Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 117: Phiên Ngoại Thứ II - Tôi là Quỳnh Chi!




8h sáng - sân bay thủ đô nước ABC.

Gió thổi nhẹ làm mái tóc nâu mềm mại của cô bay tung lên, người con gái ấy chỉ yên tĩnh ngồi một góc mà làm bao ánh mắt không thể rời khỏi. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp yêu mị, cặp mị nhãn đen tuyền trong suốt không gợn đục, đôi môi anh đào hồng nhuận và khí chất dịu dàng trầm ổn trời sinh.. Một thân thể hoàn mỹ với ba vòng chuẩn như Lê Xuẩn làm bao cô gái đi qua đều phải ghen tị nhìn lại..

Đùa thôi!

Cái suy nghĩ ấy chỉ là Quỳnh Chi tự mình huyễn hoặc ra trong lúc đợi làm thủ tục lên máy bay. Chứ cô bây giờ dù rằng xinh đẹp, nhưng nét đẹp ấy phần nào đã bị cái tuổi ba mươi che lấp ít nhiều. Làm sao còn phong độ giống như những cô gái thanh xuân phơi phới quanh đây chứ?

Đó là chưa kể cách đây ít nhiều Quỳnh Chi còn bị thương nặng, cả ngày chỉ dưỡng thương, mất máu liên tục làm làn da sạm đi.. Haizzz, nói chung, cô đã già rồi!

Thanh xuân của người con gái là bao lâu chứ?

Chẳng phải tim hướng về người ấy, chỉ vài cái năm năm là đã hết cuộc đời rồi sao??

Tâm trí của một tiến sĩ trẻ bình thường luôn xoay vần quanh những dãy số, nay lại bị thả trôi.. Một miền quá khứ mộng mơ, cách đây thật lâu.. Thật lâu..

Quỳnh Chi sinh đầu năm còn Trung Kiên sinh cuối năm, nên nghiễm nhiên cô được làm chị! Hai gia đình còn ở rất gần nhau, giao tình tốt đẹp nên từ nhỏ đã cho hai người chơi chung. Hơn nữa bà nội Trung Kiên vì thích có cháu gái nên càng thích cô hơn, lúc nào cũng gieo vào đầu Quỳnh Chi suy nghĩ lớn lên cô phải gả cho anh ta.

Quỳnh Chi ngay từ lúc còn ghi nhớ được đã coi điều ấy như tâm niệm của cuộc đời mình rồi. Không chỉ vì ông bà định hướng mà còn vì cô thật sự.. thích anh ta!

Trung Kiên lúc nhỏ giống như một tiểu thiên sứ, khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo giống như con gái, hai bên má hồng hào lại thật nhiều thịt thừa ai nhìn cũng yêu thích. Cứ gặp Trung Kiên là ai cũng xông vào beo đến khi hai má đã hồng lại càng hồng hơn.. Thật sự Quỳnh Chi nhỏ cũng muốn làm vậy, nhưng cô không dám vì không dưới 5 lần Trung Kiên đã thề sẽ đấm vỡ mặt bất kì ai dám beo anh ta. Mặc dù anh ta chỉ thể suông nhưng cô cũng không đủ dũng khí để làm..

Trung Kiên lớn một chút thì càng ra dáng, càng thông minh.. Biểu hiện trên trường xuất sắc làm thầy cô ai cũng thích. Anh ta nói ghét nhất con gái ngốc, vậy là cô gái nhỏ nào đó để chứng minh mình không ngốc đã điên cuồng lao đầu vào học, học ngày học đêm..

Để tới khi đủ khả năng nói chuyện học tập với anh ta thì Quỳnh Chi giật mình phát hiện, con nhóc xấu xí đó đã dám đứng cạnh anh từ khi nào!

Cả đời này Quỳnh Chi cũng không thể quên được ngày hôm đó. Buổi chiều sau khi đi học thêm về, cô chạy đi tìm Trung Kiên nói chuyện, ai ngờ anh ta đã tót đi chơi cùng tên ẻo lả nhà họ Vi!

