô đấy thôi!” Anh ta nhếch môi, đánh tay lái vào gara “Đừng bảo không phải!”

“Cái gì?” Chăn á?? Dùng từ gớm quá vậy??? “Là ai?? Tôi chẳng có quan hệ mờ ám với ai hết!”

“Vậy.. Cô biết tại sao tôi không kè kè bên cạnh cô 24/7 nữa không?” Anh ta xoay người xuống mở cửa, giọng nói trào phúng cực kì.

Ê, đừng tự tiện đổi chủ đề thế có được không??

Tại sao à?

Tại vì anh trai Tuấn Anh thấy Tịnh Nhi đây mất tự do chứ còn gì nữa.. Nhìn mặt Tuấn Anh tiểu thụ vậy thôi, thật ra cũng tâm lý phết đấy!!

“...”

“Không biết đúng không??” Đại Việt tiếp tục đắc ý, đôi mắt đen thẳm nhìn tôi kiểu châm biếm.

Dạo gần đây ở lại làm vệ sĩ cho tôi anh ta cũng có không ít cái lợi nhỉ? Xem, ban đầu thì lạnh như tảng băng đã vậy sức biểu cảm còn hạn chế hơn cả đứa trẻ! Dường như cả ngày chỉ treo trên mặt mỗi cái thái độ: đến gần giết ngay! Thế mà bây giờ.. Từ trào phúng đến châm biếm rồi thì các kiểu đều đủ cả!

“Là do.. Có người ngày nào cũng nhằng nhẵng bám theo Tuấn Anh phân tích lợi hại của việc cô có vệ sĩ cho anh trai cô nghe đấy!”

“...”

“Người đó còn nói: Cô chủ yêu vệ sĩ là chuyện rất thường thấy, nên nếu muốn giữ cô nguyên vẹn thì tốt nhất là để tôi tránh xa cô ra một chút!” Đại Việt nghiến răng nhớ lại “Đánh đúng tâm lý sợ mất em gái của Tuấn Anh chưa??”

“Ahaha..” Cái người đó mà anh ta nói.. Không phải cha già Trung Kiên đấy chứ??

“Tên chết tiệt đó..” Đại Việt tiếp tục, vẻ mặt khôi phục lạnh như băng “Hôm này đi công tác về nhất định tôi sẽ xử lý!”

Ôi thôi..

Vậy là đúng rồi!

Trung Kiên điên rồ!

Cô chủ yêu vệ sĩ cái quái quỷ gì chứ??

Anh ta rốt cuộc đang nghĩ thứ gì trong đầu vậy trời????

Nam phụ này mà đi làm tác giả ngôn tình, đảm bảo truyện anh ta viết sẽ nổi tiếng khắp năm châu về độ cẩu huyết!!

.

.

.

Đại Việt đưa tôi về đến cổng sau đó quay xe đi, anh ta nói có vài vụ việc cầm giải quyết gấp nên vài ngày sau mới có thể quay lại, còn dặn tôi tự nên cẩn thận.

Hừ, có vệ sĩ như anh không cẩn thận thì tôi toi lâu rồi!

Muốn đi đâu thì đi! Dù sao tôi cũng đang chuẩn bị nói với Tuấn Anh để anh ấy sa thải anh rồi!!!

Giậm chân hậm hực cuốc bộ vào nhà, trong lòng thầm lôi tác giả ra chửi rủa N lần. Sao lúc viết rảnh rỗi quá vậy?? Phóng bút một phát là nhà rộng đường dài, hại tôi đây đi bộ cả ngàn năm còn chưa vào đến nhà nữa..

Đáng ghét quá thể!

Vẫn còn sớm nên trong nhà chưa ai về, tôi uể oải ngồi trên ghế ở phòng khách một lúc cho đỡ mỏi chân rồi quyết định đi lên phòng tắm rửa trước khi xuống nấu ăn cùng sư phụ đầu bếp.

Hành lang tối mờ vì thứ ánh sáng yếu ớt cuối ngày hiu hắt in hằn trên tấm thảm trải sàn mượt mà. Từng hàng cây cảnh ủ rũ vì tiết trời se se lạnh, và những bức tranh treo tường chẳng hiểu vì sao mà tự dưng trở nên u ám lạ thường.

Quái thật!

Bình thường giờ này người làm trong nhà đều đã lên đây bật đèn sáng trưng rồi cơ mà? Sao hôm nay một mống người tôi cũng không gặp vậy?

Đưa nhau đi trốn tập thể chắc??

Sợ hãi quá đi!

Nhà gì mà như nhà ma vậy..

“Ư.. A... Đừng mà!!!” Đứng ở đầu cầu thang cũng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ quái dị.

Tôi cố kiềm chế hết sức mới không hét toáng lên vì sợ, chậm một lúc, tiếng rên ấy lớn dần, ngọt lịm.

“Đạt.. Đừng mà.. Chậm thôi, em chịu không nổi!!”

“A.. Ahhhhh.. Khoan...

“Thế nào? Em thấy thích chứ??”

Rồi! Rồi!!

Xong cả rồi!!!!

Trí não vốn đang đình trệ của tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi!!!!!

TRỜI ƠI!!!!!!

Ư A A A A A A A!!!!!!!!!

AI ĐÓ CHỌC MÙ MẮT CHÓ CỦA TUI ĐIIIIIII!!!!!!

* Ahihi mang tiếng xuyên thịt văn mà chả có cảnh hót hiếc gì thì vô lý quá:))

Thế nên...

*tèn ten*

Chương sau sẽ có tý H H H nha

Nhưng ta nói luôn các nàng đừng hi vọng quá vào cái tài năng lần đầu viết H của ta, kẻo không lúc đọc lại thất vọng đó:)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.