Tên Tuấn Anh đó có gì hay mà Trung Kiên lại thích chơi với hắn ta vậy chứ? Mặt mũi thì giống hệt con gái, giọng nói thì nhõng nhẽo, còn suốt ngày em gái tôi thế này, em gái tôi thế kia.. Đáng ghét! Hơn cô mỗi cái tờ rim thôi chứ có gì hay!

Vậy mà Trung Kiên cứ hở ra là lại chạy qua nhà họ Vi mới tài.. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Tuấn Anh rốt cuộc đã nhờ anh ta trông em gái giúp rồi!

Tịnh Nhi 6 tuổi còn chưa tới lớp mẫu giáo, lại vì mẹ mất mà trở nên lầm lì, cả ngày nhốt mình trong nhà hết ăn lại ngủ béo như cái lu!

Nhìn thôi đã thấy ghét bỏ rồi, mập như con heo vậy đó!!

Thế này mà tên Tuấn Anh này cũng cuồng được nữa, đúng là tên ngu ngốc, mắt thẩm mỹ bằng con số không!!

Quá đáng hơn nữa, tên điên đó còn dám nhờ Trung Kiên giữ em giúp để hắn đi học thêm nữa chứ. Đúng là phiền phức hết cỡ, trong năm thì không học hành tử tế, đến giờ mới lao đầu đi học thêm. Ngu ngốc x2!!

Tuấn Anh mắt có vấn đề hay sao mà không nhìn ra Trung Kiên ghét bỏ Tịnh Nhi như thế nào? Đã vậy cô em gái cũng ngốc chẳng kém gì ông anh, bị người ta ghét như vậy vẫn còn bám theo nhằng nhẵng được nữa. Đi đâu cũng một câu “Anh Kiên” hai câu “Anh Kiên”, đáng ghét, anh Kiên là cho nó gọi à? Nó có tư cách sao??

Thế nhưng ngoài dự đoán, Trung Kiên tuy không ưa gì nó nhưng cũng rất bảo vệ cho nó. Nhớ lần ấy cô chơi ác, dùng thuốc dụ côn trùng bôi người Tịnh Nhi, muốn cho con nhóc xấu xí nếm thử mùi vị bị ong đốt. Vậy mà ngờ đâu Trung Kiên lại đỡ đạn thay cho nó, đỡ đến mức toàn thân đều bị chích, đến mức sưng u như ngâm bột nở..

Tịnh Nhi nước mắt nước mũi tèm lem, khóc ướt cả vạt áo..

Sau đó.. Sau đó..

Thật sự rất nhiều chuyện xảy ra, đều là những chuyện trẻ con mà giờ này nhớ lại cô vẫn còn cảm thấy buồn cười. A quá khứ.. nhanh thật, vậy mà đã mấy chục năm..

Với Quỳnh Chi, khoảng thời gian ấy không phải là khoảng thời gian đáng nhớ nhất, vì khi đó tất cả đều còn nhỏ. Mặc dù trong lòng cô mong nhớ, yêu thích Trung Kiên.. nhưng sự yêu thích ấy chỉ dừng lại ở những suy nghĩ ngây thơ mà thôi. Mãi đến sau này, khi cả hai gia đình chuyển ra nước ngoài, lúc ấy cả hai đều đã có phần trưởng thành.. thứ tình cảm thâm căn cố đế trong lòng Quỳnh Chi mới thực sự bắt đầu nở hoa.

Cô và Trung Kiên học chung lớp cấp ba, sau đó cùng nhau lên đại học.. Vì một vài lý do mà Quỳnh Chi phải ở lại một năm sau đó mới có thể liên thông lên thạc sĩ.. Ai ngờ trong một năm này lại xảy ra biến hóa lớn. Trung Kiên nhanh chóng hoàn thành khóa học của mình, anh ta không hề thông báo đã vội vàng trở về nước.

Ngày Trung Kiên bay, cô nằm trên giường bệnh vì một trận cúm đầu mùa. Mãi đến khi anh ta cách mình nửa vòng trái đất rồi mới biết.

Phải.

Cả thế giới này đều rõ ràng Quỳnh Chi cô yêu Trung Kiên.

Thế nhưng.. người trong cuộc như anh ta lại luôn tỏ ra lãnh đạm, tựa như chuyện ấy chẳng can hệ gì đến mình.

Lòng Quỳnh Chi đau nhói, yêu đơn phương là thế nào? Chính là tự mình đạp xe ngược gió trong tiết trời mùa đông lạnh lẽo. Vừa nặng nề lại vừa mệt mỏi. Nhưng dù vậy cũng không nỡ từ bỏ, vì sợ hãi khi bỏ chiếc xe đạp ấy qua một bên, mình sẽ chẳng biết bám víu vào đâu nữa.. Đôi chân này đã gắn bó với pêđan quá lâu, tới mức tưởng nó là một phần của mình, một phần quan trọng không thể tách rời.

Chết lặng thật lâu, ấy vậy mà khi nghe thấy giọng người ấy lại chẳng hề cáu gắt. Một luồng nước ấm cứ róc rách chảy thấm trong tim, vừa ngọt ngào vừa dịu dàng.

Quỳnh Chi theo chân Trung Kiên trở về ngay khi hoàn thành khóa học. Mặc kệ sự ngăn cản của bố mẹ, cũng bỏ mặc luôn tình trạng sức khỏe của mình, cuộc sống của cô đâu có ý nghĩa khi người ấy không ở đây?

Nhiều lúc nghĩ lại cô cũng tự thấy mình là đứa con gái bất hiếu, bố mẹ yêu thương như vậy mà luôn làm họ bận lòng. Nhưng lí trí rất nhanh bị cảm xúc chi phối và nhấn chìm. Tình yêu của người trẻ giống như sóng thần, mạnh mẽ cuống bay tất cả định kiến, không kể tốt xấu thế nào..

Vừa về tới nơi đã nhận được một vé dự tiệc, thật may mắn là Trung Kiên cũng chưa có ai cùng đi. Cô vui vẻ gọi điện báo cho anh, Trung Kiên theo phép lịch sự cũng đành đồng ý. Cô biết trong giọng nói của anh có sự miễn cưỡng và xa cách, nhưng cô mặc kệ. Miễn là theo đuổi được anh, có mặt dày nữa Quỳnh Chi cũng chịu được!

Mất công làm đẹp, chọn đồ, trang điểm.. cả ngày trời, nhưng cuối cùng người đón cô lại là trợ lí của anh. Lòng cô một mảnh lạnh lẽo, nhưng Quỳnh Chi cố nhịn, đến khi thấy anh đi cùng cô gái khác, cô thật sự không nhịn nổi nữa rồi!

Tịnh Nhi!

Tịnh Nhi!!

Tịnh Nhi!!!

Lại là con bé đó?

Có ai tin được không? Con nhóc béo ú ngày xưa đã thay đổi rồi! Nó không còn tròn vo xấu xí nữa, thay vào đó là vẻ đẹp mượt mà của thiếu nữ. Dòng máu lai làm nó trưởng thành hơn bình thường, khuôn mặt cao quý kinh diễm, đôi mắt xanh hút hồn, vóc dáng mê người.. bảo sao mà quyến rũ được Trung Kiên!

Con khốn, một lần suýt chết đúng là chưa dọa nổi nó mà. Đã vậy cô cho nó nếm mùi thêm lần nữa, xem xem Trung Kiên có cứu nổi nó không!!

Rồi sau đó.. cô gặp Ngọc Nhi, hai người giống như gương kề gương. Hai khuôn mặt đẹp đẽ nhưng tâm hồn thì vặn vẹo xấu xí với những chấp niệm không thể xóa nhòa. Mối quan hệ của cả hai chỉ đơn thuần là hợp tác hại người, nhưng nhiều khi cùng cô ta nói chuyện điện thoại, Quỳnh Chi cảm giác người hiểu mình nhất không phải là bố mẹ, càng không phải Trung Kiên mà chính là con nhóc xấu xa mới qua 15 tuổi này đây..

Nhưng cuối cùng thì thế nào?

Hai người cùng nhau hành hạ kẻ thù chung, mỗi một nhát dao đâm xuống thì chính cô lại hoảng sợ nhận ra rằng mình tồi tệ thế nào. Xúc cảm giống như bản nhạc địa ngục, âm u, rùng rợn, thằng trầm khó đoán..

A, thì ra mình vẫn không đủ khả năng làm người xấu, nhất là khi thấy Trung Kiên tới và nhìn mình bằng ánh mắt tựa như người xa lạ ấy.

Tại em??

Tại em sao Trung Kiên???

Không!

Em không có lỗi!

Tình yêu thuần khiết em dành cho anh càng không có lỗi..

Vậy cuối cùng.. Là do ai?

“Cô Quỳnh Chi?” Cô tiếp viên xinh đẹp dịu dàng hỏi “Vâng, xin cô thấy dây an toàn, máy bay chuẩn bị tăng độ cao!”

“Máy bay đang bay qua tầng mây mù, xin quý khách lưu ý ngồi tại chỗ, thắt dây an toàn đầy đủ..” Tiếng cô tiếp viên hướng dẫn trầm trầm vang vọng kéo cô trở lại thực tại. Quỳnh Chi nhìn ra cửa sổ, luồng mây đen đặc không làm cô phân tâm. Lần này trở về, nhất định cô sẽ làm rõ mọi chuyện “Mặt nạ dưỡng khí ở phía.. Ôi.. A.. Mọi người bình tĩnh không nên hoảng loạn! Chỉ là một chút vấn đề phía khoang lái..”

Lời tiếp viên vừa dứt, phía ngoài đã vang vọng những tiếng nổ liên tục, ầm ầm như sấm động. Chiếc máy bay giữa tầng mây đen kịt chao đảo, khoang hành khách phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết, những tiếng rên la, tiếng hành lý rơi lộp bộp.. Hỗn loạn vô cùng.

.

.

.

Ba tiếng sau, nước X.

Tivi báo đài đưa hàng loạt tin tức về chiếc máy bay mang số hiệu xx6996- của tập đoàn S airlines đã rơi trên biển. Theo nghiên cứu và thống kê của chính phủ, chiếc máy bay dân dụng đó chở 250 hành khách và phi hành đoàn. Vì trước khi rơi đã kịp nổ tung nên hầu như việc tìm kiếm người mất tích vô cùng khó khăn..

Trung Kiên và Tịnh Nhi hốt hoảng đi đến đại sứ quán nghe ngóng tin tức. Quỳnh Chi mặc dù gây ra nhiều chuyện, nhưng thời gian đã trôi qua thật lâu, cô ấy lại giúp Trung Kiên đỡ một dao như vậy.. Thật sự không thể bỏ mặc..

.

.

.

Năm không rõ, quốc gia không rõ nốt.

Một cô gái mặc đồ cổ đại mơ màng tỉnh lại dưới chân núi, khuôn mặt xinh đẹp có mấy phần ngạc nhiên, lại thêm mấy phần sửng sốt.

Đây là đâu?

Là nơi nào?

Chẳng phải cô vừa trên máy bay và chiếc máy bay đó có vấn đề hay sao!?

Lẽ nào rơi máy bay cô vẫn mạng lớn thoát chết? Nhưng nếu vậy xung quanh phải có dấu tích mảnh vỡ của máy bay chứ? Những người khác đâu? Họ đều đã chết sao??

Nhưng.. bộ quần áo này là thế nào??

Bàn tay nhỏ xíu vô lực này nữa, không, đây không phải tay cô!

Quỳnh Chi giật mình, trong đầu lóe ra hai từ kinh khủng: XUYÊN KHÔNG!!!

Lẽ nào?

Cô xuyên qua?!?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.